Dương Yến nghĩ đến vì mình không sinh được con nên mới bị Lục Liên ghét bỏ, Phương Dịch Chung lại đối xử với cô như vậy. Vì thế cô đến bệnh viện làm giả giấy khám thai rồi để Phương Dịch Chung mất mặt.
Ai biết em họ lại gửi lời mời cho Phương Tinh Nghị mà bông hoa cao lãnh này lại đồng ý tới thật!
Một tuần trước, ở trong toilet cô còn thề son sắt bảo đảm tuyệt đối không mang thai, bây giờ lại xuất hiện giấy khám thai, nói không chừng anh lại cảm thấy mình chơi đùa với dục tình.
Đúng thật là đen đủi mà!
Lục Liên cười hà hà gật đầu: “Đúng đấy, bác cũng chỉ mới biết con bé có thai thôi, đúng là song hỉ lâm môn! Ngồi cạnh cháu chính là con dâu bác, Dương Yến.”
Thấy Dương Yến cúi đầu như con gà, Lục Liên hung hăng nhéo cô một cái, thấp giọng mắng: “Cô là khúc gỗ hay bị mù rồi hả, không hiểu phép tắc gì cả? Đây là chú họ của Dịch Chung, mau chào đi!”
Dương Yến bị nhéo cũng hơi đau lại không thể không ngẩng đầu.
Khi đối diện với đôi mắt đen thâm trầm của Phương Tinh Nghị, trong lòng cô nhảy loạn xạ nhưng lại rất bình tĩnh chào hỏi: “Nghe danh chú họ đã lâu hôm nay mới có dịp gặp mặt.”
Phương Tinh Nghị hơi nhíu mày: “Sao tôi lại cảm thấy cháu dâu rất quen mắt?!”
“Chú họ thấy như vậy cũng không có gì kỳ lạ, vì cháu cũng làm việc ở Phương thị.” Não Dương Yến chuyển rất nhanh, mỉm cười với Phương Tinh Nghị: “Cháu cũng thấy chú họ rất quen.”
Tim Dương Yến đều muốn vọt lên rồi, sợ Phương Tinh Nghị lại truy xét mình, muốn đổi chỗ cho Phương Dịch Chung nhưng còn chưa kịp mở miệng Phương Tinh Nghị đã nói trước.
Phương Tinh Nghị ý bảo mọi người: “Mọi người không cần cảm thấy gò bó quá, đều là người một nhà cả, ăn cơm thôi.”
Hoàn toàn cắt đứt suy nghĩ muốn đổi chỗ của cô.
Những người họ hàng này đều biết Phương Tinh Nghị ăn cơm không thích bị làm phiền, rất thức thời không đi bấu víu quan hệ.
Những bàn khác đều náo nhiệt sôi động, chỉ riêng bàn bọn họ cực kỳ yên tĩnh.
“Dương Yến, tìm một nơi khác chúng ta nói chuyện.” Đột nhiên bên tai truyền đến giọng Phương Tinh Nghị còn có hơi thở nóng rực lướt qua má cô.
Dương Yến đang tìm ảnh trong thư viện điện thoại, tay run lên ấn vào một video nào đó.
Sau đó vốn dĩ máy chiếu đang chiếu hình ảnh đứa bé đầy tháng đột nhiên chuyển sang âm thanh khiến người ta mặt đỏ tai hồng truyền đến từ loa trên vách tường, vang vọng khắp hội trường.
Mọi người đều nhìn lên máy chiếu, là một tấm hình cấm mười tám tuổi, mặc dù đôi nam nữ trong video và những bộ phận quan trong đều đã được làm mờ nhưng
quy mô vẫn rất lớn.
Cả yến tiệc đều trở nên ồn áo náo nhiệt, mọi người đều sôi nổi chỉ trỏ đôi nam nữ kia.
Sắc mặt Phương Dịch Chung trong phút chốc tái xanh, đôi đũa bà Lục Liên cũng rớt xuống.
“Đây là gì vậy? Sao trong máy chiếu lại có thứ này?!”
“Còn không nhanh chóng tắt đi, đúng là làm nhục đứa nhỏ mà!”
Phương Tinh Nghị nhìn video rồi lại nhìn khuôn mặt đầy xấu hổ của Dương Yến, môi mỏng cong lên.
Anh có thể đến tham gia yến tiệc nhàm chán này đương nhiên là có chuyện muốn nói với Dương Yến, vì không muốn lãng phí thời giờ nên mới nói với cô một câu, không ngờ lại dọa cô thành ra như vậy.
Thứ mà cô chuẩn bị quả thật đã làm anh bất ngờ.
Đủ lợi hại.
Tần Mai Nghi cũng bị dọa đến rơi đũa xuống bàn, sắc mặt rất khó coi. Đương nhiên cô ta nhận ra người con gái trong video trên kia chính là mình, ở dưới bàn hung hăng giẫm chân Phương Dịch Chung.
Phương Dịch Chung cũng đã bình tĩnh lại, hung ác trừng mắt nhìn Dương Yến, hận không thể bóp chết cô.
“Cháu họ, nhìn sắc mặt cháu không được tốt lắm.” Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn Phương Dịch Chung, không chút để ý nói: “Lẽ nào người nam trong video đó là cháu?”
“Làm, làm sao có thể chứ.” Phương Dịch Chung miễn cường cười, lấy khăn giấy lau mồ hôi: “Cháu chỉ cảm thấy người chiếu đoạn video này tâm địa thật độc ác, hôm nay là tiệc đầy tháng của đứa nhỏ mà.”
Dương Yến cười lạnh trong lòng.
Có thể ác độc hơn anh ta được sao, còn muốn cùng tiểu tam tính kế tìm người cưỡng gian vợ mình, mưu tính tài sản!
“Tôi thấy người trong đoạn video này rất quen mắt, không phải cháu họ là được rồi.” Phương Tinh Nghị gắp thức ăn: “Vì người con gái này không giống vợ cháu, nếu như là cháu thì chẳng phải là cháu ngoại tình sao?”
Phương Dịch Chung cười gượng hai tiếng không dám nói tiếp.
Rất nhanh có người đi tắt máy chiếu, mọi người lại ăn uống bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra.
Dương Yến lặng lẽ nhìn Phương Tinh Nghị.
Không ngờ rằng Phương Tinh Nghị lại nói thay cô như vậy, có ý gì đây?