“Không cần làm phiền cô, trên bàn có rồi.”
Phương Tinh Nghị cho rằng cô chỉ là cái đó, cằm hất về phía tủ đầu giường, trong giỏ để đồ tinh tế bày đủ loại bao cao su.
Dương Yến: “.....”
Khách sạn bây giờ đều tận tình như thế sao?
“Vậy, tôi đi tắm cái đã, người tôi bẩn.” Dương Yến lại đẩy người đàn ông hai cái, tim đập điên cuồng.
Cô dường như cảm nhận được Phương Tinh Nghị tiếp theo muốn làm gì.
Chết tiệt, người muốn ngủ với anh là cô, tại sao cuối cùng, cô lại trở thành con thỏ trắng, để mặc người khác chém giết.
Lẽ nào Phương Tinh Nghị vẫn luôn giả lợn ăn thịt hổ?
*đại ý lúc đầu tỏ ra yếu đuối thu hút sự chút ý của bạn, khi bạn cắn câu rồi mới lộ bản chất.
Trong mắt hiện lên từng biểu cảm một của người phụ nữ nhỏ bé, Phương Tinh Nghị căn bản đã đoán ra tâm tư của cô, phụ nữ muốn leo lên giường anh rất nhiều, lúc lâm trận muốn chạy trốn có lẽ cũng chỉ có người phụ nữ này.
Càng ngày càng thú vị, cũng không biết phụ nữ của công tyhợp tác nào đưa tới.
Người đàn ông phủ thân xuống.
.....
Lúc Dương Yến tỉnh lại, cả người đều nhức mỏi, cơ thể bị bánh xe nghiền nát vậy, nhất là...
Vừa mỏi vừa đau.
Cô cử động vai, tay chạm vào khuôn ngực nóng rực, quay đầu, liền nhìn thấy Phương Tinh Nghị nằm bên cạnh, người đàn ông này ngũ quan lạnh lẽo, lúc ngủ khiến người cảm thấy không có đáng sợ như vậy.
“......”
Cô cô cô, cô vậy mà ngủ với Phương Tinh Nghị rồi ư?
Cô đối với chuyện giường chiếu vô cùng bài xích, vậy mà không hề bài xích Phương Tinh Nghị, hai người còn ngủ qua một đêm?
Kỳ lạ kỳ lạ!
Dương Yến không muốn đợi đến lúc Phương Tinh Nghị tỉnh lại, hai người mắt lớn mắt nhỏ nhìn nhau, nhân cơ hội mặc lại quần áo rồi chuồn.
Vô tình nhìn thấy vết cào trên người Phương Tinh Nghị, trái một cái, phải
một cái, mặt cô ửng đỏ, từ trong túi xách lấy ra tất cả tiền mặt đặt lên bàn, sau đó vội vã rời đi.
Sau khi Dương Yến rời đi không lâu, người đàn ông trên giường liền tỉnh.
Anh dường như đoán được tình lại sẽ không thấy người bên cạnh, thản nhiên xuống giường mặc quần áo, nhìn chiếc tủ đầu giường dường như đặt thứ gì đó, đi qua.
Trên bàn đặt một xấp tiền mặt và một tờ giấy.
[ Chú út, tối qua với chú rất vui. 888 tờ tiền mặt không đủ thành ý, chúc chú vạn sự phát tài! Hẹn không gặp lại!]
*Số 8 phát âm gần giống phát, 888 đại ý là chúc làm ăn phát đạt.
“Hẹn không gặp lại?” Ánh mắt Phương Tinh Nghị quét qua từng con chữ trên đó, bật cười một tiếng.
Anh ném tờ giấy vào thùng rác, cầm lấy tiền mặt.
Trợ lí Tư gọi điện đến, nói vé bay đã đặt xong, lại lắm chuyện hỏi: “Tổng Giám đốc Phương, nếu như ngài có việc, tôi có thể đổi vé bay thành ngày mai.”
“Không cần, tôi sẽ đi.”
Lúc chuẩn bị rời đi, Phương Tinh Nghị nhìn lấy vết đỏ trên giường, nhàn nhạt, giống như một bông hoa nhỏ.
Bụng dưới của người đàn ông co lại.
Nhớ lại người phụ nữ luôn miệng gọi anh ‘chú út’. Mà trong ấn tượng của anh, dường như không có người như vậy.
Dừng lại một chút, Phương Tinh Nghị dặn dò trợ lí: “Đúng rồi, đến khách sạn điều tra một chút người phụ nữ tối qua.”
“Đã rõ Tổng Giám đốc Phương.”