Giá cả của phòng chăm sóc đặc biệt rất đắt đỏ, tương ứng với nó, điều kiện cũng tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh bình thường.
Thời Dịch khi nãy vừa bước vào liền cảm nhận được một bầu không khí ấm áp, nhiệt độ trong phòng vừa vặn, người luôn sợ lạnh như Thời Thanh Ninh cũng không ăn mặc quá dầy.
Thiếu niên mặc một chiếc áo len cashmere, để lộ ra nửa phần xương quai xanh nhỏ gầy thanh tú. Bộ quần áo trắng như tuyết phủ lên nước da trắng ngần của cậu, khiến cho xương quai xanh và những đốm đỏ tươi ở bên cổ càng trở nên đặc biệt bắt mắt.
Thời Dịch liếc mắt một cái liền thoáng nhìn thấy mấy vệt hồng hồng không bình thường.
"Ai?"
Bị hỏi Thời Thanh Ninh theo bản năng đưa tay lên sờ, lại bị Bách Dạ Tức ở bên cạnh duỗi tay nhẹ nhàng chặn lại.
Thời Thanh Ninh chỉ đụng phải mu bàn tay hơi lạnh của người kia, lúc này mới phản ứng được.
"A, này là trong lúc giải phẫu bị đai bảo hộ cọ xát."
Da dẻ Thời Thanh Ninh rất mỏng, màu da trắng nõn, chỉ cần chà xát một chút cũng rất dễ lên màu.
Thời gia chỉ riêng tính đến khoản trang phục của đứa con trai nhỏ này cũng đã tiêu tốn rất nhiều tâm sức, trang phục chỉ sử dụng chất liệu vải tự nhiên mềm mại như nhung, màu sắc ưu tiên chủ yếu là màu sáng, loại bỏ các hóa chất nhuộm màu.
Đối với các chất tẩy rửa, Thời gia chỉ sử dụng hai thương hiệu cố định, thậm chí có một số loại sản phẩm còn được thương hiệu đặc biệt tùy chỉnh riêng cho Thời gia bọn họ. Bởi các thành phần trong hầu hết các loại sản phẩm thông dụng trên thị trường đều sẽ khiến Thời Thanh Ninh bị dị ứng.
Thời tiểu thiếu gia khỏe mạnh được tới bây giờ hoàn toàn đều là do Thời gia vung tiền ra chăm được.
Lời này một chút cũng không ngoa.
Ở bệnh viện cũng vậy, Thời Thanh Ninh trước đây quanh năm nằm viện, bộ ga trải giường và chăn trong phòng chăm sóc đặc biệt cũng đều là lụa tơ tằm đặt làm riêng, như vậy sẽ không lo tạo thành thương tổn với làn da của tiểu thiếu gia.
Tuy nhiên nhập viện này của Thời Thanh Ninh cũng chỉ là tạm thời, vậy nên chuẩn bị cũng không quá mức chu toàn như vậy, bởi vậy mới có thể bị đai bảo hộ cọ đỏ.
Thời Thanh Ninh cũng rất biết điều, nói xong ngay sau đó còn bồi thêm một câu.
"Sau đó đúng hạn kiểm tra, em sớm chuẩn bị tốt một chút là sẽ không có vấn đề gì."
Sắc mặt của Thời Dịch quả nhiên rất thối, nhìn thấy em trai cẩn thận từng li từng tí một nói, còn có chút dáng dấp đáng thương, lúc này mới đành miễn cưỡng không tiếp tục truy cứu nữa.
Nhưng khi trông thấy Bách Dạ Tức đứng ở bên cạnh, tâm tình của Thời Dịch cũng không bình tĩnh như vẻ mặt được nữa rồi.
Nam sinh đang đứng cạnh bên giường bệnh, yên lặng đem tay của mình thu lại rồi.
Thời Dịch đối với người này cũng chẳng hề quen biết, chỉ biết là một người bạn mới của em trai.
Nhưng Thời Dịch biết, có thể chăm chú nghe người ta nói chuyện như vậy, còn kịp thời đúng lúc đưa tay ra ngăn cản che chở ——
Đây tuyệt đối không giống như điều mà một người bạn bình thường có thể làm.
Thời Dịch đi tới, xem xét mấy nốt đỏ trên cổ Thời Thanh Ninh.
Hắn đang muốn giơ tay ra, lại thấy trên mấy nốt đỏ kia dường như đã được phủ lên một lớp gì đó bóng bóng.
Thời Thanh Ninh nhìn thấy vẻ mặt dò xét của ca ca, chủ động mở miệng nói: "Bạc hà đã giúp em bôi thuốc rồi nha."
"..."
Đôi mắt của Thời Dịch hơi híp lại.
Thời Thanh Ninh lại nói: "Hình như em cũng mới cắn phải trong miệng, vừa nãy bạc hà còn đang định đi lấy thuốc tới bôi..."
"Không cần phải tự bôi vớ vẩn."
Thái dương Thời Dịch giật giật, âm thanh càng hạ xuống lạnh hơn.
"Kêu bác sĩ."
"Không cần, em không sao cả..."
Thời Thanh Ninh vốn dĩ đến việc bôi thuốc cũng không có ý định bôi, nào nghĩ tới ca ca vừa đến còn đem vấn đề này làm nghiêm trọng hơn.
"Ngồi im."
Ngữ khí của Thời Dịch căn bản là không có ý định thương lượng với cậu.
"Anh cho người đi gọi bác sĩ."
Trước khi rời khỏi phòng bệnh, Thời Dịch vẫn không quên đảo mắt liếc nhìn Bách Dạ Tức một cái nữa.
Nam sinh kia đã đem mái tóc dài vén ra đằng sau, lộ ra một nửa khuôn mặt hoàn mỹ mà lạnh nhạt.
Lời nói của Thời Dịch mặc dù đều là nói với Thời Thanh Ninh, nhưng ý tứ phòng bị rất rõ ràng trong lời nói của hắn, Bách Dạ Tức không thể không nghe ra.
Vậy nhưng Bách Dạ Tức cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Hắn chỉ duỗi tay ra kéo chăn bông lên, giúp Thời Thanh Ninh ấm áp hơn một chút.
Thời Dịch đi ra ngoài đóng kín cửa, kêu một vệ sĩ đi gọi bác sĩ tới đây.
Hắn lập tức gọi Tôn Minh lại.
"Chăm sóc người thế nào đây?"
Thời Dịch lạnh giọng hỏi: "Tại sao lại chỉ có hai đứa nó ở bên trong?"
Thời Dịch vừa mới xử lý xong một bãi rác thải tên Giản Nhậm, ngoảnh trước ngó sau không biết từ lúc nào bên cạnh em trai lại có thêm một người.
Lại còn đường đường hoàng hoàng một mình ở chung.
Thời Dịch vô cùng bất mãn, hắn vốn dĩ khí thế ác liệt, lúc này rõ ràng đang nổi giận, bầu không khí nhất thời càng trở nên áp lực.
Mãi đến tận khi một giọng nói ôn nhu của phụ nữ vui vẻ vang lên trong hành lang: "Tiểu Dịch tới rồi hả?"
Người tới chính là Thời phu nhân.
Nàng đang ôm trong lòng là một bó hoa màu phấn hồng, trên những cánh hoa xinh đẹp còn mang theo những giọt sương, thoạt nhìn rất tươi tắn.
"Mẹ vừa mới chạy qua bên cạnh bệnh viện chọn lấy một bó hoa tươi, trong phòng có hơi ảm đạm."
Thời phu nhân còn khẽ ngâm nga một giai điệu dân gian nào đó, tâm tình có vẻ rất tốt.
"Ăn cơm chưa con? Chúng ta hôm nay đã ăn từ rất sớm rồi, còn có một chung súp gà chưa ai đụng đến, con có muốn ăn không?"
Đuôi lông mày Thời Dịch giật giật.
"Mẹ vẫn luôn ở đây?"
Thời phu nhân gật đầu: "Đúng, cuộc họp ngày hôm nay cũng không quá quan trọng, mẹ đều tạm rời rồi."
Thời Dịch trầm mặc một chút, mới nói: "Con ăn rồi."
Hắn nghiêng đầu, ra hiệu cho vệ sĩ đem hoa trong ngực Thời phu nhân đón lấy.
Thời phu nhân hiếu kỳ: "Làm sao vậy?"
Thời Dịch hỏi: "Mẹ để người kia ở lại trong phòng bệnh?"
"Ai?"
Thời phu nhân phản ứng lại: "Hả, Tiểu Bách sao?"
"Là mẹ để cho cậu ấy ở trong đó, lần này cậu ấy có ơn giúp đỡ rất lớn." Thời phu nhân dịu dàng cười nói.
"Cái bác y tá trước đó được thuê đang bị cảm mất rồi, hai ngày nay không thể đến đây, may mắn đều có Tiểu Bách đến giúp đỡ. Nói không phải khen chứ, Tiểu Bách dù vẫn còn là trẻ con nhưng đôi lúc so với bác gái kia còn kỹ tính cẩn thận hơn..."
"Mẹ."
Thời Dịch nhẹ giọng ngắt lời nàng.
"Tụi nó quen biết mới bao lâu?"
Thời Dịch không muốn nhắc đến Giản Nhậm, hắn biết cái tên này chắc chắn sẽ làm cho mẹ hắn thương tâm. Hắn cũng biết mẹ là có lòng muốn Thời Thanh Ninh giao lưu tiếp xúc với người khác nhiều một chút.
Vậy nhưng Bách Dạ Tức thật sự sẽ là một "ứng cử viên" an toàn sao?
Mẹ Thời nhìn chằm chằm hắn một phút, đột nhiên bật cười.
"Mẹ thấy đứa trẻ kia ngược lại khá giống con đấy, sắc mặt lúc nào cũng nghiêm túc cứng rắn, kỳ thực trong lòng lại quan tâm tiểu Ninh hơn so với bất cứ ai."
"..."
Thời Dịch không lên tiếng phản bác, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là cũng không tán đồng.
Mẹ Thời duỗi tay đặt lên tay hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
"Tiểu Bách là đứa trẻ tốt, không cần quá lo lắng."
Thời Dịch nhíu mày: "Mẹ điều tra cậu ta?"
"Không có." Mẹ Thời bất đắc dĩ, "Mẹ không phải là nói đến thân phận của đứa trẻ ấy."
Nàng suy nghĩ một chút, cười nói.
"Khả năng đây chính là trực giác của một người làm mẹ đi?"
*****
Trong phòng bệnh.
Thời Thanh Ninh nhìn nhìn ngón tay của chính mình, lại nhìn một chút sợi dây trên cổ Bách Dạ Tức, hiếu kỳ.
"Này là sợi xích bạc nguyên chất hả?"
Cậu khẽ di chuyển ngón tay, đầu ngón dài và thanh mảnh.
"Nếu như là hợp kim thì tôi cọ cọ da sẽ bị đỏ lên, lần này lại không có."
Sau khi cuộc phẫu thuật kết thúc không bao lâu Thời Thanh Ninh liền đã tỉnh lại, tuy rằng trước đó đột ngột rơi vào hôn mê, vậy nhưng khi tỉnh lại thể chất cũng không tệ lắm.
Vốn dĩ sau khi làm xong cuộc giải phẫu trị bệnh tim bẩm sinh thì bệnh nhân vẫn cần phải tiếp tục điều trị phục hồi, vậy nên khi bác sĩ đẩy người vào phòng giải phẫu mới nói rằng đây chỉ là một cuộc giải phẫu thông thường.
Thời Thanh Ninh đối với mấy loại giải phẫu này cũng đã quen, sau giải phẫu hồi phục cũng khá nhanh.
Vốn dĩ ngay trong ngày đã có thể xuất viện, vẫn là bị người nhà yêu cầu ở lại thêm mấy ngày mới an tâm.
Nhưng mà mấy ngày này ở viện Thời Thanh Ninh nghỉ ngơi cũng rất tốt, chất lượng giấc ngủ so với khi trước cũng tốt hơn nhiều.
Ngày hôm nay khi tỉnh lại, cậu liền trông thấy Bách Dạ Tức đang ngồi ngay bên giường, trong tay còn đang cầm sợi xích bạc, ánh mắt chăm chú.
Thời Thanh Ninh cũng đưa mắt tỉ mỉ nhìn một lát, sau đó mới chợt phát hiện sợi xích kia tuy rằng trông rất tinh xảo, ánh sáng lộng lẫy trơn bóng, nhưng nó lại chẳng hề giống như những sợi xích bạc thông thường, mỗi một mắt khoá của sợi xích đều rất cân đối.
Nhìn kỹ ngược lại càng giống như... Được dùng tay tự đánh bóng ra.
Mà mỗi một mắt khoá trên đó trông cũng giống như được tự tay móc lại với nhau.
Không bao lâu sau mẹ Thời tiến vào kêu hai người ăn cơm, Bách Dạ Tức liền đem sợi dây xích dài thu vào.
Đợi đến khi hắn đang định đem sợi dây đeo lên, Thời Thanh Ninh đột nhiên xung phong nhận việc, chủ động muốn giúp Bách Dạ Tức đeo nó lên.
"Không phải." Bách Dạ Tức nhìn ngón tay Thời Thanh Ninh, "Là bạch kim."
Sau khi xác nhận rằng ngón tay của cậu không vấn đề gì, hắn mới rời đi tầm mắt.
"Sau này không nên tùy tiện sờ, bạc nguyên chất cọ đến cậu cũng có thể bị dị ứng."
"Ồ." Thời Thanh Ninh gật gật đầu.
Cậu suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Đây là quà của ai tặng cho cậu sao?"
Thời Thanh Ninh tuy rằng chưa từng phải tự mình trả tiền thứ gì, nhưng cậu cũng biết rõ bạc nguyên chất và bạch kim có giá không hề giống nhau.
Dùng hoàn cảnh hiện tại của Bách Dạ Tức để mà nói, quả thực giá của một sợi dây bạch kim có hơi đắt.
Hơn nữa này còn là một sợi dây được làm bằng công nghệ thủ công còn đáng quý hơn, Bách Dạ Tức còn luôn coi trọng nó như vậy...
Thời Thanh Ninh không nhịn được nghĩ.
... Này chắc không phải là đồ mà An gia đưa cho Bách Dạ Tức đi?
"Không phải, " Bách Dạ Tức nói, "Là của tôi."
Thời Thanh Ninh nghe vậy mới khẽ thở hắt ra một hơi.
Cậu tạm thời cũng chưa nhớ ra được chút thông tin nào về sợi dây xích này cả trong tiểu thuyết lẫn phim ảnh.
Có lẽ đây là một sợi dây mà bạc hà được ba mẹ ruột để lại cho?
Thời Thanh Ninh còn đang nghĩ ngợi, cửa phòng bệnh đột ngột bị đẩy ra, là mẹ Thời cùng Thời Dịch đi vào.
Phía sau hai người họ còn có bác sĩ bị gọi tới.
Thời Thanh Ninh lại bị kiểm tra một lượt từ đầu xuống chân một lần, xác định không có vấn đề gì mới được buông tha cho nghỉ ngơi.
Mà hiển nhiên, cậu đã thả lỏng quá sớm rồi.
Mẹ Thời đang ở một bên cắt tỉa cắm những bông hoa tươi mới mua, Bách Dạ Tức giúp cầm lọ hoa trong suốt.
Thời Thanh Ninh xỏ dép xuống giường, vừa định cất bước liền trông thấy một cái gì đó rơi vào tầm mắt.
Sau đó nghe thấy được một loại âm thanh có thể khiến người khác nghe xong liền đổ mồ hôi lạnh.
"Thời Thanh Ninh..."
Thời Dịch mặt không đổi sắc gọi tên cậu.
"Lại đây đo cân nặng."
Động tác Thời Thanh Ninh ngừng lại.
"Ca."
Cậu lộ ra vẻ mặt ngoan ngoãn, giọng nói cũng rất tự tin.
"Hai ngày trước đã cân rồi..."
Thời Dịch đến mí mắt cũng lười nhấc
lên.
"Lại đây."
Thời phu nhân ở một bên đã cắm xong lọ hoa, cũng thuận miệng nói: "Bảo bối lên cân một chút đi, vừa vặn buổi chiều lúc xuất viện cũng phải điền một bản ghi chép."
Thời Thanh Ninh phản đối không được, chỉ đành đi tới.
Đi tới trước cái cân, cậu vẫn còn vùng vằng một hồi.
"Ca, anh nhích ra một chút, sẽ chắn mất tầm nhìn số của em."
Lời này cứng nhắc đến mức chính Thời Thanh Ninh cũng không tin được, may mà Thời Dịch dường như cũng lười vạch trần cậu, thật sự lui về sau một bước.
Thời Thanh Ninh khẽ thở phào nhẹ nhõm, nhấc chân đứng lên trên ——
"Tám mươi bảy phẩy sáu lăm cân!" (~43,8kg)
Âm thanh lanh lảnh phát ra từ cân điện tử vang vọng khắp căn phòng.
Thời Thanh Ninh: "......"
Thời Dịch cau mày: "Tại sao lại sụt mất ba cân rồi?"
Thời Thanh Ninh mới vừa làm xong giải phẫu, người trong nhà đều đoán được cậu sẽ sụt mất cân nặng.
Chỉ là không nghĩ tới sẽ sụt hẳn ba cân.
Kể từ lần xuất viện trước Thời gia phí hết tâm sức cũng không thể đem người nuôi mập lên thêm chút nào, kết quả lần này, phẫu thuật xong liền trực tiếp âm cân nặng.
"Hôm nay là do em mặc ít, vậy nên mới có chênh lệch."
Thời Thanh Ninh phân tích rất có lý lẽ có chứng cứ.
"Lần trước là mặc áo khoác dày lên cân."
"Đây là cân thông minh."
Ánh mắt Thời Dịch nguy hiểm nhìn cậu.
"Sẽ tự động trừ trọng lượng quần áo."
...Cân điện tử bây giờ cũng thông minh đến vậy hả?
Thời Thanh Ninh nhỏ giọng thở dài.
"Sớm biết vậy liền ăn thêm một khối giăm bông rồi..."
Thời Dịch: "Mới nói cái gì?"
Thời Thanh Ninh lập tức cười trừ đáp: "Em nói em nên ăn thêm thật nhiều giăm bông, nỗ lực tăng cân."
Mẹ Thời ở một bên bật cười, nàng đi tới, nói: "Tiểu nịnh từ nhỏ đã không thích đo cân nặng, trước cũng không biết đã phải bỏ ra bao nhiêu biện pháp để ép con lên cân."
Thời Thanh Ninh dừng một chút.
Cậu bị lời này gợi lên một chút ký ức.
Trước thật giống như đã có người vẫn luôn ôm cậu khi đo cân nặng.
Rồi từ tổng số cân của hai người tính ra số cân của cậu.
"Có lần anh của con quát con không được, liền trực tiếp muốn bế con lên đo..." Mẹ Thời nói.
"Kết quả có lỡ mạnh tay làm tay của con bị thương, con cũng không biết kêu đau, chỉ nhỏ giọng khóc, cuối cùng cũng không cân được. Sau đó mẹ trở về mới nhìn thấy cánh tay của con cũng sưng lên."
"Sau lần đó, con liền vô cùng sợ anh con." Thời phu nhân kể đến đây cười cười lắc đầu một cái.
"Kỳ thực con không biết, anh của con khi đó cũng bị dọa đến mức sau này cũng không dám đụng vào con nữa."
Nàng nhìn hai đứa bé trước mắt, ánh mắt mỗi lúc một trở nên mềm mại.
May là hiện tại không chỉ có cậu con trai nhỏ khôi phục khỏe mạnh, quan hệ của hai đứa con trai rõ ràng cũng đã hòa hoãn hơn rất nhiều.
Thời Thanh Ninh nghe, nhưng là ngẩn ra.
Không phải đại ca?
Vậy kia là ai đã ôm mình đi đo cân nặng?
Cậu đang nghĩ ngợi, trong mắt loé qua một thân ảnh cao gầy, bỗng nhiên sực nghĩ đến một chuyện khác.
"Bạc hà!"
Thời Thanh Ninh hướng Bách Dạ Tức ngoắc ngoắc tay.
"Cậu cũng tới cân thử đi."
Thời Thanh Ninh từ sớm đã cảm thấy hắn quá gầy, mấy ngày trước còn mới biết đến việc bị rút máu, càng cảm thấy đau lòng.
Thân hình thon gầy của Bách Dạ Tức căn bản không phải là hình thể mà một nam sinh đã mười sáu tuổi nên có.
Bạc hà cũng nên nuôi cho tốt một chút!
Bách Dạ Tức đang đứng cách đó vài bước chân nhìn Thời Thanh Ninh đo cân nặng, dường như không ngờ tới sẽ đột nhiên bị gọi vào, hắn vẫn đứng đó không có ý định tiến lên.
Mãi cho đến khi Thời phu nhân cũng phải lên tiếng: "Tiểu Bách cũng tới cân một chút đi, nhìn cháu cũng gầy."
Bách Dạ Tức lúc này mới chịu đi tới.
Hắn đứng lên cân, cân điện tử cũng rất nhanh cho ra con số chính xác.
"Chín mươi phẩy sáu tám cân." (~45,3kg)
"Ồ?"
Con số này đối với mấy người ở đây đều rất quen thuộc.
Thời Thanh Ninh nhô đầu ra nhìn nhìn.
"Này giống với cân nặng của tôi khi trước nha."
Mà Bách Dạ Tức cao hơn cậu, hắn ít nhất cũng phải một mét bảy mươi lăm trở lên, với số cân nặng này, tính ra so với Thời Thanh Ninh còn gầy đến mức đáng sợ hơn.
"Cậu thật sự quá gầy..." Thời Thanh Ninh lắc lắc đầu, "Cùng tôi ăn giăm bông đi."
Mẹ Thời cũng đúng lúc mở miệng: "Vậy thì từ tối hôm nay bắt đầu đi."
"... A?"
Mấy người mải trò chuyện, Thời Dịch ở một bên lại chưa hề lên tiếng.
Ánh mắt của hắn rơi vào trên màn hình cân nặng, trên đó rõ ràng hiển thị "90. 68".
Con số này chính là số cân mà mấy ngày trước Thời Thanh Ninh vẫn luôn giậm chân tại chỗ, dù cho có ép ăn nhiều ít thế nào cũng không hề tăng thêm.
Thời Dịch âm thầm cau mày.
Sẽ có sự trùng hợp như thế sao?
*****
Thời Thanh Ninh cùng ngày liền xuất viện.
Bởi vì nằm viện quá quá nhiều lần, quy trình đã sớm được đơn giản hoá đến mức thành thục, Thời Thanh Ninh về đến nhà mới là buổi chiều.
Thời phu nhân cùng Thời Dịch đều không lại ra ngoài đi làm, chỉ trực tuyến tại nhà xử lý một ít công việc.
Lúc làm việc, bọn họ cũng không quên để mắt tới Thời Thanh Ninh.
"Hai ngày này không cho đọc sách, nghỉ ngơi cho thật tốt." Mẹ Thời nói.
Chuyện Thời Thanh Ninh đột nhiên té xỉu đến bây giờ vẫn khiến cho Thời phu nhân sợ hãi trong lòng, vậy nên nàng chăm sóc đứa con nhỏ lại càng thêm kỹ càng cẩn thận hơn một chút.
Học tập cùng học đàn tạm thời đều dừng lại, chờ sau khi nghỉ ngơi thật tốt mới lại tiếp tục.
Nếu như không phải Thời Thanh Ninh kiên trì, Thời phu nhân kỳ thực còn muốn đem việc học của cậu rời lại lâu thêm một chút.
Nàng không chút nào quan tâm đến thành tích sau khi khai giảng của con trai, còn việc học đàn thì không cần thi cử gì.
Nàng chỉ muốn nhìn con mình thật bình an, thật vui vẻ.
Đã từng vì tiêu hao quá nhiều tâm sức mà hôn mê nên Thời Thanh Ninh cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, nghe theo mọi sự sắp xếp của mẹ.
Mà càng làm cho Thời phu nhân có niềm vui bất ngờ, vẫn là Bách Dạ Tức.
Vốn Bách Dạ Tức chỉ là tới làm bạn học đàn cùng Thời Thanh Ninh, vậy nhưng hiện giờ lại phải tạm dừng học đàn, Thời Thanh Ninh còn đang nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục giữ người lại đây.
Tin tức của An gia hoàn toàn không có, cánh tay của Bách Dạ Tức thì đã bị thương thành ra thế kia, Thời Thanh Ninh làm sao muốn thả người rời đi chứ.
Bởi vậy cậu liền đi tìm mẹ, nói muốn cùng bạn vừa học tập vừa nghỉ ngơi.
Dù sao kèm đàn cũng là kèm, kèm học cũng là kèm. Thời gian kèm học còn có thể lâu hơn một chút, Thời Thanh Ninh lại càng có thêm lý do chính đáng để trả hắn nhiều thêm chút tiền.
Cũng không cần để cho Bách Dạ Tức đi các nơi khác làm thuê, nhỡ đâu lại không cẩn thận bị thương.
Mẹ Thời chắc hẳn sẽ đồng ý.
Hai đứa nhỏ này tuổi tác xấp xỉ, tiến độ học tập cũng thuận tiện được thống nhất. Thêm nữa là hai ngày nay ở chung, Thời phu nhân đã biết rất rõ sự cẩn thận tỉ mỉ của Bách Dạ Tức, còn cảm thấy người kia đã giúp mình rất nhiều.
Quả nhiên xế chiều hôm đó, Thời Thanh Ninh cũng không chỉ cả buổi rúc ở trong thư phòng, cậu và Bách Dạ Tức đi đến bên hồ chơi hơn nửa buổi chiều, sau bữa cơm chiều lại lập tức chạy đến nhà kính trồng hoa chơi rất lâu.
Hai nơi đó đều được đặt nhiều ghế tựa dài, không cần lo lắng đến thể lực của Thời Thanh Ninh.
Mãi cho đến tận khi bóng đêm đã bao phủ toàn bộ, bọn họ mới trở lại phòng khách.
Những tuyến xe buýt ở bên này dừng khá sớm, Bách Dạ Tức thu dọn xong đồ đạc chuẩn bị định rời đi, Thời Thanh Ninh ngồi ở một bên nhìn nhìn hắn, đột nhiên nói:
"Hay là cậu ở lại đây đi."
"Cũng đã trễ thế này, ngày mai vẫn cần quay lại đây mà."
Thời Thanh Ninh ngửa mặt nhìn người.
Ở góc độ này, hàng mi mắt của thiếu niên càng thêm dài, khóe mắt hơi rủ xuống, dáng vẻ chân thành lo lắng đến mức có chút đáng thương.
Cậu nói: "Giường phòng tôi rất lớn, khẳng định hai người ngủ được."
Mái tóc dài của Bách Dạ Tức rủ xuống, che đi một nửa thần sắc của hắn.
Mất một lúc lâu sau, Bách Dạ Tức mới khẽ giơ tay đem tóc dài tán loạn vén lại phía sau tai, mu bàn tay vô tình cọ qua sợi xích trên cần cổ hắn.
Hắn nhẹ giọng nói: "Không cần đâu."
Cách đó không xa mẹ Thời cũng mới vừa đóng gói xong bữa ăn khuya cho Bách Dạ Tức, nghe vậy cũng lên tiếng tán thành.
"Ở lại cũng tốt, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui." Nàng cười nói.
"Hai ngày vừa rồi ở viện có Tiểu Bách ở đó, tiểu Ninh ngủ ngon hẳn ấy nhỉ..."
"Cạch."
Gần đó đột nhiên truyền đến tiếng khoá mở cửa phòng giòn giã vang dội, dường như cho thấy được người mở đã rất tận lực đến mức nào.
Thời Dịch ôm cánh tay dựa ở cạnh cửa, chìa khóa sứt mẻ cắm trên ổ khoá, vẫn còn lắc lư qua lại phát ra âm thanh.
"Xe của con ở ngay trong sân."
Thời Dịch hờ hững nhìn về phía Bách Dạ Tức.
"Thu dọn xong rồi? Tôi đưa cậu đi."
Truyện convert hay :
Yêu Nghiệt Tu Chân Bỏ Thiếu