"Cám, cám ơn Tổng Giám đốc Phương." Dương Yến vội vàng đứng vững, đầu ngón tay bị anh chạm qua vẫn còn đang phát run: "Tôi là Dương Yến bộ phận phiên dịch, đàm phán thương mại lần này là tôi hoàn toàn đảm nhiệm quá trình phiên dịch cho anh."
Phương Tinh Nghị ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo chút hào hứng: "Vậy phải làm phiền cô Dương rồi."
"Tổng Giám đốc Phương khách sáo rồi." Dương Yến miễn cưỡng cười.
Cũng may Phương Tinh Nghị không làm khó cô, nói xong liền cùng đi với đại biểu đối phương, khiến cho Dương Yến nhẹ nhàng thở ra.
Dương Yến bước nhanh theo sau, dẫn đường cho bọn họ.
Bởi vì đội ngũ đàm phán song phương tương đối nhiều, Dương Yến cố ý đặt một phòng riêng lớn, sau khi dẫn người vào phòng, cô lại đi ra ngoài dặn dò nhân viên phục vụ, hai mươi phút sau mang thức ăn lên.
Chờ lúc cô một lần nữa quay về phòng định ngồi xuống, mới phát hiện trước bàn đã ngồi đầy người.
"Cô Dương mời ngồi chỗ này." Trợ lý đặc biệt Tư chủ động đem vị trí của mình nhường lại: "Lần này đàm phán còn phải làm phiền cô đến phiên dịch, tôi vừa có việc phải ra ngoài xử lý."
Chỗ ngồi của trợ lý đặc biệt Tư ở ngay cạnh Phương Tinh Nghị, mà một bên khác của Phương Tinh Nghị chính là đại biểu Thụy Sĩ, Dương Yến làm thế nào cũng không từ chối được, đành phải ngồi xuống.
Đàm phán lần này liên quan tới chi phí vận chuyển trên biển.
Công ty đối phương mấy năm này luôn luôn mua sắm sản phẩm ở công ty con nào đó thuộc Phương thị, lần này tới muốn mua nhiều thêm mấy lô hàng, tuy nhiên chi phí vận chuyển trên biển khá đắt, hi vọng Phương thị có thể để giá thấp hơn một chút.
Tiếng Roman nói rất mềm mại, cho nên có đôi khi đại biểu đối phương nói chuyện rất nhỏ, Dương Yến vì muốn nghe được rõ ràng, liền không thể không hướng cơ thể nghiêng về phía trước.
Bên cạnh cô chính là Phương Tinh Nghị, thỉnh thoảng cánh tay cô sẽ đụng vào Phương Tinh Nghị, cách áo sơ mi thật mỏng, Dương Yến có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên cơ thể người đàn ông kia, có thể khiến người ta bị bỏng.
Có đôi khi thất thần, Dương Yến liền sẽ nhớ đến chuyện đêm đó tại khách sạn, cả người cũng nóng lên theo.
Sao cô lại nhớ tới những thứ không nên nhớ!
Sau khi đem lời của đại biểu đối phương thuật lại một lần nữa cho Phương Tinh Nghị, Dương Yến dịch người về phía sau, mặt đỏ lên khác thường, vì để che giấu xấu hổ của mình, cô cầm ly rượu vang trên bàn lên uống một ngụm lớn.
Một giây sau Dương Yến liền cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, từ từ quay đầu, lại phát hiện là Phương Tinh Nghị, một tay chống cằm đang nhìn cô với ánh mắt rất kỳ quái, hơi cong môi.
Vì sao lại
nhìn cô như vậy?
Trong lòng Dương Yến suy nghĩ, không khỏi có chút sốt sắng, ánh mắt lơ đãng thoáng nhìn lên mặt bàn, phát hiện ly rượu vang kia của cô vẫn còn đặt ở bên tay trái, mà ly rượu trên tay này hình như là của Phương Tinh Nghị.
"..."
Thì ra, cô uống rượu vang của Phương Tinh Nghị, trách không được anh nhìn cô như vậy.
Giờ phút này, cô có cảm giác rượu vang đang ngậm trong miệng kia giống như một khối sắt nóng hổi, nuốt cũng không được, không nuốt cũng không được, cuối cùng cô vẫn nuốt rượu vang xuống, điềm nhiên như không có việc gì đặt ly xuống.
Phương Tinh Nghị thu hết từng động tác nhỏ của cô vào mắt, đáy mắt lướt qua một nụ cười hào hứng.
Người phụ nữ này, thật là bình tĩnh.
Bởi vì Phương Tinh Nghị linh hoạt hào phóng đồng ý giảm bớt tiền thuế vận chuyển trên biển cho đại biểu đối phương, đàm phán kết thúc sớm nửa giờ, hai bên cùng nhau ngồi ăn trưa, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Có nhiều người ở trong phòng cho nên điều hòa mở rất thấp, Dương Yến mới ăn được vài miếng đồ ăn, trong dạ dày liền cảm thấy không thoải mái, trên trán mồ hôi lạnh toát ra, Phương Tinh Nghị cũng chú ý tới.
Phương Tinh Nghị thản nhiên nói: "Đi xuống nghỉ ngơi đi, đàm phán đã kết thúc rồi."
"Cảm ơn Tổng Giám đốc Phương." Dương Yến thật sự vô cùng biết ơn, cô không nhịn được buồn nôn, che miệng liền chạy ra ngoài.
Người đàn ông kia nhìn cô thêm lần nữa, nhíu mày.
Sau khi đi vào toilet, Dương Yến cũng không kịp đóng cửa, ôm bồn cầu nôn thốc nôn tháo, sau khi nôn xong cảm thấy dạ dày dễ chịu không ít, cô nhấn xuống khóa xả nước, quay người liền thấy có thêm một người.
"Phương, Tổng Giám đốc Phương." Nhìn thấy người đàn ông kia đang dựa vào khung cửa, Dương Yến nói chuyện suýt chút nữa cắn vào đầu lưỡi mình: "Đây là nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nam ở... Bên cạnh."
Lúc này Phương Tinh Nghị mới ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén liếc qua liếc lại ở trên bụng bằng phẳng của cô.
Dương Yến lo lắng hơn.
Phương Tinh Nghị đi đến, tay anh đút ở trong túi, đứng trước mặt Dương Yến áp bức nhìn cô, lạnh lùng hỏi.
"Có thai?"