"Cô Tưởng có sở thích như vậy cũng chẳng lạ gì, tôi thì không." Dương Yến liếc cô ta một cái: "Thẻ cửa là trợ lý Từ cho tôi, Gíam đốc Phương cũng biết, cho phép."
Tưởng Song Kỳ tức giận cắn răng.
Thật là, sao trợ lý Từ lại không đưa thẻ cửa cho mình?
Lại nghe Dương Yến kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cô Tưởng chơi điện thoại ở đây là bởi vì không có thẻ mở cửa?"
"Đương nhiên là có, chẳng qua là quên mang theo, lại không muốn về lấy!" Tưởng Song Kỳ ương ngạnh nói: "Tôi cố ý giám sát cô, sợ cô gây rối với anh Nghị!"
Dương Yến hít thở sâu: “Cô Tưởng, chuyện không phải..."
Thấy cửa bị mở ra, Tưởng Song Kỳ bước lên vài bước vào trong, còn cảnh cáo Dương Yến: "Đừng tưởng rằng cô ngủ một lần với anh Nghị thì có thể làm xằng làm bậy, tôi sẽ canh chừng cô."
"..."
Phải, coi như cô giải thích, cô công chúa kiêu ngạo này nghe cũng chẳng lọt tai!
Dương Yến xách nguyên liệu mua nấu ăn đi xuống phòng bếp, Tưởng Song Kỳ đi theo, cô cảm thấy có chút phiền, lấy cá sống trong túi ra, cố ý làm rơi bên chân cô ta.
"A a a!" Con cá diếc búng hai cái ở dép của Tưởng Song Kỳ, cô ta sợ hãi hét ầm lên: "Dương Yến cô cố ý có phải không? Nhanh lấy ra mau lên!"
" Xin lỗi, không giữ chặt." Dương Yến miệng nói xin lỗi, nhưng lúc bắt cá mấy lần cố ý không giữ chặt.
Cá sống nhảy cao một mét, lên đến trên bắp chân Tưởng Song Kỳ.
Tưởng Song Kỳ mặt mũi trắng bệch, chạy ra khỏi bếp, đóng cửa hờ.
Dương Yến trong lòng thoải mái hơn nhiều.
"Dương Yến, cô cô cô..." Tưởng Song Kỳ tức giận trợn mắt nhìn Dương Yến, cô ta không thể chửi thể, chỉ trích: "Anh Nghị không ăn cá, cô mua cá là có ý gì!"
"Tổng Gíam đốc không ăn thì tôi ăn." Dương Yến giọng vô tội: "Tôi tới chăm sóc tổng Gíam đốc Phương cũng phải ăn chứ? Tổng Gíam đốc Phương cũng chưa nói tôi không thể mua cá."
Dương Yến cầm cá đi sang bên cạnh cô ta: "Cô Tưởng đây ăn cá không? Cá diếc ăn ngon lắm!"
Tưởng Song Kỳ thét lên, hung hăng đóng cửa lại.
"Huhu, anh Nghị em bị bắt nạt!Cách một cánh cửa, Dương Yến cũng có thể nghe được tiếng giẫm chân lên lầu, còn có tiếng gào thét ủy khuất của Tưởng Song Kỳ, chắc là tìm người kể khổ.
Chờ Dương Yến sắp xếp xong nguyên liệu nấu ăn, để vào tủ lạnh ướp lạnh, sau đó Phương Tinh Nghị cũng xuống lầu.
Người đàn ông mặc âu phục thủ công màu xám nhạt, có vẻ muốn đi ra ngoài nói chuyện, Tưởng Song Kỳ kéo anh cùng nhau xuống, bĩu đôi môi anh đào nhỏ nhắn, bộ dạng tủi thân.
"Tổng Gíam đốc Phương, chào buổi sáng." Dương Yến lên tiếng chào hỏi, thấy anh mặc âu phục, nghĩ tới vết thương của anh, liền nói: "Bác sĩ nói tổng Gíam đốc Phương hai ngày tới phải mặc quần áo rộng rãi, tránh đè ép đến vết thương."
Hơn nữa tối hôm qua cô còn vô tình bóp vào vết thương của anh, cũng không biết là có nghiêm trọng hơn không.
"Tối hôm qua tôi để cho bác sĩ riêng giải quyết rồi, không sao." Phương Tinh Nghị nói, đưa khuy măng sét cho Tưởng Song Kỳ: "Tôi sẽ ra ngoài bàn chuyện làm ăn, cô chờ một chút ra ngoài cùng tôi."
Dương Yến gật đầu: "Được."
"Anh Nghị, anh dạy dỗ cô ta mà!" Tưởng Song Kỳ lắc cánh tay anh: "Cô ta vừa mới cầm cá sống dọa em."
"Bình thường em đụng phải loại cá tôm còn sống không phải cách xa sao?" Phương Tinh Nghị liếc cô ta một cái: "Em không đến gần, sẽ bị hù dọa sao?"
Tưởng Song Kỳ dậm chân một cái: "Anh Nghị, sao anh lại nói giúp cô ta?"
"Người ta vốn không sai, là em quá tự do phóng khoáng." Phương Tinh Nghị lạnh nhạt nói: "Còn nữa, anh nhớ em nhận một bộ phim không phải đang khai máy à? Sao không ở lại tổ quay phim?"
"Nhà đạo diễn Triệu có chuyện, thương lượng cùng người trong đoàn, xin nghỉ mấy ngày, cho nên em cũng nghỉ."
"Vậy em cũng nên ở nhà đọc kịch bản, quản lý của em ăn không ngồi rồi à?"
Tưởng Song Kỳ biết anh đang trách quản lý làm việc bất lợi, lập tức nũng nịu: "Ai da, kịch bản em đã thuộc lòng rồi, là em đến tìm anh Nghị mà, bọn họ không ngăn được."
Dương Yến ở một bên nghe, lỗ tai cũng mềm.
Không thể không nói, Tưởng Song Kỳ quả thật có bản lĩnh nũng nịu, dáng dấp đẹp mắt, giọng cũng nhõng nhẽo mềm mại, giở thói nũng nịu cũng
không cảm thấy giả lả, chỉ để cho người ta cảm giác rất yếu mềm.
Lúc đi ra ngoài, Tưởng Song Kỳ cố ý bước chân chậm lại, đi cùng Dương Yến ở phía sau.
"Dương Yến, cô từ bỏ ý định trong lòng đi!" Tưởng Song Kỳ đắc ý cười cười, kiêu ngạo mười phần: "Tôi sẽ một mực đi theo, sẽ không để cho cô và anh Nghị ở cùng nhau một mình!"
Dương Yến nhếch môi.
Vậy tôi thật sự cám ơn cô, cô Tưởng!
Trợ lý Từ đã chờ ở bên ngoài biệt thự, thấy Phương Tinh Nghị mang hai cô gái từ biệt thự đi ra, chỉ đỡ mắt kính trên sống mũi, mở cửa sau xe.
"Tổng Gíam đốc Phương, chào buổi sáng."
Tưởng Song Kỳ thật nhanh chui vào ngồi phía sau, sau khi chờ Phương Tinh Nghị đi vào, liền kéo cánh tay anh: "Anh Nghị anh phải đi đâu nói chuyện, em cũng phải cùng đi!"
"Anh để trợ lý Từ đưa em trở về." Phương Tinh Nghị nói: "Tối tới tìm em."
"Em không về!" Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng, không thuận theo, không buông tha: "Em muốn đi cùng anh Nghị, nhỡ đâu anh Nghị cần em hỗ trợ? Mang em theo đi mà!"
“Không được làm loạn.”
"Em mặc kệ, dù sao em cũng phải đi!" Tưởng Song Kỳ vừa nói, còn liếc nhìn Dương Yến ngồi trước: "Người đàn bà này đần như vậy, cà phê cũng sẽ không pha, có thể làm tốt chuyện gì."
"Cô Tưởng, cô muốn đi cứ việc nói thẳng, đừng công kích cá nhân được không?" Dương Yến nghiêng đầu nhìn về phía Tưởng Song Kỳ: "Máy pha cà phê đó tôi chưa từng dung thử, khó tránh khỏi sẽ sai lầm."
Mặc dù ngày hôm qua cô pha cà phê cho Phương Tinh Nghị, nhưng nhìn dáng vẻ Phương Tinh Nghị cau mày uống cà phê, có lẽ pha cũng không ngon, trở về đi hỏi Hạ Cốc Ca, hóa ra là máy bị sai.
Cô không biết làm sao Tưởng Song Kỳ biết, nhưng công kích cá nhân thì quá đáng rồi!
"Chưa dùng qua thì không nhìn sách hướng dẫn sao? Sai chính là sai rồi, còn kiếm cớ!" Tưởng Song Kỳ hừ: "Tôi thì sẽ không, tôi pha cà phê rất ngon."
Dương Yến: "..."
"Được rồi." Sáng sớm bên trong xe hai cô gái cãi vã, Phương Tinh Nghị phiền não bóp mi tâm: "Em có thể đi theo, đừng quấy rối."
Tưởng Song Kỳ vui vẻ ra mặt, ôm chặt cánh tay anh: "Ừm ừm, nhất định em sẽ nghe lời."
Rất nhanh, xe đến sân golf.
Đây là khu rộng nhất nam thành, một sân golf có chế độ hội viên nghiêm khắc nhất. Phí mỗi năm hơn một tỷ, đều là điều kiện để người của xã hội thượng lưu ăn chơi, công ty nhà họ Phương cũng có cổ phần.
Dương Yến cùng Phương Tinh Nghị còn có Tưởng Song Kỳ ngồi xe tham quan đi vào trong sân banh, tay cô chống cằm quan sát cảnh sắc bốn phía, rơi vào trong mắt Tưởng Song Kỳ chính là nhà quê chưa từng lên phố.
"Gofl, biết đánh không?" Tưởng Song Kỳ ngồi đối diện Dương Yến lắc chân, ngạo mạn nói: "Nếu cô nhờ thì bọn tôi sẽ dạy cô đánh golf."
"Vậy là cô không đợi được đâu." Dương Yến mỉm cười.
Cô không thích loại vận động này, nhưng trước đây lui tới cùng Hứa Cung Diễn, đi theo anh ta đến sân golf cũng luyện tập qua, không so được với chuyên nghiệp, nhưmg vẫn có thể chơi.
Sân golf xa hoa khó vào nhất Luân Đôn cô đều đã đi, Nam thành cái này căn bản không hiếm lạ, chẳng qua là rất lâu không tới những chỗ như vậy, chỉ liếc mắt hai lần là được.
Tưởng Song Kỳ hừ một tiếng.
Người phục vụ dẫn ba người vào phòng ăn phía bên phải, sau khi Dương Yến đi vào, phát hiện bên cạnh bàn ngồi ba người đàn ông tóc vàng mắt xanh, trưởng phòng La cũng ở đây.