Nam Thần Nhà Tôi

Bóng đánh vào đầu gối cô


trước sau

Tưởng Song Kỳ nhìn ra xa một cái, bĩu môi nói: "Trình độ người mới học."

Cô ta cố ý muốn bêu xấu Dương Yến, lại một quả bóng đánh ra ngoài, quả thứ hai bay xa hơn quả thứ nhất, trán cô thấm mồ hôi, hiển nhiên có chút mệt mỏi.

Chơi cái này thật ra chưa dùng tới sức lực gì, chỉ cần tư thế chính xác, động tác vung cánh tay rất dễ dàng, càng buông lỏng đánh, quả bóng nhỏ bay càng xa.

Dương Yến không để ý đến khiêu khích, thoáng điều chỉnh tư thế một chút, lại đánh một phát.

Quả bóng nhỏ bay ra ngoài giống như bay vào cuối chân trời, xa không để cho người khác thấy được vậy.

Tưởng Song Kỳ nửa ngày không thấy được bóng, giễu cợt nói: "Này, không rơi trước mặt cô đấy chứ?"

Cô ta lời vừa mới dứt, sân cỏ rất xa bên kia truyền tới tiếng huýt gió.

"Cô, cô vào bóng?" Tưởng Song Kỳ trợn to hai mắt, hoàn toàn không dám tin: "Tôi chơi hai năm rất ít khi có thể vào bóng, một mình cô tay mơ, lại vào bóng?"

Dương Yến khẽ mỉm cười: "Tôi cũng không nói tôi không biết chơi, là chính cô cho là tôi không biết."

Tưởng Song Kỳ hung hăng giậm chân.

Tiếng huýt gió nghĩa là có người vào bóng, Phương Tinh Nghị cùng mấy người hợp tác cũng nghe được.

Một người trong đó cười nói: "Không nghĩ tới cô gái kia biết chơi gofl, dáng dấp cũng đẹp, là ở ngành nào trong công ty của Tổng Giám đốc Phương? Kết hôn chưa?"

Người đàn ông mắt nhìn thẳng Dương Yến, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú.

Phương Tinh Nghị cũng không nghĩ tới cô gái này nhìn yên tĩnh nhã nhặn, còn chơi loại này, đối với câu hỏi của người kia, anh nhếch môi mỏng nói: "Cô ấy mới vừa ly dị, gia đình tan vỡ."

"Cô gái xinh đẹp như vậy lại có người không muốn?" Người đàn ông ngạc nhiên, sau đó hứng thú nhiều hơn: "Cô ấy họ Dương có phải không? Tôi muốn trò chuyện cùng cô ấy một chút."

Vừa nói, người đàn ông cất giọng gọi Dương Yến: "Cô Dương, có thể nói chuyện một chút không?"

Phương Tinh Nghị có chút không vui.

Anh nói như vậy, còn tưởng rằng đối phương có thể biết khó mà lui, không nghĩ tới đối phương càng hứng thú hơn. Đây là muốn quyến rũ người của anh, còn định mang về sao?

Nhưng Phương Tinh Nghị không kịp nói gì, Dương Yến đã tới.

Người đàn ông tỏ ra vô cùng hứng thú với Dương Yến, mấy người bạn của anh ta cũng biết tính bạn mình, chỉ cười cười, Dương Yến cũng không tiện từ chối, không thể làm gì khác hơn là cùng trò chuyện với anh ta.

"Cô Dương muốn đi quốc gia nào du lịch nhất?"

"Đan Mạch."

"Đan Mạch là đất nước của những câu truyện cổ tích, tôi cũng thích, bà ngoại tôi là người Đan Mạch."

"..."

"Mắt cô Dương đẹp như vậy, nhất định là giống mẹ nhỉ? Chắc mẹ cô cũng rất đẹp."

Dương Yến kéo khóe miệng: "Ừ, giống mẹ tôi."

"Nếu cô Dương có thời gian, cùng đi Đan Mạch du lịch đi." Người đàn ông được voi đòi tiên: "Khi còn bé tôi đã từng ở ở Đan Mạch, có thể đưa cô du ngoạn Đan Mạch."

"..."

Người đàn ông này nói nhiều như vậy, là muốn trêu cô à?

Bất thình lình, nửa ly cà phê tạt vào trên người Dương Yến, còn căn rất chuẩn, chỉ vẩy vào trên vạt áo cô, Dương Yến lập tức đứng lên.

"Tôi không cầm chắc, xin lỗi." Phương Tinh Nghị nói xin lỗi: "Cô vào nhà vệ sinh xử lý đi."

"Vậy thì thật là cám ơn Tổng Giám đốc Phương." Dương Yến cắn răng mỉm cười, xoay người đi vào phòng vệ sinh, mặc dù chiêu này của Phương Tinh Nghị làm cô không thoải mái, nhưng sẽ không cần cùng người đàn ông kia tán gẫu.

Tưởng Song Kỳ nhìn thở hổn hển.

Dương Yến, con giả tạo này, làm sao thấy một người quyến rũ một người, trên người có cà phê là chuyện gì xảy ra? Anh Nghị còn đưa cho cô ta khăn giấy, còn cười với anh Nghị?!

Chờ sau khi Dương Yến xử lý xong quần áo trở lại, Tưởng Song Kỳ càng ngày càng tức, lúc giậm chân vô tình đá quả bóng nhỏ, đầu cô nảy ra một ý nghĩ, một giây kế tiếp gậy đánh bóng đã đánh vào quả bóng.

Gofl dùng quả bóng nhỏ vốn là có chút sức nặng, lúc này bị Tưởng Song Kỳ đánh mạnh, một đường thẳng đập vào đầu gối Dương Yến.

"A!" Dương Yến hét lên đau đớn, thân thể run run, không chống đỡ được ngã xuống đất.

Phương Tinh Nghị mặt liền biến sắc, lập tức đứng dậy tới đỡ cô.

"Chuyện gì xảy ra?"

Cũng không cần Phương Tinh Nghị hỏi, sắc mặt Dương Yến và quả bóng nhỏ bên cạnh đã nói rõ hết thảy.

"Tưởng Song
Kỳ!" Phương Tinh Nghị chợt ngẩng đầu nhìn về phía người bên kia, sắc mặt âm trầm đáng sợ, đây là lần đầu tiên anh gọi cả họ tên cô ta, nói rõ anh rất tức giận.

"Em, em không thấy rõ phương hướng." Tưởng Song Kỳ rụt vai đứng vậy, ủy khuất nói: "Em cũng không cố ý, hơn nữa cô bị đập một cái, cũng sẽ không thành vấn đề."

"Không thành vấn đề thì để tôi đập cô một cái để thử!" Dương Yến mắng, nếu không phải đau không đứng nổi, có thể cô đã tát một cái trên mặt Tưởng Song Kỳ.

Cô chán ngấy loại con gái này rồi.

"Có thể đứng lên không?" Phương Tinh Nghị thử đỡ Dương Yến dậy.

Nhưng một phát bóng đập quá nặng, đừng nói đứng, Dương Yến cử động một cái cả người đề đau, mắt đỏ ửng.

"Tổng Giám đốc Phương, anh đưa cô ấy đi bệnh viện trước, chậm chân sợ rằng sẽ xảy ra vấn đề." Trưởng phòng La vội vàng nói: "Tôi sẽ phụ trách đưa mấy ngài trở về."

Phương Tinh Nghị gật đầu một cái, cũng biết không thể trì hoãn, hai tay luồn dưới chân Dương Yến, ôm ngang người lên. Lúc đi ngang qua Tưởng song Kỳ ngừng lại một chút.

Tưởng Song Kỳ nắm chặt ngón tay, thấp thỏm bất an: "Anh Nghị, em biết lỗi rồi."

"Anh và em đã nói gì, hử?" Phương Tinh Nghị giọng âm trầm: "Em quá tự do phóng khoáng! Trở về viết một trăm bản kiểm điểm, trong ba ngày không có sự cho phép, không được bước ra khỏi nhà nửa bước!"

"Anh Nghị!" Tưởng Song Kỳ nước mắt trào ra: "Em thật sai rồi mà, em không muốn đối mặt với tường đâu."

"Cút về!"

Tưởng Song Kỳ chưa từng bị Phương Tinh Nghị mắng như vậy, sắc mặt anh âm trầm, bị sợ, cô ta khóc lên, tu tu chạy ra khỏi sân bóng.

Xe bảo mẫu đã ở bãi đậu xe lộ thiên, thanh niên cao lớn đứng ở nhà ga, đeo gậy bóng chày, mặc áo tay ngắn lộ ra làn da lúa mạch khỏe khoắn, tựa hồ nghỉ một chút.

Nghe được tiếng bước chân, Quách Thường Phúc chợt mở mắt ra.

Anh thấy cô gái khóc lóc chạy tới, lập tức mở cửa sau xe: "Cô Tưởng."

"Tưởng em gái anh ấy, anh im miệng!" Tưởng Song Kỳ mắng một trận, hung hăng kéo cửa xe lên, nếu không phải Quách Thường Phúc nhanh tay, ngón tay đã bị kẹp gãy.

Quách Thường Phúc trong lòng mắng một câu "Đệt".

Vốn là bạn bị bệnh, anh thay bạn làm vệ sĩ sáu mươi triệu một tháng, không nghĩ tới người phải bảo vệ là loại công chúa yếu ớt. này

"Ngớ ra làm gì, có ngu không? Lái xe!" Trong xe Tưởng Song Kỳ hung hăng đạp cửa xe một cái.

"..."

Dương Yến đau cả người cũng phát run, cắn chặt răng muốn nhịn, nước mắt tự trào ra, làm ướt hơn nửa áo của Phương Tinh Nghị.

Phương Tinh Nghị trấn an nói: "Nhịn một chút, chờ một chút là đến bệnh viện."

Đến bãi đậu xe lộ thiên, Phương Tinh Nghị đem người thả vào ghế phía sau, lúc Dương Yến ngẩng đầu, mới vừa đúng lúc thấy một chiếc xe bảo mẫu ở đường trước mặt lái tới, lái xe là thanh niên.

Đó là Thường Phúc mà?

Gương mặt quen thuộc lướt qua khiến Dương Yến quên cơn đau, đưa cổ nhìn ra phía ngoài, xe bảo mẫu đã sớm lái đi.

"Thế nào?" Thấy bộ dáng này của cô, Phương Tinh Nghị hỏi một câu.

Dương Yến quá đau, nói chuyện phí sức, chỉ có thể lắc đầu một cái, trong đầu khẳng định mình vừa mới hoa mắt,. Thường Phúc học trong trường nội trú, hơn nữa lúc này này đang đi học, sao có thể ở bên ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện