Sau khi Trang Uẩn tốt nghiệp thì làm việc tại một công ty tư nhân, thời gian làm việc bình thường xem như ổn định, nhưng khi tổ nhỏ nhận được một hạng mục mới, sẽ liên tục tăng ca.
Nơi Trang Uẩn làm việc không nằm trong làng đại học, chênh lệch hơn một tiếng đường xe, bởi vậy dù anh rất muốn ở bên Tùy Phong, nhưng vẫn chỉ có thể lực bất tòng tâm chuyển đến chỗ ở hiện tại của mình, chỗ ấy ngược lại khá gần công ty.
Trang Uẩn vốn muốn tìm công việc gần C đại một chút, nhưng không phải bản thân cứ nghĩ thì liền có thể tìm được. Bây giờ Tùy Phong đang học đại học năm ba, tính qua bọn họ đã ở bên nhau được hơn hai năm rồi, thời gian trôi qua rất nhanh.
Sau nửa học kỳ năm ba của Trang Uẩn, anh bị Tùy Phong đeo bám nên chuyển ra khỏi ký túc xá học sinh để ở cùng hắn, ở được hai năm, sau khi có công việc thì chuyển ra ngoài, nhưng mỗi khi cuối tuần thì Trang Uẩn vẫn sẽ qua chỗ của Tùy Phong.
Tùy Phong một mực ôm oán niệm với việc hai người một tuần chỉ thỉnh thoảng gặp nhau được vài lần, khi Tùy Phong có ít lớp thì còn có thể chạy tới chỗ anh ăn bữa cơm trưa, nhưng nếu một ngày đều kín lớp hoặc là vừa lúc có một lớp nào đó trùng vào giờ ăn trưa, thì gặp mặt chỉ còn là chuyện đùa.
Nơi làm việc của Trang Uẩn có quy định thời gian làm việc, nghỉ trưa lại ngắn, cho nên việc chạy tới chạy lui đều là do Tùy Phong làm, sau khi Thẩm Tư biết được chuyện này còn cảm thán hai lần, “Đời này chưa từng thấy Wayne chịu khó như vậy. . .”
Hai người bọn họ không ở chung một thành phố, đều phải dựa vào việc gọi video.
Hơn ba giờ chiều thứ sáu, khi nhìn thấy tổ trưởng bước ra từ văn phòng của ông chủ rồi mỉm cười gật đầu với mọi người, các thành viên trong tổ liên tục tăng ca một tuần để làm hạng mục đều nhẹ nhàng thở ra.
“Mọi người đã vất vả rồi, ông chủ nói hôm nay tan ca sớm.” Tổ trưởng nói.
“Cuối tuần không đi làm sao?” Có một người cười đùa tí tửng hỏi thăm.
Tổ trưởng liếc mắt nhìn hắn, “Cậu muốn tiếp tục tăng ca thì cũng có thể, để xem ông chủ có phát tiền làm thêm giờ hay không.”
Vào lúc các đồng nghiệp trêu ghẹo lẫn nhau, Trang Uẩn một mực trầm mặc dọn dẹp mặt bàn của mình, anh thực sự rất muốn đi về.
Bởi vì cái hạng mục trong tay này, cả tổ người bận bịu đến trời đất mịt mù để tăng ca, cả cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi, mỗi ngày tan sở về nhà thì đã quá nửa đêm, làm sao có thời giờ cùng tinh lực gọi video với Tùy Phong, nghĩ như vậy, anh đã không gặp Tùy Phong nửa tháng rồi, rất nhớ.
Anh nhìn thoáng qua thời gian, mới hơn ba giờ, thời gian này chắc Tùy Phong còn đang đi học, anh sẽ không gửi tin sớm qua nói với hắn một tiếng, ra khỏi công ty, mới phát hiện bên ngoài đang mưa, mưa không quá lớn nhưng vừa nhiều lại dày đặc, anh nhíu nhíu mày, lúc làm việc buổi sáng còn sáng sủa ngàn dặm nên anh vốn không cầm dù theo tuỳ thân.
Phía trước hơn 200 mét chính là trạm xe buýt, có xe đến thẳng C đại, nhưng nhìn cơn mưa dày đặc này, dù chạy tới một hai phút thì cả người cũng phải ướt. Trang Uẩn nhìn trời, xem ra cơn mưa này sẽ không dừng ngay được, cứ chờ như thế cũng không phải là cách, anh dậm chân, được rồi, cứ lao ra đi, cùng lắm thì trở về thay quần áo khác.
Sau khi quyết định xong, Trang Uẩn đang muốn xông vào trong mưa, phía sau lại có người gọi anh một tiếng, “Trang Uẩn, còn chưa đi?”
Trang Uẩn quay đầu lại, “Ông chủ.”
Nơi Trang Uẩn công tác là một công ty mới, ông chủ cũng là người tốt nghiệp chưa được mấy năm, lớn hơn Trang Uẩn không được bao nhiêu, quy mô của công ty trước mắt cũng không lớn, bên dưới cũng chỉ có mười mấy nhân viên. Cố Thành là người cuồng công việc, trên phương diện công việc thì khá cố chấp, khiến một đám người cấp dưới đều không thể ngừng cố gắng, nhưng trong thời gian nghỉ ngơi, vẫn ở chung rất tốt.
Trước đây khi Trang Uẩn cùng Tùy Phong ăn cơm chung thì có gặp nhau ở phòng ăn mấy lần, mỗi lần Cố Thành đều cười gật đầu với anh, xem như chào hỏi, mặc dù trong thời gian tăng ca vẫn không thể tránh được oán giận ông chủ vài câu, nhưng trên thực tế cảm giác của anh đối với Cố Thành lại không tệ lắm.
“Ách, trời mưa.” Cố Thành nhìn trời một chút, “Không mang dù?”
Trang Uẩn gật đầu, xem ra chắc Cố Thành cũng không mang dù, có điều xe của Cố Thành để ở bãi đậu xe dưới đất, không sợ gặp mưa.
“Tôi đưa cậu đi.”
Trang Uẩn hơi thụ sủng nhược kinh nhìn về phía y, lập tức kịp phản ứng, “Không cần không cần, gần đây có trạm dừng.”
“Đừng nghĩ nhiều như vậy, chỉ là tiện đường mà thôi.”
“. . . Tôi đến C đại, ông chủ, chúng ta không tiện đường đâu?” Trang Uẩn dừng một chút mới trả lời lại.
“Tôi biết cậu đến C đại, vừa lúc tôi cũng muốn đến đó một chuyến, mới nói tiện đường. Đi thôi, đợi một lúc nữa thì mưa sẽ càng lớn, nói không chừng trên đường đi sẽ bị kẹt.”
Trang Uẩn do dự một chút, “Vậy tôi làm phiền ông chủ rồi.”
Đi theo Cố Thành đến bãi đậu xe dưới đất, Trang Uẩn còn đang suy nghĩ, sao Cố Thành lại biết mình muốn đến C đại?
“Tôi nhớ cậu mới vừa tốt nghiệp?”
Trang Uẩn ngồi ở trong xe, vẫn luôn nghĩ mãi mà không rõ việc này, đột nhiên nghe thấy Cố Thành mở miệng, “A, tôi mới tốt nghiệp năm ngoái.”
“Đã quen với công việc chưa?”
“Vâng, cũng được.”
“Công ty vừa mới cất bước, phải tăng ca là chuyện thường, chờ đến khi điều kiện tốt lên, cần có phúc lợi thì sẽ có, đến lúc đó sẽ có nhiều người chọn vào, cũng tránh cho các cậu vất vả như vậy.”
Trang Uẩn không nghĩ tới chuyện sẽ trò chuyện với người khác, nhất là khi đối phương còn là ông chủ của mình, chuyện này trông như đang móc tim móc phổi ra một phen, khiến Trang Uẩn không biết nên đáp lại thế nào, “. . . Vâng.”
Trang Uẩn nói ra không được mấy chữ, thành công kết thúc lần nói chuyện phiếm này, trong xe lại khôi phục yên tĩnh, im lặng này khiến bầu không khí càng thêm xấu hổ hơn, anh một mực nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Nửa giờ sau, Cố Thành nhận điện thoại rồi cúp điện thoại, y quay đầu sang hỏi Trang Uẩn, “Cậu muốn dừng ở đâu?”
Trang Uẩn báo ra tiểu khu nhà Tùy Phong.
Cố Thành gật đầu, rất nhanh đã tới nơi, Trang Uẩn đang muốn mở cửa xuống xe, Cố Thành đã kéo anh lại, đưa cho anh một cây dù.
Trang Uẩn hơi kinh ngạc nhìn y, “. . . Tôi có thể chạy vào, chắc ông chủ phải dùng mà?”
“Tôi không cần, khi thứ hai đi làm thì trả lại cho tôi là được.”
Trang Uẩn chần chờ nhìn y, vẻ mặt Cố Thành rất tự nhiên, thấy Trang Uẩn không nhận, lại nói tiếp, “Làm một ông chủ, tôi không mong khi đi làm vào ngày thứ hai sẽ nhận được tin xin nghỉ bệnh của cậu.”
“Vậy. . . Cám ơn ông chủ rất nhiều.” Trang Uẩn nhận dù, xuống xe, nhìn xe Cố