Sau khi đưa Lâm Thanh Dung vào phòng, trong lòng ông giám đốc toàn là sự nghi hoặc, người phụ nữ này là ai? Sao lại vác bụng bầu tới đây tìm ông chủ của họ?
Ông giám đốc mới đến câu lạc bộ được ba tháng, không biết chút gì về mối quan hệ trước đó giữa Lâm Thanh Dung và Lục Văn Thù.
Mà chuyện riêng của sếp, ông ta cũng không tò mò làm gì, không lâu sau cũng để chuyện này sang một bên.
Màn đêm dần buông, những bóng đèn nê ông ở câu lạc bộ được bật lên, người đến kẻ đi ngày càng nhiều, không khí cũng dần trở nên nhộp nhịp.
Tầm chín giờ rưỡi, có vài chiếc xe hơi cao cấp dừng trước cửa câu lạc bộ.
Lục Văn Thù xuống xe đầu tiên, anh nở một nụ cười mỉm xã giao, đưa các vị lãnh đạo vừa xuống xe vào trong câu lạc bộ.
Hợp đồng với Dự Thành lần này anh đã đàm phán bốn tháng rồi, và chiều nay ở sân gôn bọn họ cuối cùng cũng đặt bút ký vào hợp đồng, Lục Văn Thù sau đó liền đưa người của bên Dự Thành tới câu lạc bộ để ăn tối.
Nhưng Lục Văn Thù cũng không có ý định đi cùng với họ, anh giao họ cho giám đốc câu lạc bộ, dặn ông ta đợi đến khi khách ăn xong rồi thì dẫn vào phòng riêng để giải trí, khách sạn cũng đã được đặt trước rồi, đến lúc cần chỉ cần kêu người đưa bọn họ qua đó là được.
Giám đốc câu lạc bộ ngó nghiêng, có vẻ ngập ngừng muốn nói điều gì.
"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Lục Văn Thù có vẻ khó hiểu hỏi ông: "Tiếng Anh của tôi khó nghe lắm à? Ông nghe không được sao?"
"Không có gì thưa sếp, tôi có việc bận, xin phép đi trước đây."
"...."
Lục Văn Thù nhún vai, không nghĩ gì nhiều mà đi thẳng tới phòng của bạn anh.
Lục Văn Thù vừa đẩy cửa vào thì bỗng có mấy tiếng "đùng đùng đùng" vang lên, một đám dây màu rơi trên người anh.
Tông Sinh chạy tới ôm siết vai anh: "Đối tác lớn cỡ Dự Thành mà cậu còn ký được, Văn Thù cậu đúng là quá xịn xò mà!"
"Chỉ giỏi xun xoe!" Lục Văn Thù đẩy tay Tông sinh ra: "Tiền phí trung gian đã chuyển vào tài khoản của cậu rồi đó."
Tông Sinh cười he he: "Chậc chậc, biết ngay là cậu sẽ không phụ lòng tôi mà!"
Lục Văn Thù vốn không thích cái không khí tưng bừng láo nháo này, trừ những người bạn qua lại vì chuyện làm ăn, thỉnh thoảng gặp nhau trao đổi tài liệu nguyên liệu thì anh cũng có tới chơi với họ, còn những lúc khác thì hầu như anh không hề đặt chân tới chỗ này.
Biết tính của Lục Văn Thù, mọi người chỉ tới chúc mừng anh một lát rồi cũng tản ra, mỗi người một trò, tự đùa tự vui, chỉ khi nào cần bàn chuyện làm ăn thì họ mới tập hợp lại một chỗ.
Trong số những người này cũng có không ít các cậu ấm cô chiêu được bạn dắt tới, không hề hay biết thói quen này của anh.
Cậu ấm này làm như không nhìn thấy Lục Văn Thù đang nói chuyện với Tông Sinh mà chen vào một cách đột ngột.
Anh ta trực tiếp mời Lục Văn Thù uống rượu, cười nói: "Văn Thù, tuổi của chúng ta cũng xêm xêm nhưng anh lại giỏi hơn tôi nhiều, sau này tôi cũng phải bắt chước anh mà học cách làm ăn buôn bán."
Lúc Văn Thù nhíu mày, trong lòng có hơi khó chịu song cũng không thể hiện ra, anh khẽ gật đầu, giọng điệu có vẻ tùy ý: "Làm ăn đâu có dễ dàng như vậy, đâu phải học một chút là biết, phải tự mình mày mò đúc kết ra, có tiền thìn mọi người cùng kiếm."
"Anh nói đúng lắm! Ly này tôi xin uống cạn!" Cậu ta nói xong liền bưng ly rượu lên, một hơi uống sạch.
Lục Văn Thù và Tông Sinh liếc nhau, từ ánh mắt người kia nhìn ra sự coi thường, họ không nói gì thêm, chỉ cúi đầu chậm rãi uống rượu.
Sau đó cậu ấm nọ bèn ngồi luôn ở bên này, không đi sang chỗ khác nữa.
Hai chân cậu ta vắt lên tựa vào ghế sô pha, khoe mẽ với Lục Văn Thù và vài người bạn của anh về chuyện làm ăn của ba cậu ta, rằng cậu ta vừa mới tiếp quản hai công ty, vừa nhận được một nguồn vốn lưu động mấy nghìn tỷ.
Huyên thuyên một hồi thì bỗng nhiên cậu ta hỏi Lục Văn Thù: "Văn Thù, anh đã chia tay lâu vậy rồi, không tính tìm người mới à?"
Ánh mắt Lục Văn Thù bỗng tối lại, anh nở một nụ cười biếng nhác: "Sao vậy? Tính giới thiệu người nào cho tôi à?"
"Tất nhiên rồi, nhưng cũng phải xem anh có để mắt tới không đã." Cậu ấm thấy Lục Văn Thù không tức giận, lá gan càng to hơn: “Tôi có cô em gái này rất là xinh, đảm bảo là đúng gu của anh!"
Tông Sinh bưng một ly rượu đi tới: "Ái chà, hôm nay uống rượu mà, giờ mà nói về mấy cô em là không ổn rồi."
"Chỉ uống mỗi rượu mà không có người đẹp thì mới là không ổn." cậu ấm kia vẫn ngu ngơ nói tiếp: "Để tôi kêu em gái của tôi tới!" Dứt lời liền lôi điện thoại ra gửi tin nhắn.
Tông Sinh liếc cậu ta một cái, anh hừ hừ hai tiếng rồi lại uống rượu, cảm thấy rằng những kẻ không có đầu óc đúng thật là khó để trao đổi.
Loại người như vậy thì dù có cầm trong tay bao nhiêu tiền rồi cũng sẽ thất bại mà mất trắng thôi!
"Được thôi." Lục Văn Thù lười biếng
đáp lời cậu ta, anh thờ ơ ngồi trên ghế sô pha mà uống rượu, thấp giọng cười: "Nếu như tôi ưng ý, cậu chắc chắn không lo thiệt đâu."
"Cậu bệnh hay gì!" Tông Sinh hết biết nói gì, nhỏ giọng thì thầm: "So đo với mấy kẻ như vậy làm gì!"
Đây cũng chẳng phải ngày đầu tiên Tông Sinh quen biết Lục Văn Thù, nhẽ nào lại không biết trong lòng anh đang nghĩ gì? Ấy vậy mà cậu ấm kia vẫn chẳng biết mô tê gì, nãy giờ cứ mãi liên thiên về nhan sắc của em gái cậu ta.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, một bóng dáng xinh đẹp tiến vào.
Ánh đèn vàng ấm áp trong phòng chiếu lên thân hình mảnh mai yểu điệu của cô gái, cô ta mặc váy màu đen, thoạt nhìn chỉ mới hai mươi hay hai ba tuổi gì đó, ngọt ngào mê hoặc.
Cô gái tháo chiếc kính râm xuống, liếc qua căn phòng một lượt rồi dừng lại trên người cậu ấm nọ.
"Anh."
Vào giây phút nhìn thấy cô gái kia, Tông Sinh ngạc nhiên há hốc mồm, ngay cả ly rượu trong tay cũng rơi xuống đất.
Tất cả mọi người xung quanh cũng trưng ra vẻ mặt kinh ngạc tột cùng.
Tin tức về chuyện không hay trước kia của Lục Văn Thù tuy được đè xuống rất nhanh, nhưng trong giới cũng có khá nhiều người biết đến.
Cô gái này...
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy cô gái kia, Lục Văn Thù cũng ngơ ngác trong thoáng chốc, nhưng ngay sau đó anh liền nhận ra, gương mặt của cô gái này chỉ là trông giống người phụ nữ đó mà thôi, song đây lại không phải cô ấy.
"Tiểu Dung lại đây nào." Cậu ấm nọ vẫy tay gọi cô ta tới, sắp xếp cho cô ta ngồi cạnh mình, bên trái cô là Lục Văn Thù: "Văn Thù, đây là em gái tôi."
Lục Văn Thù ngước mắt nhìn lướt qua cô ta, cười nói: "Trông rất xinh xắn, tên của cô là Dung trong Chân dung đúng không?"
"Dạ không." Cô ta lắc đầu, thoải mái tự tin, có chút tinh nghịch nói: "Em tên Ngô Dung, là từ Dung trong Dung hạnh ạ. Thường ngày hay nghe anh trai nhắc đến anh, hôm nay cuối cùng cũng được gặp."
Người đưa cậu ấm kia tới đây thấy bầu không khí có vẻ sai sai, muốn khuyên cậu ta đi về trước.
Nhưng ngay khi người nọ vừa định đứng dậy thì lại thấy Tông Sinh lắc lắc tay, ngay lập tức anh ta đã biết nên làm thế nào.
Ai da, sao anh lại có một người bạn ngu xuẩn như vậy chứ!
"Ngô Dung." Lục Văn Thù đọc lại một lần, anh ngước mắt, nở một nụ cười nghiền ngẫm: "Tên dễ nghe, người cũng rất xinh đẹp, tôi thấy cô có vẻ rất quen, hình như rất giống một người nào đó."
Ngô Dung nghiêng đầu, nở nụ cười đáng yêu: "Thật sao, vậy thì thật vinh hạnh cho em quá, anh Lục đây đừng ghét em là được."
Tông Sinh quay mặt đi, thờ ơ khoanh tay ngồi nhìn.
Anh vốn không có thói kén chọn phụ nữ, nhưng thể loại thích làm ra vẻ như này thật là khó lòng ưa nổi.
Huống chi khuôn mặt này...
Cậu ấm kia thấy Lục Văn Thù cứ nhìn chằm chằm vào Ngô Dung, cho rằng anh rất thích cô ta nên đắc ý vô cùng, cậu ta đẩy nhẹ Ngô Dung về phía Lục Văn Thù, còn mình thì lại ngồi xa ra một chút.
Lúc rời đi, cậu ấm kia huých nhẹ vào tay Ngô Dung một cái.
Ngô Dung ngay lập tức hiểu ý cậu ta, đưa tay vuốt nhẹ mái tóc đen nhánh rồi cầm bình rượu trên bàn lên: "Anh Lục đây có muốn uống chút rượu không nhỉ?"
Bàn tay cô ta vừa chạm vào bình rượu thì bỗng bị Lục Văn Thù giữ lại.
"Rượu có người khác rót, không cần cô làm." Lục Văn Thù giơ tay nâng cằm cô ta lên, chăm chú nhìn vào khuôn mặt không chút tì vết ấy, môi nở một nụ cười nhẹ: "Cô rất xinh đẹp."
Anh cúi đầu, dần kề sát vào cô, hơi thở ấm áp của anh nhẹ nhàng mơn trớn gương mặt khiến trái tim cô như đập lỡ vài nhịp.
Thành công rồi? Dễ dàng như vậy thôi sao?
Cơ thể dần ngã vào lồng ngực anh, cô ta không kìm được mà khẽ nhắm mắt, và rồi cằm bỗng bị Lục Văn Thù siết chặt, lúc này thì ngoài cảm giác hồi hộp, Ngô Dung còn cảm thấy khuôn mặt mình đột nhiên đau đớn.
Cảm giác ấy bắt nguồn từ khuôn mày bên trái, cơn đau dần dần tăng thêm, lan tới má trái rồi truyền ra khắp cơ thể.