Phương Tịnh Ngôn đưa Tưởng Song Kỳ đi rồi, Dương Yến lấy tay vuốt ngực một cái, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đi cũng tốt, ở lại chỉ khiến nhau thêm khó xử.
Bếp của khách sạn có nguyên liệu tươi mới, mời toàn đầu bếp nổi tiếng, mùi vị rất ngon, Dương Yến nghĩ đến lát nữa trợ lý Tư sẽ trả tiền thì lại gọi điện thoại cho Lâm Thanh Dung, nói sẽ mang bữa trưa về cho cô ấy.
"Đây là cơm lươn đóng hộp và điểm tâm của cô." Một lát sau người phục vụ đã đưa cơm đóng hộp đến cho Dương Yến.
"Cảm ơn."
Dương Yến mỉm cười nói cảm ơn, mang theo đồ chuẩn bị xoay người định đi về thì không may gặp được hai người đi đến, một trong hai người mặc đầm dài thắt nơ, đẩy xe đẩy trẻ em, chính là Tô Khiết.
"Ôi, chị dâu họ cũng đến đây ăn cơm à?" Dương Yến đang định giả vờ không thấy, lúc đi đến Tô Khiết lại ngẩng đầu thấy Dương Yến, lên tiếng chào hỏi.
Dương Yến không thể làm gì khác hơn là dừng bước gật đầu, tiện thể sửa lại lời cô ta cho đúng: "Tôi và Phương Dịch Chung đã ly hôn, sau này cô vẫn nên gọi tôi là cô Dương thì hơn!"
Lần trước tìm Tô Khiết giúp mình quay video Lục Liên chơi gian lận, cho cô ta ba trăm triệu, tiện thể đã giúp cô ta chuyển hộ khẩu cho em trai và nhà mẹ đến Nam Thành, sau đó cô và Tô Khiết không hề liên lạc.
Không ngờ sau khi ly dị với Phương Dịch Chung xong thì lại đụng phải Tô Khiết.
Tô Khiết làm như mới nhớ ra: "Thật xin lỗi, em đã quên mất chuyện hai người đã ly hôn. Cô Dương hay là ở lại nói chuyện đi, tôi có chuyện muốn nói với cô."
Nhìn cô ta giống như đang hỏi ý Dương Yến, nhưng mà cơ bản lại không cho cô cơ hội từ chối, nói nhỏ hai câu gì đó với bạn bên cạnh, người bạn này đi vào trong trước rồi.
Tô Khiết chỉ chỉ vào chỗ ngồi ban nãy của Dương Yến: "Cô Dương, ngồi ở đây được không?"
"Có việc gì cô cứ nói thẳng đi!." Dương Yến mím môi, vẻ mặt lạnh lùng: "Tôi đã giúp cô chuyển hộ khẩu nhà mẹ đẻ đến Nam Thành, chúng ta đã thanh toán xong rồi."
"Việc chuyển hộ khẩu này tất nhiên tôi rất cảm ơn cô Dương." Tô Khiết cười nói: "Nhưng mà lần này tôi muốn bàn công việc với cô Dương, không biết cô Dương có hứng thú không."
Người phục vụ bưng cho hai người hai cái ly thủy tinh, Tô khiết rót trà cho hai người.
Dương Yến ngồi xuống đối diện với cô ta.
"Chuyện lần trước tôi đã nhìn thấy." Tô Khiết vừa đẩy xe đẩy để con mình ngủ, vừa nói: "Ở bữa tiệc đầy tháng của con tôi, tôi đã thấy chú họ đi từ phòng vệ sinh nữ ra, sau đó cô Dương cũng đi ra."
Trong lòng Dương Yến bất ngờ, cô cứ nghĩ lúc đi ra ngoài không có ai, không ngờ lại bị Tô Khiết nhìn thấy.
Nhanh chóng giấu đi vẻ mặt, Dương Yến nói: "Có thể là Tổng Giám đốc Phương vào nhầm nhà vệ sinh nữ.
Tô Khiết nhìn cô, mỉm cười bí ẩn: "Chú họ Phương đi nhầm phòng vệ sinh thì tôi tin, nhưng mà kỳ lạ là chú ấy đi nhầm nhà vệ sinh, trên áo sơ mi còn có thể để lại dấu son môi sao?"
"Vậy cũng đâu thể nói lên điều gì." Dương Yến thản nhiên nói: "Tôi làm gì có năng lực có quan hệ nhờ vả tổng Giám đốc Phương."
"Cô Dương nói cũng đúng." Tô Khiết cười cười, trong mắt cô ta đầy vẻ không tin, còn có vài phần kiêu căng, giống như bây giờ thân phận Dương Yến không cao quý bằng cô ta: "Nếu như cô có thể leo lên chú họ Phương thì trước đây đã không lấy Phương Dịch Chung rồi. Dù sao chú họ Phương và Phương Dịch Chung không thể nào so sánh được.
"Nếu như cô nói xong rồi, vậy tôi đi trước đây." Dương Yến không muốn quanh co với cô ta.
Cho dù ngày hôm đó Tô Khiết nhìn thấy gì thì cũng không có bằng chứng uy hiếp cô, nếu thật sựu có ảnh chụp thì cũng chỉ chọc giận Phương Tinh Nghị mà thôi, cô thấy Tô Khiết không có ngu như vậy.
"Cô Dương không phải là phiên dịch sao, tôi muốn nhờ cô giúp một chuyện." Tô Khiết vào thẳng vấn đề: "Chồng tôi nhân một hợp đồng lớn, muốn chuyển hàng đến Thổ Nhĩ Kỳ, nhưng mà cô biết đấy, bọn họ nói tiếng Thổ Nhĩ Kỳ, chồng tôi không hiểu, nên mới cần một phiên dịch đi cùng."
Nói, Tô Khanh lấy một túi đen từ trong túi xách ra, túi phồng to, một tay cô ta cầm còn không hết: "Đây là ba trăm triệu tiền đặt cọc, đợi sau khi cô quay về tôi sẽ đưa cô sáu trăm triệu."
"Một chuyến đi có thể lấy được chín trăm triệu, chồng cô chịu chi nhỉ!" Dương Yến nhìn lướt qua túi đen
cô ta đẩy tới, cũng không nhận lấy.
Một mối làm ăn chín trăm triệu, trong giới phiên dịch tính là cao.
Nhưng mà Dương Yến không thấy hứng thú.
Cô đào sâu vào điểm quan trọng nhất trong lời của Tô Khiết, điểm đến là "Thổ Nhĩ Kỳ". Phương Tinh Nghị muốn dẫn cô đến bàn chuyện hợp tác cũng là Thổ Nhĩ Kỳ, nếu nói trong chuyện này không có vấn đề thì cô không tin.
"Cô Dương chê ít?" Thấy Dương Yến chậm chạp không lấy tiền, Tô Khiết giả vờ thở dài: "Vụ làm ăn lần này chồng tôi cũng không lời được bao nhiêu tiền, chín trăm triệu không nhỏ."
Dương Yến bĩu môi.
Nhìn dáng vẻ kìa, đóng kịch rất đạt, giống như cô được lợi vậy.
"Tô Khiết, cô cũng biết điều quá" Một lúc lâu, Dương Yến chậm rãi nói: "Nếu thật sự chồng cô cần người phiên dịch, cô cũng sẽ không đến tìm tôi, bởi vì cô keo kiệt, chỉ mong sao kiếm được nhiều tiền nhất co thể, sao lại trả cho tôi nhiều tiền như vậy?"
"Cô nói gì, tôi không hiểu." Vẻ mặt Tô Khiết thay đổi, lại vờ như chuyện gì cũng không biết.
Dương Yến cũng không muốn nhiều lời với cô ta, chắc chắn nói: "Cũng không phải là cô tới tìm tôi, là có người chỉ cô đúng không!? Nếu có thể ngồi chung hội với cô và Phương Thái, chỉ có thể là mẹ nuôi họ Phương thôi."
Sau khi Dương Yến đến nhà họ Phương thì cũng được Phương Dịch Chung biết được một chuyện.
Thì ra Phương Thái là con nuôi của cô bốn nhà họ Phương, để xả xui cho con trai đang bị bệnh thoi thóp, sau đó khi con trai ruột khỏi bệnh thì bà ta cũng đặt họ "Phương".
Cô bốn nhà họ Phương rất tốt với Phương Thái nhưng mà không cho anh ta gọi bà bằng mẹ, chỉ có thể xem là một người thân bên ngoài của nhà họ Phương, nên Phương Thái Và Phương Dịch Chung giống nhau, chỉ có thể gọi Phương Tinh Nghị là chú họ, xem như là một người bà con xa.
Chuyện này, Tô Khiết thực sự không bình tĩnh nổi, cô ta nhìn vài mắt Dương Yến: "Không ngờ Phương Dịch Chung cũng rất tốt với cô nhỉ, chuyện bí mật gì của nhà họ Phương cũng nói với cô."
"Đó là chuyện đương nhiên." Dương Yến thản nhiên nói: "Lúc trước chúng tôi là vợ chồng, tôi cũng được xem là người nhà họ Phương."
Tô Khiết cũng không giấu giếm, thoải mái thừa nhận: "Là cô Bốn nhà họ Phương bảo tôi đến nói chuyện với cô, bà ấy nói chuyện làm ăn lần này cần cô giúp, cô muốn bao nhiêu tiền thì có thể ra giá."
Vẻ mặt Dương Yến nhất thời khó coi.
Đúng thật, cô bốn nhà họ Phương và Phương Tinh Nghị, có cả Hứa Cung Diễn đều có mục đích giống nhau.
Về chuyện cô biết tiếng Ô Khắc Bá cũng chỉ có Hứa Cung Diễn biết, Hứa Cung Diễn đến nước H tìm cô cũng vì vụ làm ăn lần này, không thể nào nói cho Phương Tinh Nghị và cô bốn nhà họ Phương.
Vậy sao bọn họ biết?
Về vấn đề này, Dương Yến không thể nghĩ ra được.
Dương Yến hỏi Tô Khiết: "Cô bốn nhà họ Phương có nói cho cô biết là làm ăn gì không?"
Tô Khiết lắc đầu, nhịn không được khuyên nhủ: "Dương Yến, cô Phương nói giá cả tùy cô ra giá, cô muốn lấy vài trăm tỷ cũng đủ để cô dùng rất lâu, dù sao cô cũng là một phiên dịch, một năm cũng không kiếm được bao nhiêu."
"Tôi nghe nói cô đồng ý giúp chú họ, nhưng mà chú họ cho cô được cái gì?"
"Ngày mà cô và Phương Dịch Chung ly hôn ầm ĩ, Phương Thị có biết bao nhiêu tin tức cô biết không? Không chừng sau khi hợp tác xong chú họ sẽ đuổi cô ra khỏi Phương thị."
"Tô Khiết, sự keo kiệt của cô làm thay đổi tam quan của tôi luôn đó!" Dương Yến không biết nên khóc hay nên cười: "Vừa mới nói chỉ có thể cho tôi chín trăm triệu, thấy tôi không dễ dụ nên mới nói là giá cả cô bốn nhà họ Phương cho tôi ra giá. Nếu tôi thật sự lấy chín trăm triệu, có phải cô sẽ lấy danh nghĩa của tôi lấy của cô bốn nhà họ Phương chín trăm tỷ?"