Editor: babiQynne
Thời Thanh Ninh căn bản không nghĩ tới tình cảnh hai người vội vàng buông tay ban nãy sẽ vừa đúng lúc bị mẹ cậu bắt gặp được.
"Không... không phải!"
Sợ Bách Dạ Tức sẽ phản cảm, Thời Thanh Ninh lập tức giật nảy người phủ nhận.
Dù sao, những kẻ muốn theo đuổi Bách Dạ Tức trong tiểu thuyết đã mang lại cho hắn những tổn thương không thể xóa nhòa. Hai chữ yêu đương này, đối với Bách Dạ Tức cũng không không phải điều gì tốt đẹp.
"Cậu ấy là bạn được con mời tới cùng luyện đàn, " Thời Thanh Ninh ấp úng giải thích, "Chính là... Bách Dạ Tức mà trước đây con đã từng nhắc đến."
"Ồ —— "
Mẹ Thời chớp mắt nhìn, âm cuối còn cố ý kéo dài hơn một chút.
Nhìn cậu con trai nhỏ của mình hiển nhiên có chút bối rối, nàng trầm ngâm không hỏi nhiều, cười nói với Bách Dạ Tức.
"Hoan nghênh bạn học tiểu Bách nhé."
"Chào cô ạ."
Bách Dạ Tức lễ phép đáp lễ.
Thời Thanh Ninh đảo mắt nhìn Bách Dạ Tức hờ hững, lại nhìn mẹ Thời đang cười híp mắt. Đối mặt với sự hòa hợp giữa hai người này, cậu không khỏi cảm thấy dường như có gì đó không đúng lắm.
Làm sao lại có cảm giác... Người căng thẳng chỉ có mỗi mình nhỉ?
May mắn đúng lúc này đàn piano được chuyển vào, cắt ngang cái đề tài trò chuyện này.
Chờ đến khi cây đàn mới được lắp hoàn thiện, mẹ Thời cùng với nhân viên vận chuyển đi xuống lầu kí xác nhận, bên trong phòng đàn cũng chỉ sót lại hai người bọn họ, Thời Thanh Ninh rốt cuộc mới tìm được cơ hội giải thích với Bách Dạ Tức.
"Thật ngại quá," Cậu xin lỗi nói, "Mẹ tôi hiểu lầm, hi vọng cậu đừng để bụng."
Bách Dạ Tức ngược lại có vẻ như cũng không để tâm cho lắm.
Hắn lúc thường cũng kiệm lời quen rồi, Thời Thanh Ninh vốn còn tưởng rằng mình nhiều nhất cũng chỉ được nghe đáp một câu "Không sao", lại không nghĩ sẽ nghe thấy đối phương cất tiếng hỏi:
"Trước cậu đã từng hỏi qua về chuyện yêu đương?"
Thời Thanh Ninh ngơ ngác, này là lời của mẹ, cậu không nghĩ Bách Dạ Tức sẽ đề cập đến vấn đề này.
Cũng không thể nói đó là lời dò hỏi kiểm tra của mình đối với mẹ Thời, Thời Thanh Ninh có hơi chột dạ sờ sờ chóp mũi, chỉ có thể đáp:
"Không có gì... Chỉ là tùy tiện hỏi một chút."
Bách Dạ Tức khẽ mím đôi môi có hơi khô. Thoạt nhìn bộ dáng của hắn không giống như chỉ đang tùy tiện nghe một chút.
Thời Thanh Ninh nói xong, sực nhớ tới nội dung trong tiểu thuyết, lại cảm thấy không thể cứ tuỳ tiện nói đến như vậy.
"...Nhưng tôi vẫn cảm thấy yêu đương là một việc rất nghiêm túc!"
Thời tiểu thiếu gia đột nhiên đanh mặt lại, trịnh trọng nói: "Nhất định phải xuất phát từ sự tự nguyện, hơn nữa song phương còn không được làm tổn thương lẫn nhau."
Mấy loại người ôm mục đích đến theo đuổi Bách Dạ Tức kia, căn bản không phải có ý tốt.
Vẻ mặt nghiêm túc viết "Cậu còn nhỏ, không thể để bị lừa!" của Thời Thanh Ninh phối hợp với gương mặt đẹp đẽ còn mang nét trẻ con của cậu, lúc này càng tạo ra một sự tương phản đối lập.
Rõ ràng là khiến người khác không khỏi muốn bật cười, đáy lòng lại như bị cào nhẹ mà nhũn ra.
Nghe vậy, ánh mắt Bách Dạ Tức cũng từ từ chìm xuống.
Mặt trời dần lặn, sắc trời bên ngoài cửa sổ cũng ảm đạm đi nhiều.
Trong phòng piano không còn ánh sáng mặt trời, Bách Dạ Tức trầm mặc một lúc lâu mới cất tiếng trả lời:
"Ừm."
*****
Người bạn mới của con trai ngày đầu tiên tới nhà làm khách, mẹ Thời vốn dĩ là muốn giữ lại Bách Dạ Tức cùng dùng bữa tối, lại bị đối phương uyển chuyển từ chối.
Thời Thanh Ninh biết có lẽ Bách Dạ Tức còn có những việc khác cần làm, vì vậy cũng giúp hắn khuyên nhủ mẹ, đưa Bách Dạ Tức ra ngoài.
"Cậu có phải còn cần đi chỗ khác làm thêm?" Thời Thanh Ninh hỏi.
"Tôi không phải muốn chiếm dụng nhiều thời gian của cậu, chỉ là những nơi như quán bar lần trước thật sự không ổn, cậu chú ý an toàn."
Bách Dạ Tức đáp: "Được."
Thấy thiếu niên còn đang chăm chăm nhìn mình, Bách Dạ Tức dừng lại một chút, sau đó còn bổ sung thêm một câu.
"Ngày kia gặp."
"Ngày kia gặp!"
Quả nhiên, Thời Thanh Ninh nở một nụ cười híp cả mắt.
Cậu đột nhiên lại sực nhớ ra cái gì đó, vội nói: "Chờ một chút!"
Thiếu niên chạy đến nhà kính trồng hoa, rất nhanh lại quay trở lại, giữa những ngón tay trắng nõn chính là một cành bạc hà.
"Tôi đã tự trồng cái này trong nhà kính, " Cậu đưa tay vuốt vuốt chóp mũi, nói tiếp: "... Cơ mà mấy loại cây này khó trồng quá, tôi chỉ trồng ra được một ít như này... Nhưng nó rất thơm."
Thời Thanh Ninh giơ tay, đem nửa cành lá bạc hà non cài lên nút áo trước ngực Bách Dạ Tức. Cẩn thận điều chỉnh lại phiến lá xong, cậu mới thoả mãn nở một nụ cười vui vẻ.
"Tặng cậu!"
Bách Dạ Tức hạ tầm mắt nhìn lá bạc hà màu xanh kia.
Làn gió buổi tối nhẹ nhàng lướt qua tản mạn ra một loại hương thơm man mát thanh thoát quanh quẩn bên mũi, thật khiến con người ta dễ chịu.
"Hai giờ ngày kia..."
Thời Thanh Ninh hướng Bách Dạ Tức vẫy vẫy tay, cậu luôn rất ngoan, làm ra loại động tác kiểu này cũng nghiêm túc đến mức dễ thương.
"Tôi đợi cậu."
Nam sinh thấp giọng nhẹ nhàng đáp: "Được."
Sau khi tiễn Bách Dạ Tức rời đi, Thời Thanh Ninh liền đi xem một chút cây bạc hà đã bị cắt đi nửa cành tươi tốt nhất của mình, chỉ còn dư lại vài chiếc lá đơn lẻ.
Ăn xong cơm tối, Thời phu nhân đi ra ngoài mở cuộc họp, trong nhà lại như cũ chỉ còn mỗi mình Thời Thanh Ninh.
Đúng lúc này, cậu nhận được tin tức báo cáo của Tôn Minh.
"Cái người tên Điền Văn Long mà ngài muốn tìm kia, hiện tại đã bị công an cục Lê Sơn bắt giữ." Tôn Minh nói.
"Điền Văn Long bị tình nghi liên quan đến nhiều vụ án lừa đảo và cả một tổ chức lừa đảo trên phạm vi rộng, hiện tại cảnh sát các nơi đã thành lập một tổ điều tra chung về vụ án này. Gã ta đang bị nhốt trong một trại tạm giam, sau khi bị kết án, đoán chừng cũng sẽ phải lĩnh án tù ít nhất từ năm năm trở lên."
Thời Thanh Ninh nhận được báo cáo này không khỏi hơi bất ngờ: "Gã nhanh như vậy đã bị bắt?"
Trong khi tìm kiếm thông tin về An gia, Thời Thanh Ninh cũng không bỏ qua Điền Văn Long —Một kẻ dối trá đã trực tiếp kéo cuộc đời vốn không suôn sẻ của Bách Dạ Tức xuống thẳng vũng bùn lầy.
Khi đó nhân vật chính vốn tưởng rằng mình đã thực sự tìm lại được người thân, không ngờ cuộc sống so với lúc trước càng trở nên tuyệt vọng. Điền Văn Long một mực khăng khăng nhân vật chính là do mẹ hắn và em trai tằng tịu với nhau sinh ra nghiệt chủng, không chỉ chửi bới đay nghiến nhân vật chính không ngừng, còn đi khắp nơi bô bô miệng rêu rao.
Vậy nên nhân vật chính hoàn toàn bị mọi người cô lập, tính cách càng trở nên quái gở thu mình lại hơn trước.
Thời Thanh Ninh đương nhiên không thể buông tha để Điền Văn Long kéo đến một đoạn nội dung tiểu thuyết đen tối này, nhưng mà chính cậu cũng không ngờ tới quá trình bắt giữ gã sẽ diễn ra thuận lợi đến như vậy.
"Tôi còn tưởng phải tốn thêm nhiều thời gian một chút mới có thể thu thập được đủ chứng cứ..."
Tôn Minh dừng một chút, nói: "Kỳ thực gã ta không phải bị tóm bởi tội lừa đảo."
"...Điền Văn Long bị mấy tên chủ nợ thúc giục, sau đó bị đánh đập dã man, động tĩnh huyên náo có chút lớn. Gần đó có người trông thấy thế lập tức báo cảnh sát, cảnh sát rất nhanh liền tới gô cổ cả đám bọn họ về đồn."
Tiểu thiếu gia tuổi tác còn nhỏ, Tôn Minh cũng không nói quá chi tiết cái gì.
Bọn họ là những người đã rút khỏi con đường đặc thù, xử lý những chuyện như này, đương nhiên so với tiểu thiếu gia chưa am hiểu thế sự hiểu rõ hơn rất nhiều.
"Sau khi vào cục cảnh sát, điều tra bọn họ càng thêm dễ dàng."
Căn bản không cần Thời gia phải lộ diện cũng có thể không chút dấu vết mà xử lý người này.
"Khi điều tra những vụ lừa đảo của Điền Văn Long, cảnh sát đã tìm thấy nhiều tin tức khác nhau do chính Điền Văn Long ghi lại, trong đó có cả mục tiêu của gã ta.." Tôn Minh nói.
"Tư liệu nội bộ không thể trực tiếp chụp ra, tôi sẽ đi xem một chút." Hắn dừng lại vài giây, lại nói, "Ở trong đó không có thứ mà ngài muốn điều tra —— Thông tin của An gia."
Không có An gia?
Thời Thanh Ninh sững sờ.
Điền Văn Long sẽ để mắt đến nhân vật chính chẳng phải là bởi gã đã nhìn trúng An gia dường như rất có tiền, vậy nên mới cố ý thu thập chút thông tin để đến lừa gạt Bách Dạ Tức sao?
Hiện tại Điền Văn Long cũng đã theo tới tận Hải thành này, sao lại có thể chưa đánh chủ ý lên An gia trước?
Lẽ nào gã lừa nhân vật chính trước sau đó mới đòi tiền An gia? Còn chưa tới thời điểm đó sao?
Thời Thanh Ninh vô thức cắn đầu ngón tay, móng tay vốn sạch sẽ trơn nhẵn liền bị cắn ra những khe hở nông.
An gia đó rốt cuộc là ở chỗ nào? Tại sao vẫn luôn không tìm được tin tức của bọn họ?
"... Nhị thiếu... Nhị thiếu?"
Thời Thanh Ninh nghĩ đến quá mức nhập tâm, phải mất một lúc mới sực nghe ra được giọng nói kêu tên mình.
"Hả?"
Tôn Minh đang cau mày nhìn cậu: "Ngài khỏe chứ?"
Khuôn mặt tiểu thiếu gia hơi nhợt nhạt, thoạt nhìn như tái nhợt đi không ít.
"Hả? " Thời Thanh Ninh hoàn hồn, "Tôi không sao."
"Ngài..." Tôn Minh rốt cuộc vẫn là không nhịn được, hỏi, "Vì sao lại cảm thấy hứng thú đối với mấy chuyện này?"
Này vốn là vấn đề mà một vệ sĩ không nên hỏi, nhưng trạng thái hiện giờ của tiểu thiếu gia quả thực khiến người khác không khỏi bận tâm.
"Là người bạn mới quen kia của tôi..." Thời Thanh Ninh cũng không nói gì quá nhỏ nhắn, "Tôi sợ hắn bị người hại, mới muốn giúp đỡ."
Cậu lại nói: "Vất vả cho Tôn ca rồi."
Nhìn sắc mặt vẫn tái nhợt của tiểu thiếu gia vậy mà đang nghiêm túc cảm ơn chính mình, Tôn Minh rốt cuộc không đành lòng nói cái gì nữa.
Hắn thầm thở dài, nói: "Sau khi ăn xong sắp đến thời gian phục hồi chức năng rồi, trước tiên ngài xuống dưới phòng phục hồi chức năng đi."
"...Sức khoẻ vẫn là quan trọng nhất."
Thời Thanh Ninh ngoan ngoãn gật đầu: "Ừm."
Có thể đảm bảo Điền Văn Long sẽ không thể đi quấy rối Bách Dạ Tức, vậy đã coi như giải quyết được một vấn đề mấu chốt rồi.
Thời Thanh Ninh phục hồi tinh thần lại, cũng biết bản thân không thể vội vàng được.
Thực sự nếu như không có cách nào thu thập được tin tức, vậy thì đành đợi một thời gian sau thân thiết với bạc hà hơn chút, lúc đó trực tiếp hỏi hắn có liên quan gì đến chuyện của An gia không đi.
Thời Thanh Ninh tính toán mọi thứ xong xuôi.
Những chuyện xảy ra trong những ngày vừa qua, phần nào cũng đã khiến Thời Thanh Ninh dần dần trở nên quen thuộc với Bách Dạ Tức.
Càng làm cho cậu không muốn phải nhìn thấy Bách Dạ Tức mất đi niềm vui tươi sáng duy nhất trong cuộc sống tăm tối của chính mình — chính là đàn piano.
Hi vọng bạc hà sẽ tốt.
An an ổn ổn mà sống cuộc sống của chính mình.
*****
Bởi vì cân nhắc chuyện của Bách Dạ Tức cùng An gia, cộng với những giấc mơ hỗn loạn, buổi tối Thời Thanh Ninh vẫn như cũ ngủ không ngon giấc, khi tỉnh lại, đầu óc vẫn có chút mê man không dứt.
Buổi sáng Thời Thanh Ninh tự đi thư phòng đọc sách, không được bao lâu cửa phòng bỗng nhiên bị gõ hai cái, mẹ Thời vốn đi làm từ sáng sớm đột nhiên bước vào:
"Bảo bối?"
Thời Thanh Ninh bị doạ một phen hết hồn.
Cậu còn tưởng rằng nửa phần bữa sáng mình chưa ăn hết giấu đi đã bị lộ ra, nhất thời giật mình suýt dựng đứng cả đuôi lên.
Nhưng may mắn là mẹ Thời dường như vẫn chưa phát hiện ra chuyện này, chỉ đơn thuần hỏi:
"Con đang đọc sách à?"
Thời Thanh Ninh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu, chìa ra sách giáo khoa trong tay —— 《 Vật lý trung học phổ thông môn bắt buộc — tập 2 》
Từ sách lớp 1 tiểu học lên đến sách giáo khoa trung học trong vài ngày, tốc độ tiến triển này không thể nói là không khả quan.
Những bậc cha mẹ bình thường chắc chắn sẽ cảm thấy rất vui và an tâm khi thấy con mình nghiêm túc học tập như vậy, nhưng khi mẹ Thời nhìn thấy những điều này trong lòng ngược lại còn tràn ra sự lo lắng, hiện rõ lên trên khuôn mặt nàng.
"Bảo bối, con... việc sắp xếp thời gian của con có phải là quá căng thẳng rồi không??" Mẹ Thời không giấu được lo lắng nói.
"Mới vừa nãy thầy giáo tiểu Lý gọi điện tới, nói con thường đọc sách trong khoảng thời gian rất lâu, học được cũng rất nhiều, như vậy là tốt, nhưng như vậy có phải... có hơi yêu cầu quá nghiêm khắc với bản thân?"
Nàng lại hỏi: "Thân thể của con chịu nổi không? Cảm thấy mệt mỏi ở đâu không con?"
Thầy giáo tiểu Lý chính là một trong những giáo viên tại gia của Thời gia, trong hai ngày qua, thầy đã hơn một lần tỏ ra kinh ngạc về sự tiến bộ của Thời Thanh Ninh.
Đặc biệt thầy ấy là một giáo viên vật lý, đương nhiên hiểu rõ bản thân việc học vật lý cần tiêu tốn nhiều sức lực đến mức nào, tốc độ học nhanh của Thời Thanh Ninh lại càng khiến thầy không khỏi có hơi choáng váng.
Thời Thanh Ninh cũng biết tiến độ học của mình có chút nhanh. Một phần cũng bởi cậu muốn mượn việc học tập những kiến thức này để kích thích trí nhớ của chính mình, có khả năng sẽ thu được càng nhiều thông tin.
Hơn nữa bệnh lâu quanh năm, Thời Thanh Ninh đối với tình trạng sức khoẻ của chính mình cũng hiểu rõ.
"Không sao đâu mẹ, con sẽ chú ý điều chỉnh."
Dù sao cậu cũng không thể tự mình tùy hứng, bộ thân thể này vẫn là muốn thay Thời tiểu thiếu gia chăm nuôi cho tốt lên.
Nghe con trai nói như vậy mẹ Thời cũng thoáng yên tâm hơn một chút, nhưng vẫn không quên căn dặn:
"Có chỗ nào cảm thấy không khoẻ nhất định phải nói với mẹ."
Thời Thanh Ninh ngoan ngoãn gật đầu đáp: "Vâng."
Mẹ Thời khẽ thở dài, đưa tay sờ sờ mái tóc mềm mại của con trai.
"Mẹ biết con rất mong ngóng được đi học, nhưng việc học tập cần cả một quá trình tuần tự."
"...Chúng ta không cần quá gấp, từ từ học, được chứ?"
Mẹ Thời cho là Thời Thanh Ninh vội vã đọc sách như vậy là bởi lo lắng cho việc đi học, vậy nên cũng muốn giải thích phần nào cho cậu hiểu, bớt đi sự lo lắng.
Thời Thanh Ninh lập tức gật gật đầu: "Vâng."
*****
Hải thành, bệnh viện Lâm Sơn.
Trong phòng bệnh đôi yên tĩnh, rèm cửa sổ chưa mở ra, bên trong phòng tối tăm bao trùm.
Đáng lẽ ra đây là khoảng thời gian yên tĩnh để hồi phục, nhưng sự tĩnh lặng của căn phòng bị phá vỡ bởi một giọng quát khàn khàn.
"Con mẹ nó tao gọi tụi bay lại đây! Mau đến phòng bệnh hết cho ông! Có nghe thấy không?!"
Người nằm trên giường bệnh gần cửa là Giản Nhậm, lúc này lông mày y nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, mái tóc trước giờ luôn được chải chuốt kỹ càng giờ cũng rối tung luộm thuộm, cả người tràn ngập vẻ tiều tụy và cáu kỉnh.
Vốn dĩ Giản Nhậm đang dùng di động gửi tin nhắn cho mấy người, sau vài lần bị kiếm cớ quanh co, rốt cuộc y cũng không còn nhẫn nại để gõ phím mà trực tiếp gào vào di động trên tay gửi đi một tin nhắn thoại.
Bên kia quả nhiên bị mắng cho kinh sợ, vài tên trong nhóm cuống cuồng không ngừng xin lỗi:
【 Giản ca, Giản ca đừng nóng giận! Bọn em hiện tại liền cử người lập tức chạy qua đó! 】
【 Anh còn đang bệnh, đừng nổi giận, cần phải tĩnh dưỡng thân thể】
【 Vâng vâng lập tức, năm phút đồng hồ! 】
"Mẹ nó còn biết là tao đang bệnh cơ à?! Vẫn còn để tao phải ở chỗ này nổi điên, phi!"
Giản Nhậm bị chọc cho nổi điên chửi một câu, đem điện thoại trong tay ném "bốp" một cái lên đầu giường.
Y nhắm mắt lại rồi nằm xuống, lồng ngực kịch liệt phập phồng, đôi mắt mới nhắm lại không bao lâu, hàng lông mày dài đột nhiên nhảy nhảy một cái.
Giản Nhậm đột nhiên mở mắt ra, trong con ngươi đen kịt tràn ngập sự hung ác.
Chính là...
Chính là cái người kia.
Từ sau khi tỉnh lại trong bệnh viện, Giản Nhậm chỉ cần vừa nhắm mắt, trong đầu sẽ lại hiện ra thân ảnh của thiếu niên kia.
Bóng dáng người đó rời đi không hề lưu luyến, cũng không
quay đầu lại dù chỉ một lần.
Giản Nhậm gằn ra giữa từng kẽ răng cái tên khiến y muốn phát điên mấy ngày nay.
Thời — Thanh — Ninh!
Y chưa từng nghĩ tới, chính mình sẽ có một ngày bị hãm sâu trong ác mộng, nửa đêm tỉnh giấc, giật mình nhận ra thứ đánh thức mình không phải là cái cảnh chật vật thua thảm khi còn ở Giản gia ——
...Mà chính là bóng lưng đoạn tuyệt rời đi của thiếu niên.
Giản Nhậm gắt gao đưa tay lên túm lấy tóc mái tán loạn, thống khổ gầm lên.
Không, y không thể tin!
Làm sao có thể!
Y nghĩ bản thân ngay từ đầu đã để mắt đến tiền của Thời gia, y cũng khẳng định thứ mà mình để vào mắt chỉ có tiền của Thời gia.
... Không thể, là sự yêu thích đối với người kia.
Giản Nhậm đau đớn thở hổn hển, hô hấp như xé toạc lá phổi nơi lồng ngực.
Hai ngày nay vết thương trên mặt hắn mới thuyên giảm một chút, nhưng nỗi đau trong lòng dường như lại càng ngày càng nghiêm trọng.
Tại sao...
Tại sao??!!
Cửa phòng bệnh bị gõ nhẹ hai cái, người bên ngoài như là chột dạ, căn bản không dám tiến vào.
Thế nhưng thanh âm kia cũng không dám dừng lại, cứ vậy dùng loại phương thức dây dưa này gõ đến mấy lần, mới thu hút được sự chú ý của Giản Nhậm.
Giản Nhậm nhíu mày: "Vào đi."
Một tên đàn em cao gầy thận trọng bước vào, hơi cúi đầu cười chào một tiếng: "Giản thiếu."
Giản Nhậm nhìn tên này cực kỳ không vừa mắt, nhưng tốt gì cũng vẫn có người nghe lời chạy tới đây, y miễn cưỡng đè xuống hỏa khí, lớn tiếng nói:
"Liên lạc được với Thời Thanh Ninh chưa?"
Tên đàn em cao gầy vừa nghe đến cái tên này liền toát mồ hôi hột thầm kêu khổ, trên mặt vẫn phải miễn cưỡng duy trì sự ân cần.
"Đã liên lạc, đã liên lạc, nhưng là... Giản thiếu, cái này, gọi bao nhiêu cuộc vẫn không ai nhận a."
"Phế vật! Con mẹ nó đều là phế vật!"
Giản Nhậm trực tiếp bị chọc giận lần nữa, giơ tay muốn vơ đồ để đập.
Vậy nhưng trong tầm tay của y đã chẳng còn thứ gì có thể đập, cuối cùng cũng chỉ có thể nặng nề nện một cú lên thành giường.
"Mẹ nó, các người không biết tìm phương thức liên lạc khác sao?!"
Tên đàn em kiên trì nặn ra một nụ cười méo mó như muốn khóc trên mặt.
"Giản thiếu, ngài cũng biết đó, vị kia được Thời gia che chở như vậy. Ngài xem, ngoại trừ ngài, ai còn có thể lấy được phương thức liên lạc của cậu ta đây ạ?"
"Chúng tôi còn giấu thân phận ở bên ngoài tìm kiếm một vòng, vẫn không thu được bất kì tin tức gì, bọn họ còn kiến nghị nên đến tìm ngài, nói chỉ có ngài mới có thể liên lạc được!"
Tên đàn em hiển nhiên đã quen với tính khí của Giản Nhậm, lúc nói mấy câu này xong, bắt đầu uyển chuyển trấn an Giản Nhậm vài câu.
Đúng vậy.
Giản Nhậm nghĩ.
Trừ mình ra, ai còn có cơ hội tới gần được Thời tiểu thiếu gia?
"Được rồi." Y cau mày vung vung tay, "Đã biết chẳng thể trông cậy gì được mấy người, tôi tự mình làm."
Thấy Giản Nhậm rốt cuộc cũng không bắt bọn họ khổ sở tìm cách nữa, tên đàn em cuối cùng cũng như trút được gánh nặng, thở phào nhẹ nhõm.
Gã thầm nghĩ trong lòng, còn ai dám hỗ trợ ngài liên lạc a?
Trước hai tên đàn em đầu tiên bị Giản Nhậm ép phải nỗ lực đi tìm Thời Thanh Ninh, bây giờ còn đang nằm ở lầu dưới kia kìa.
Bị thương không hề nhẹ hơn so với Giản Nhậm chút nào đâu!
Còn ai giờ dám cứng đầu đi tìm kiếm nữa?
"Đi tìm bác sĩ, đem hồ sơ bệnh án đến đây."
Giản Nhậm lại bắt đầu sai khiến người, tâm tình của y đang rất không tốt, nói chuyện cũng cộc lốc cáu kỉnh vô cùng.
"Ở trong viện đã nhiều ngày như vậy, chắc cũng xuất viện được rồi đi? Sắp buồn chết ông đây."
"Vâng vâng!"
Tên đàn em vội vã nghe lời lập tức ba chân bốn cẳng rời đi.
Trong phòng chỉ còn lại Giản Nhậm ngồi trên giường, thấp giọng mắng.
"Mẹ nó đây là cái bệnh viện rách nát gì, trị đã nhiều ngày chân vẫn còn đau nhức như vậy."
Y mắng xong, phòng bệnh lại yên tĩnh trở lại, bốn phía nhất thời rơi vào vắng lặng.
Đúng lúc này, ngay bên tai Giản Nhậm bỗng nhiên vang lên một tiếng "soạt".
Tấm rèm ngăn cách hai giường bệnh đột nhiên bị kéo ra, là một bệnh nhân khác ngồi bên giường bên kia nhìn qua đây.
Ngồi bên đó cũng là một thanh niên trẻ tuổi, cậu ta vừa trông thấy Giản Nhậm, biểu tình trên mặt liền trở nên vi diệu.
Giản Nhậm cau có gằn giọng: "Nhìn cái gì mà nhìn? Kiếm chuyện?"
Người kia ho nhẹ một tiếng, ngạc nhiên hỏi: "Cậu đến ngay cả thương tích của mình cũng không biết luôn?"
Giản Nhậm vốn đã bực bội trong người, không nhịn được đang muốn mở miệng mắng mắc mớ gì tới mày, chợt nhớ tới ngày đầu tiên mình nằm viện, khi đó bác sĩ hình như cũng đã đến nói qua về tình hình của y.
Chỉ có điều Giản Nhậm cũng không hề chú tâm nghe, y lúc đó còn đang chìm đắm trong cơn ác mộng thấy Thời Thanh Ninh quay lưng rời đi.
Khi đó, người nằm chung một phòng bệnh hình như cũng đã là người này.
Quả nhiên, người giường bên lộ ra một vẻ mặt khó tin hỏi: "Cậu thật sự không biết sao?"
Cậu ta đem ánh mắt nhìn Giản Nhậm như nhìn một con khỉ.
"Chân của cậu đã bị gãy rồi."
"...Cả hai chân."
*****
Cách một ngày, Thời Thanh Ninh lần thứ hai chờ Bách Dạ Tức đến cùng nhau luyện đàn.
Bách Dạ Tức ngày hôm nay đeo khẩu trang, sống mũi hắn vốn cao, khẩu trang rõ ràng bị đẩy nhô ra một chút đường viền, vẫn là không thể che giấu được vẻ ngoài bắt mắt.
Thay vào đó, ngược lại càng khiến Bách Dạ Tức trông giống như một minh tinh đang muốn né tránh tầm mắt chú ý hơn.
Ngày hôm nay Bách Dạ Tức càng hiếm thấy mà đeo kính mắt, khung kính màu bạc mỏng, sợi xích nhỏ Thời Thanh Ninh từng để ý qua lần này được đeo lên làm dây mắt kính, phần đuôi kính còn có hai ngôi sao băng nhỏ kéo rủ xuống hai bên, khiến cả người Bách Dạ Tức tăng thêm cảm giác lạnh lùng và kiêu ngạo.
Thời Thanh Ninh nhìn đến ngẩn cả người, xuất thần mất một lúc mới mở miệng hỏi:
"Làm sao tự nhiên... ăn mặc kín mít như vậy?"
Bách Dạ Tức giọng có hơi trầm xuống hơn so với mọi ngày: "Bị cảm mạo."
Thời Thanh Ninh ngẩn người: "Nghiêm trọng không? Cảm lạnh? Cậu đã uống thuốc chưa?"
"Uống rồi."
Bách Dạ Tức gật đầu, ngước mắt nhìn lên tầng hai của căn biệt thự.
"...Đi học thôi."
"Nếu hôm nay cậu cảm thấy không khoẻ, vậy xin nghỉ ngơi cũng được mà." Thời Thanh Nịnh nói, "...Không vội một ngày đâu."
Bách Dạ Tức chỉ lắc lắc đầu.
Thời Thanh Ninh không khuyên được hắn, cũng không thể làm gì khác hơn là dẫn người vào nhà.
Nhưng cậu đi mấy bước, đối phương lại không giống như trước cùng nhau sóng vai đi, vẫn luôn duy trì khoảng cách đi lùi ở phía sau nửa bước.
Thời Thanh Ninh có hơi là lạ quay đầu lại, Bách Dạ Tức cũng cùng lập tức ngừng bước chân, hắn như nhìn thấu được những nghi hoặc của Thời Thanh Ninh thông qua ánh mắt khó hiểu của cậu, mới mấp máy môi đơn giản giải thích.
"Sẽ lây bệnh."
Bách Dạ Tức rất có ý thức tự giác của một bệnh nhân, sau khi tiến vào phòng luyện đàn cũng không có tháo khẩu trang xuống.
Hai giờ học rất nhanh kết thúc, bà lão cũng nhắc một câu.
"Đứa nhóc này hôm nay hình như có chút uể oải."
Đánh đàn cũng cần tiêu hao thể lực, thể lực của các nghệ sĩ piano hàng đầu đương nhiên đều rất tuyệt vời.
Ngày hôm trước khi Thời Thanh Ninh luyện tập, giáo viên biết rất rõ tình trạng thể lực của cậu, vậy nên bà đã cố ý chọn một số bài nhạc đơn giản và ngắn cho Thời Thanh Ninh.
Mà hôm nay, hơi thở của Bách Dạ Tức dường như trông có vẻ còn yếu hơn Thời Thanh Ninh một chút, dùng mắt thường cũng có thể nhìn ra được sự mệt mỏi của hắn.
"Trở về chú ý nghỉ ngơi." Bà lão ân cần dặn: "Buổi học tới cũng sẽ là ngày kia đi."
Tiễn giáo viên đi xong, Thời Thanh Ninh nhanh chóng chạy lại xem Bách Dạ Tức, Bách Dạ Tức cũng đang chuẩn bị phải đi, nhưng là đang phải in một bản nhạc nên mới nán lại thêm vài phút.
Thời Thanh Ninh vốn cũng muốn Bách Dạ Tức sớm quay về nghỉ ngơi, nhưng từ đầu tới giờ cậu vẫn luôn cảm giác có chỗ nào đó không đúng, theo bản năng kéo đối phương lại.
"Chờ một chút."
Bách Dạ Tức quay đầu lại nhìn cậu.
Đôi mắt của nam sinh vẫn rất lạnh, nhưng không biết có phải do cách một lớp thấu kính hay không, cả người hắn dường như thong thả hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn Thời Thanh Ninh cũng nhiều thêm mấy phần ôn hoà, thoạt nhìn hình như là...
Tâm tình không tệ.
Thời Thanh Ninh không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Chính mình làm sao lại có thể từ biểu tình không thay đổi đó của hắn mà nhìn ra được tâm tình của đối phương hôm nay không tệ?
Nhưng bây giờ cũng không phải lúc để nghĩ cái này, Thời Thanh Ninh đang bối rối không biết nên dùng lý do gì để níu người, đúng lúc này bác gái bưng trên tay một cái khay đi đến phòng khách.
"Mới vừa múc hai bát canh hạt sen mới nấu, " Bác gái cười ha hả nói, "Cả hai mau đến nếm thử xem sao?"
Thời Thanh Ninh như được cứu trợ đúng lúc, đem người giữ lại: "Uống hết hẵng đi đi."
Bách Dạ Tức lưỡng lự dừng một chút, vẫn là thuận theo động tác của Thời Thanh Ninh, cùng cậu tiến vào phòng khách.
Canh hạt sen trong veo toả ra mùi thơm thoang thoảng, độ nóng cũng rất vừa miệng. Bác gái đem ra hai bát canh riêng cho hai người, còn nói: "Đem khẩu trang tháo xuống uống một chút đi".
Thời Thanh Ninh vốn đang mất tập trung nghe thấy câu này, trong một khoảnh khắc đột nhiên như bị sét đánh trúng ——
Cậu rốt cuộc nghĩ ra được cậu luôn thấy lạ ở điểm nào rồi!
Cả buổi chiều Bách Dạ Tức không hề ho khan, vậy tại sao hắn lại khư khư muốn đeo khẩu trang?
Thời Thanh Ninh sững sờ nhìn về phía người đối diện, cậu nhìn đối phương chậm rãi tháo xuống một bên khẩu trang, cầm lên muôi súp định múc canh hạt sen, lúc này tầm nhìn đột nhiên như bị một thứ sắc bén nào đó xuyên thủng.
Muôi súp bằng gốm sứ phân lượng không nặng, lúc Bách Dạ Tức cầm lấy cái muôi, chỉ thấy tay hắn không tự chủ mà run run lên.
"Tay cậu làm sao vậy?" Thời Thanh Ninh lập tức hỏi.
Bách Dạ Tức ngước mắt.
Thời Thanh Ninh ngồi đối diện Bách Dạ Tức đã đứng lên, khuôn mặt vốn trắng nõn dần trở nên tái nhợt, thanh âm phát ra cũng bắt đầu run rẩy.
"Môi của cậu... Tại sao lại trắng như vậy?"
Không phải trắng, mà là trắng bệch như tờ giấy, màu sắc nhợt nhạt như vậy dù sao cũng không giống môi của một người bình thường, cứ như vậy bị Bách Dạ Tức che giấu sau lớp khẩu trang, bây giờ mới để lộ ra.
"..."
Thời Thanh Ninh đột nhiên nhớ tới cái ý nghĩ đáng sợ nhất kia.
Cậu đẩy ghế ra, thiếu chút nữa bị vấp ngã, lập tức nhào tới trước mặt Bách Dạ Tức, gần như còn suýt lao vào trong lồng ngực của đối phương.
Động tác của Thời Thanh Ninh quá đột ngột, không một ai trong phòng kịp thời phản ứng. Đứng cách đó không xa, Tôn Minh bị một pha này làm cho cái trán hắn nhảy lên một cái, theo bản năng muốn tiến lên —— Hắn đã từng tận mắt chứng kiến cách Bách Dạ Tức ứng phó thế nào với một vệ sĩ bất thình lình bổ nhào qua, càng là người như bọn họ, bản năng của thân thể phản ứng càng mạnh.
Mà thân thể của tiểu thiếu gia đương nhiên không thể chịu nổi dù chỉ là một chút ngoài ý muốn nào.
Nhưng Tôn Minh vẫn chậm một bước, hắn cũng không thấy được bất kì tình huống nào khiến hắn lo lắng như trong dự đoán.
Nam sinh tóc dài bị hắn và đám anh em coi như hồng thuỷ mãnh thú kia, từ đầu tới cuối lại không hề làm ra bất kỳ hành động phản kích theo bản năng nào đối với tiểu thiếu gia.
Trái lại còn đưa tay ra đỡ lấy Thời Thanh Ninh ——
...Dường như là sợ cậu sẽ mất thăng bằng mà ngã xuống.
Sau đó cổ tay Bách Dạ Tức liền bị cậu nắm lấy, cổ tay áo bị kéo ra xắn lên. Quần áo mùa đông vốn rất dày, theo lý thuyết sẽ không dễ dàng xắn lên được, nhưng nam sinh thật sự là quá mức gầy gò, vì vậy ống tay áo có hơi rộng rất dễ dàng bị cuộn xắn lên.
—— Lộ ra bên trong là cánh tay gầy guộc nhợt nhạt.
Cùng với một mảng lớn cánh tay bị lộ ra, trên cổ tay còn có một vết máu ứ đọng đặc quánh nhìn qua dường như rất khó tan.
Giữa vết máu đọng chính là một vết lỗ kim khiến bất kì ai trông thấy cũng không khỏi giật mình.
Giống như tâm điểm của một vòng xoáy, nhuỵ của một đoá hoa, trong đêm đông lạnh buốt chậm rãi lan ra xung quanh một quầng đỏ tươi chói mắt.
Truyện convert hay :
Chiến Thần Vô Song Cửu Trọng Thiên Trần Cuồng