"Nói đi, nhìn tao làm gì?" Thấy Quách Nhược Linh nhìn chằm chằm vào mình, Dương Yến cảm thấy rất buồn và cho cô một cái tát. "Lê tầng đã!”
Miệng Quách Nhược Linh xẹp lép nói: “Nói thì nói không được đánh!”
Bị đánh đến ngu luôn rồi.
Dương Yến muốn mua cho mẹ Dương vài bộ quần áo mới, sau khi vào trong tiệm, bình thường kêu mệt mỏi nhưng lần này Quách Nhược Linh lại chủ động chọn đồ giúp mẹ Dương, còn giành trả tiền với Dương Yến.
“Chị để em, em có tiền!”
“…”
Sau khi mua quần áo xong bọn họ lại tới cửa hàng tạp hóa mua thức ăn, sau đó trở về chỗ mẹ Dương ở.
Trước đây mẹ Dương vẫn sống trong khu tập thể cũ nơi nuôi các anh chị em. Phải mất một giờ từ trung tâm thành phố. Dương Yến nhiều lần muốn bà chuyển đi mà mẹ Dương chỉ không muốn điều đó.
Về đến nhà mẹ Dương đi ngay vào bếp làm việc, Quách Nhược Linh cùng Dương Yến vừa xem ti vi vừa tán dóc, trò chuyện không được mấy phút, Quách Nhược Linh liền lộ nguyên hình: “Tối thứ sáu tuần này chị rảnh rỗi không!”
“Tôi nói rồi, không xu nịnh, không phản bội, không trộm cắp!" Dương Yến ném gối lên người cô ta và nhấc môi lên mỉm cười: "Cuối cùng, cái đuôi lộ ra? Nói đi chuyện gì?”
Quách Nhược Linh cọ cọ cô, lấy lòng nói: “Tối thư sáu ở Nhạc Giang sơn trang có một bữa tiệc rượu, có rất nhiều nhà đầu tư nước ngoài, chị đi cùng em được không!”
Dương Yến từ chối: “Không đi, tôi không có hứng thú với các loại tiệc rượu.”
Nếu như là chuyện cần hợp tác, cô không thể không đi, thì cô không hề thích các loại tiệc rượu.
“Chị, chị gái tốt của em.” Quách Nhược Linh ủy khuất làm nũng: “Trong đó có một đạo diễn em rất thích, phim điện ảnh của anh ta chỉ chiêu mộ người gốc Hoa, em muốn trò chuyện với anh ta, được chứ? Nhưng chị biết mà, em không giỏi tiếng anh, cho nên muốn chị ở bên cạnh giúp em phiên dịch.”
Dương Yến cắt ngang cô ta, hận rèn sắt không thành thép: “Cô nói như vậy không cảm thấy mất mặt, còn cần chị cô giúp theo phiên dịch, tiếng anh của cô dở như vậy sao? Tiếng anh đứa tiểu học cũng tốt hơn cô.”
“Ai nha, người không cùng hứng thú mà, chị thích hợp làm phiên dịch viên, mà em lại thích làm diễn viên.” Quách Nhược Linh lại lật ngược vấn đề: “Nếu chị đi làm diễn viên, có khi không bằng em đâu.”
Dương Yến bị cô ta nói đến á khẩu.
Sau khi Quách Nhược Linh năn nỉ, Dương Yến vẫn đáp ứng, ai bảo đây là em gái ruột của cô, thật vất vả mới có thể ở trong giới giải trí lăn lộn ra được đầu mối, không giúp sao được?
“Chị thật tốt.”Quách Nhược Linh ôm Dương Yến hôn hôn, còn nịnh bợ cô, tựa như rất vui, Dương Yến không chịu nổi, một tát đem cô ta tách ra.
Mẹ Dương làm cơm xong, gọi hai người bọn họ ra ăn cơm, lúc Dương Yến đứng dậy, vừa vặn điện thoại di động trên bàn sáng lên, cô nhìn thấy hai chữ “anh rể”, khẽ nhíu mày.
“Nhược Linh, em có số Phương Dịch Chung?”Dương Yến hỏi Quách Nhược Linh, đem máy điện thoại cô ta cầm lên, cách kêu này của Quách Nhược Linh, thì ngoài Phương Dịch Chung ra còn có ai khác chứ.
Quách Nhược Linh thấy cô cầm điện thoại mình, chạy lại cướp đi, lật trợn trắng mắt nói: “Em ăn no không có việc gì, thêm số cái tên tra nam ấy làm gì? Sau này thì hai người cũng ly hôn thôi.”
"Tôi chỉ thấy một người đàn ông tên là anh rể gửi cho cô mesenger."
“Đó là một người trang điểm của em thôi!” Quách Nhược Linh mặt không đổi sắc nói dối:” Mesenger của anh ta tên là anh rể, là em quên chú thích. Được rồi chị, chúng ta đ ăn cơm.”
Cô ta vừa giải thích, Dương Yến cũng tin thật.
Mesenger của người trẻ tuổi bây giờ thật là quái lạ, công ty cô còn có một người có tên mesenger là ba ba.
Hai tháng rồi Dương Yến chưa ăn cơm mẹ Dương nấu, ăn thêm một chén, Quách Nhược Linh vẫn luôn kén ăn, Dương Yến lạnh lẽo lấy chuyện tiệc rượu nhắc nhở cô ta, cô ta mới ăn hết một chén.
Cái gì mà kén ăn với không kén ăn, chính là thiếu dạy dỗ!
Dương Yến còn có việc, buổi chiều phải tới công ty, Quách Nhược Linh cũng có một quảng cáo chờ chụp ảnh, mẹ Dương nấu cháo nấm tuyết bỏ trong hộp giữ nhiệt, cho bọn họ mang đi.
“Mẹ, sau này đừng làm vú em cho nhà người ta nữa.”Trước khi rời đi, Dương Yến dặn dò mẹ Dương: “Không có tiền nói cho con, con gái mẹ cũng không để mẹ chết đói.”
Mẹ Dương gật gật đầu: “Mẹ biết, sau này mẹ sẽ luôn làm việc trong thư viện thôi”
Dương Yến thở phào nhẹ nhõm: “Mẹ sớm nên như vậy, nếu cảm thấy quá nhàm chán thì đi vũ trường tập nhảy. Đúng rồi, con chuẩn bị ly hôn với Phương Dịch Chung, mẹ nhớ có chuyện gìcũng đừng tới nhà họ Phương nữa đấy.”
“Các người không phải đang rất tốt sao, tại sao lại ly hôn?” Mẹ Dương tạm thời không kịp phản ứng: “Vậy, vậy sau khi ly hôn con định làm thế nào? Ai con còn phải?”
Dương Yến:”…”
“Mẹ, mẹ không hiểu đâu, chị ly hôn mới là chính xác, đi theo loại đàn ông không có tiền đồ như vậy!”Quách Nhược Linh xen miệng vào: “Chị ưu tú như vậy, cả một đống người theo đuổi, mẹ còn sợ sau này không có con rể.”
“Mẹ thấy Phương Dịch Chung rất tốt, mỗi lần tới sẽ thăm mẹ, còn tặng đồ.”Mẹ Dương vẫn còn càu nhàu.
Quách Nhược Linh liếc mắt, còn kéo Dương Yến đi.
Quách Nhược Linh nói: “Chị chuyện này chị đùng nói với mẹ, mẹ cái gì cũng không biết! Nếu bà ấy còn có chút tự biết mình, thì cũng sẽ không ngây ngốc ly hôn với ba mà không lấy một đồng nào.”
“Bà ấy có ngốc, cũng là mẹ cô.” Dương Yến nhéo tai cô ta, quắc mắt lạnh mặt: “Sau này không cho cô rống to với mẹ, có chuyện gì thì nói riêng một chút là được, hiểu không?”
“Em không biết.”
Nơi Quách Nhược Linh muốn đi vừa vặn lại cùng đường với Dương Yến tới công ty, hai người
ngồi chung một chiếc taxi rời đi, sau khi tới nơi, Quách Nhược Linh gọi người đem lễ phục tới.
Dương Yến nói: “Cô chớ xài tiền lung tung, tôi cũng có lễ phục.”
“Không sao, dù sao cũng là của nhà tài trợ.”Quách Nhược Linh khoát khoát tay, rất nhanh liền đi vào tòa nhà cao ốc.
Dương Yến bất đắc dĩ cười cười.
Mặc dù cô luôn cảm thấy Quách Nhược Linh có chút ngu ngốc, lúc nhỏ ra đời còn yếu ớt, nhưng mà Quách Nhược Linh cũng có hiếu, không giống như các cô gái khác vào thế giới giải trí làm bậy, vẫn luôn giữ mình.
Lúc Dương Yến trở lại công ty, đúng lúc Trợ lý Tư cũng phải tới công ty.
“Trợ lý Tư.” Dương Yến lên tiếng chào hỏi, nhìn tài liệu trong tay anh ta hỏi: “Tới công ty làm việc?”
“Ừ, Phương Tổng ở công ty cần xử lí ít chuyện.”
Dương Yến có chút tò mò.
Đây không phải làm lần đầu tiên cô thấy Phương Tinh Nghị ở công ty, nhưng bình thường chuyện trong nước của công ty là do các vị Phương Tổng giám đốc làm, công ty xyar ra chuyện gì sao?
Trợ lý Tư vào thang máy riwwng, thấy Dương Yến còn đứng chờ thang máy, bấm mở cửa.
“Cô Dương, vào đi.”
“Được, cám ơn.” Thang máy này trừ cao tầng, còn phòng phiên dịch và nhân viên các bộ phận khác vẫn có thể đi, nhưng mà khi gặp nhân viên cao cấp, bọn họ sẽ tránh đi.
Lần gặp mặt của Dương Yến cùng với Trợ lý Tư thật không tới ba lần, đã có thể đếm trên đầu ngón tay, không nghĩ tới anh ta sẽ gọi cô.
Luôn có cảm giác không đúng?
Dương Yến nhìn hộp giữ nhiệt trong tay, suy nghĩ một chút, đưa cho Trợ lý Tư: “Nghe nói Phương Tổng thích ngọt, cái này anh đưa cho Phương Tổng, xem như quà cám ơn.”
Nếu không phải Phương Tinh Nghị ra tay, Tần Mai Nghi cùng lắm chỉ là bị giáng chức mà thôi.
Trợ lý Tư cũng không hỏi cái gì, nhận lấy: “Cám ơn cô Dương, tôi sẽ chuyển tới Phương Tổng.”
“Anh khách sáo quá.”
Sau khi đưa Dương Yến tới phòng phiên dịch, Trợ lý Tư lên thẳng tầng trên cùng, một tay xách bình giữ nhiệt, một tay cầm văn kiện, vào phòng Tổng Giám đốc.
“Cái quái quỷ gì vậy!”
Trợ lý Tư vừa bước vào phòng làm việc một bước, đã có một xấp giấy đập vào đầu anh ta, sau đó lác đác rơi xuống đất, Phương Tinh Nghị chống nạnh đứng trước cửa số sát đất, sắc mặt âm trầm.
Máy điều hòa nhiệt độ trong phòng làm việc để ở nhiệt độ thích hợp, nhưng lại khiến người ta như rơi vào hầm băng.
Trợ lý Tư không nói gì, chỉ lặng lẽ đóng cửa lại, nhặt giấy tờ trên đất lên, sau đó đặt lên bàn làm việc gỗ đỏ cùng vật trong tay.
“Người người vội vã gấp rút, còn dám đem vật mất mặt như thế này đưa lên bàn.”Phương Tinh Nghị rất phiền não, tùy tiện đem ra xé nát: “Thật coi như tôi mù rồi sao!”
“Mấy năm nay Phương Tổng là anh chỉ tập trung phát triển thị trường hải ngoại, công ty không người, dĩ nhiên bọn họ không sợ.” Trợ lý Tư nói: “Ngài Phương Dịch Chung lại không có đầu óc.”
Phương Tinh Nghị cười lạnh: “Cậu ta vậy mà còn mặt mũi nhà lớn tìm ông nội, nhìn tính tình kia của cậu ta, nếu không có Tần Mai Nghi kia, cậu ta cũng không thể lăn lộn đến vị trí Phương Tổng Giám đốc.”
“Cha ngài Dịch Chung mất sớm, cậu ta cùng mẹ của cậu ta lại không tham lam.” Dừng một chút, Trợ lý Tư nói: “"Tôi sợ rằng ai đó sẽ tìm thấy anh ta vào thời điểm đó. Mặc dù chỉ là bề ngoài, nhưng cũng là họ “Phương” "
Phương Tinh Nghị xoa xoa mi tâm, hỏi: “Cậu ta có ly hôn với Dương Yến không?”
Trợ lý Tư gật đầu một cái, nói: “Tôi đi tìm ngài Dịch Chung, ngài ấy bảo ký. Nhưng mà nhắc lại cũng có chút kỳ quái, trước đó hai ngày ngài Dịch Chung nhất định không chịu ký đơn ly hôn, còn muốn tố cáo cô Dương, sau đó lại ký.”
“Chỉ cần ký là được.” Liên quan đến cách của bọn họ, anh không quan tâm: “Cậu đặt vé máy bay, thuận tiện đem Phương Dịch Chung ném đến công ty ở Hoài Bắc, đừng để cậu ta chạy loạn.”
“Được, đợi tôi đi làm.”Trợ lý Tư đồng ý, còn nói: “Phương Tổng, Tổng Giám đốc thứ bảy bày tiệc rượu ở Nhạn Giang sơn trang, muốn anh mang cô Kỳ Kỳ cùng tới.”
Tiệc rượu sao?
Phương Tinh Nghị suy nghĩ một chút cũng hiểu ra được ý đồ của ông ta, anh trầm tư, đồng ý: “Nói cho Tổng Giám đốc Giản tôi sẽ đi, cho người gọi điện đặt một bộ lễ phục CHANEL, nhất định phải là bộ mới nhất.”
“Vâng.”
Đại khái nói nhiều có chút khô miệng, Phương Tinh Nghị muốn uống cà phê, đảo mắt thấy hộp giữ nhiệt trên bàn, dở khóc dở cười: “Cậu còn ngâm wolfberry để tôi?”