"An An, tại sao không nói lời nào? Hửm?” Hứa Cung Diễn mỉm cười, trong mắt có gì đó chợt loé qua, anh ta duỗi tay muốn bắt lấy tay Dương Yến lần nữa.
Thế nhưng xảy ra ngoài ý muốn.
Cánh tay mạnh mẽ đáp lên trên vai Dương Yến, người đàn ông đứng bên cạnh cô, cao lớn tuấn lãng, giống như che chở cho cô, trầm ổn lại lạnh nhạt hỏi: “Cô ấy là bạn của tôi, anh có việc gì sao?”
Phương Tinh Nghị dư quang liếc mắt nhìn người phụ nữ, anh có thể cảm nhận được toàn bộ thân thể cô đều đang run lên, đang sợ hãi.
Sợ người đàn ông trước mắt này?
“Hoá ra là anh Phương.” Hứa Cung Diễn nhận ra Phương Tinh Nghị, đầu ngón tay thon dài đẩy đẩy mắt kính trên mũi, nhẹ nhàng: “Hân hạnh được gặp, Hứa Cung Diễn.”
“Hân hạnh.” Nếu đối phương nhận ra mình, phép lịch sự, Phương Tinh Nghị cùng anh ta bắt tay.
Hứa Cung Diễn nhìn Dương Yến mắt ngơ ngác, xin lỗi nói: “Tôi và An An đã hai ba năm không gặp, không ngờ lần làm việc này lại gặp được, liền muốn mở miệng chào hỏi, dường như đã doạ đến cô ấy.”
Cuối cùng, còn hỏi quan hệ giữa Phương Tinh Nghị và Dương Yến.
Phương Tinh Nghị biết quan hệ của bọn họ trước kia không đơn giản,vừa muốn nói gì, ngực áo sơ mi bị nắm chặt, Dương Yến cầu xin nhìn anh, giọng nói còn đang phát run: “Đi…Dẫn tôi đi…”
“Ngại quá, thân thể bạn tôi không thoải mái.” Nghĩ đến việc hợp tác cần Dương Yến hỗ trợ, dáng vẻ cô lại sợ hãi như vậy, Phương Tinh Nghị liền ôm người rời đi.
Cơ thể Dương Yến nhũn ra, yếu đuối bất lực, gần như bị Phương Tinh Nghị túm lấy, có thể thấy được sợ hãi cỡ nào. Phương Tinh Nghị dứt khoát bế người lên, đi nhanh ra cửa xoay tròn.
Phía sau bọn họ, Hứa Cung Diễn còn đứng ở đó, dịu dàng nho nhã, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ.
Hai năm, cuối cùng anh cũng tìm được cô.
Nghĩ đến Dương Yến vừa mới nhìn thấy ánh mắt anh, sợ hãi, hoảng hốt, là thứ mà anh ta thích nhìn thấy nhất, anh thích dáng vẻ nhỏ yếu của cô, muốn chạy cũng chạy không thoát.
Rất thú vị.
“Ngài Hứa.” Bạn gái chờ hồi lâu đi đến bên cạnh, bàn tay trắng trẻo nhỏ dài kéo cánh tay người đàn ông, thấy ánh mắt người đàn ông vẫn còn nhìn về hướng lối ra, cô ta bất mãn chu môi đỏ.
Bạn gái tựa như ghen ghét nói: “Chỉ là một người phụ nữ vẻ ngoài xinh đẹp một chút, việc gì anh Hứa nhớ mãi không quên, người ta không chỉ dung mạo xinh đẹp, công phu còn tốt hơn cô ta đấy!”
"Cô vừa mới nói cái gì?” Hứa Cung Diễn quay đầu nhìn cô ta, giọng điệu cực kỳ nhẹ nhàng.
Anh ta nhìn như ưu nhã, trong mắt lại hiện lên thô bạo khiến cả người bạn gái run lên, theo bản năng lui về sau, còn chưa lui được hai bước đã bị tay anh ta bóp chặt hàm dưới.
Bạn gái thiếu chút nữa hét lên.
“Cô tính là thứ gì, dám so sánh với cô ấy?” Tay Hứa Cung Diễn dùng sức lần nữa, gần như bóp nát hàm dưới bạn gái, “Cô ấy không chỉ xinh đẹp, còn thông minh, giá trị 300 tỷ, còn cô? Ngực lớn ngu ngốc!”
Bạn gái gần như không thể thở được, hai chân phát run: “Hứa, anh Hứa…”
“Cút trở về Thuỵ Điển, sau này không cần đi cùng tôi.” Hứa Cung Diễn ném bạn gái ra, nhìn cũng không nhìn, lập tức rời khỏi đại sảnh khách sạn, mà bạn gái kia ngồi trên mặt đất, đầy mặt hối hận.
Xong rồi, xong hết rồi!
Bên kia, Phương Tinh Nghị ôm Dương Yến lên xe mình, chỉ là dáng vẻ Dương Yến vẫn ngơ ngác như cũ, bả vai run rẩy, giống như còn hãm sâu trong sợ hãi, anh xoa xoa ấn đường.
Vừa mới liếc mắt một cái anh liền nhìn ra gia thế Hứa Cung Diễn không đơn giản, không giàu thì cũng có địa vị.
Sao Dương Yến lại quen biết loại người này?
"Dương Yến, hoàn hồn." Bất đắc dĩ, người đàn ông mạnh tay vỗ Dương Yến hai cái, trầm giọng nói: “Chúng ta không ở khách sạn, anh ta cũng không còn nữa, cô không cần phải sợ.”
Dương Yến ngẩng đầu, trong mắt dần dần tập trung.
Cô phát hiện mình ở trên xe, bên cạnh chỉ có Phương Tinh Nghị, cảm giác hít thở không thông trong lòng cũng chậm rãi biến mất.
Dương Yến nhận lấy nước Phương Tinh Nghị đưa qua, ngửa đầu uống hai hớp, trong lòng thoải mái hơn, Phương Tinh Nghị bắt chéo hai chân ngồi dựa ở một bên, lấy ra di động trả lời tin nhắn quan trọng.
“Người kia là…Bạn trai cũ của tôi.” Do dự hết lần này đến lần khác, Dương Yến vẫn mở miệng: “Mấy năm trước tôi học ở nước ngoài quen biết anh ta, tên anh ta anh cũng biết rồi.”
"Tiếp tục." Sắc mặt Phương Tinh Nghị nhàn nhạt, tỏ vẻ nguyện ý lắng nghe.
Dương Yến nhấp cánh môi dưới: “Lúc đầu tình cảm của chúng tôi rất tốt, sau đó có lần, anh ta giống như thay đổi thành người khác, muốn cưỡng
gian tôi, còn muốn giết tôi…Tôi chạy thoát đi ra ngoài, sau đó báo cảnh sát.”
Cô biết trong nhà Hứa Cung Diễn có tiền, người nhà đều lăn lộn trong giới thượng lưu giàu có ở nước Y, loại tội danh này, nhà anh ta tìm ai đó nói một chút là có thể thoát tội, cô cũng không ôm hy vọng.
Chuyện khiến cô không ngờ tới chính là, đối với phát quyết ngồi tù một năm, Hứa Cung Diễn vui vẻ chấp nhận, lúc bị cảnh sát bắt đưa đi ngang qua bên cạnh cô, giọng điệu vẫn ưu nhã, bảo cô chờ anh ta.
Sau khi Hứa Cung Diễn ngồi tù, trong một tuần Dương Yến đều gặp ác mộng, cô sợ Hứa Cung Diễn trả thù, nhanh chóng về nước, đổi tên, thậm chí chấp nhận Phương Dịch Chung theo đuổi, chính là muốn quên chuyện này.
Không ngờ cách ba năm sau, Hứa Cung Diễn lại mò tới đây.
Khoảnh khắc bị Hứa Cung Diễn gọi lại, cả người cô đều bị đóng đinh chết, hô hấp dồn dập, nếu không phải Phương Tinh Nghị xuất hiện, kéo cô một phen, cô không biết sẽ suy sụp cỡ nào.
"Cô cho rằng anh ta tới nơi này tìm cô?” Phương Tinh Nghị liếc mắt nhìn Dương Yến, anh điều tra ra cô có tính chướng ngại, không nghĩ tới lại là do loại sự cố này tạo thành, trong lòng càng thêm thương tiếc.
Người phụ nữ này cũng rất đáng thương.
“Việc buôn bán của nhà anh ta chủ yếu ở Châu Âu, Châu Á liên quan rất ít.” Dương Yến chần chờ gật gật đầu: “Tôi không biết vì sao anh ta tới nơi này, nhưng mà trong lòng rất không thoải mái.”
“Hứa Cung Diễn, thoạt nhìn khống chế dục vọng rất mạnh.” Phương Tinh Nghị phân tích nói: “Trong lòng cô không thoải mái, đơn giản là vì sợ anh ta ở đây làm xằng làm bậy, đưa cô đi.”
Dừng một chút, bên môi người đàn ông câu lấy ý cười nghiền ngẫm: “Cô Dương, cô chỉ là cùng tôi xuất ngoại bàn chuyện hợp tác, lại muốn tôi giúp cô thoát khỏi bạn trai cũ của cô, giao dịch này, thấy thế nào cũng không có lời.”
“Có lời hay không, tôi tin trong lòng chú út Phương…Tổng Giám đốc Phương hiểu rõ.” Dương Yến theo bản năng nói to, liếc mắt nhìn người đàn ông một cái, lại sửa miệng, trong lòng hung hăng rạo rực.
Phương Tinh Nghị chỉ dùng tay vuốt cằm, vẫn chưa trách cứ cái gì.
Dương Yến cũng thả lỏng: “Tổng Giám đốc Phương, tôi biết chuyện hợp tác kia không dễ nói, bằng không anh cũng sẽ không bố trí nhiều bẫy rập như vậy dẫn tôi vào. Tôi giúp anh bàn chuyện làm ăn, anh bảo vệ tôi một tháng.”
“Một tháng là xong?”
"Đúng, một tháng." Không tìm thấy nơi tốt đi trước, cô còn phải ở lại Phương thị, không muốn tranh đấu với Phương Tinh Nghị: “Sau khi bàn xong chuyện làm ăn, chúng ta liền tách ra, tổng Giám đốc Phương cảm thấy thế nào?”
“Cô chắc chắn Hứa Cung Diễn biết Phương thị, không dám đương đầu với tôi đúng không.” Phương Tinh Nghị có chút hứng thú, người phụ nữ còn thông minh hơn anh nghĩ: “Trong vòng một tháng, cô có thể sắp xếp rất nhiều việc.”
Dương Yến không mở miệng, tính cam chịu.
Đó là đương nhiên, Phương thị ở quốc tế như sấm bên tai, việc buôn bán rộng rãi, Hứa Cung Diễn cũng là thương nhân, anh phải biết rằng cô giúp Phương Tinh Nghị làm việc, khẳng định có kiêng kị.
Cô đang đánh cuộc.
Phương Tinh Nghị cần cô hỗ trợ, cô thuận thế mượn danh nghĩa Phương thị bảo vệ mình một phen.
Phương Tinh Nghị chỉ nghịch di động, chậm chạp không mở miệng, Dương Yến đoán anh đang phân tích lợi và hại của việc hợp tác này, trong lòng khó tránh khỏi có chút khẩn trương, nắm chặt tay.
“Tôi đồng ý, nhưng mà cô Dương, cô thiếu tôi một ân tình.” Phương Tinh Nghị chậm rì rì mà mở miệng, “Tôi cho rằng sau khi cô nhận lấy thẻ phòng kia, chúng ta đã thương lượng xong.”