Tần Mặc rõ ràng đã cảm giác được tâm tình của Tô Song Song có điểm là lạ,
anh dùng sức nắm lấy bả vai của Tô Song Song, sau đó nhìn về phía bác sĩ thú y, đôi mắt lại hằn sâu lạnh lẽo hơn rất nhiều.
Ánh mắt như
vậy trực tiếp khiến cho bác sĩ thú y hoảng sợ choáng váng, cho tới bây
giờ còn chưa thấy ai mang lại cho mình cảm giác bị áp bách như thế,
trong nháy mắt ý thức được nếu mình không nói ra điều gì tốt thì đoán
chừng có thể bị giết chết bởi ánh mắt của anh ta.
Bác sĩ thú y
nhất thời trầm mặc, bởi vì điều cô sắp nói không phải tốt lành cho lắm,
cô sợ đến nỗi không dám mở miệng, nhưng càng im lặng như vậy lại khiến
Tô Song Song càng thêm luống cuống, nhìn chằm chằm vào cửa phòng giải
phẫu đang mở một nửa.
Cô muốn tự mình đi vào nhìn một chút,
nhưng lại cảm giác thân thể hết sức nặng nề, nhất là cái chân bị thương
kia, tựa như chỉ muốn quăng cô xuống dưới đất.
Tô Song Song
chợt vào một hơi, cố kìm nén nước mắt sắp tuôn ra nghẹn trở về, cô kéo
tay bác sĩ thú y ở đối diện mình, vừa mở miệng, giọng nói đã nghẹn ngào: " Tứ gia có phải rất khổ sở không?"
Bác sĩ thú y nghe xong liền sửng sốt một chút, sau đó gật đầu: "Mặc dù tôi đã chích thuốc tê cho
nó, nhưng lại sợ thương tổn tới thần kinh của nó, nên đã giảm thiểu liều lượng, cho nên nó đang rất đau đớn, không thể cử động được nhiều."
Tô Song Song nghe một chút đã thấy khó chịu rồi, tay kéo bác sĩ thú y:
"Vậy nó..." Nói tới đây, Tô Song Song đột nhiên không thể thốt nên lời,
thân thể sớm đã mềm nhũn, liền muốn ngồi sụp xuống đất, cũng may đã có
Tần Mặc ở bên đỡ lấy cô.
Tần Mặc để cho Tô Song Song xụi lơ thân thể dựa vào người mình, lấy bản thân mình để chống giữ sức nặng từ
người cô, không để cho cô bị trượt đi.
Tô Song Song nhất thời
cảm giác mình cái gì cũng không có, tay đang kéo bác sĩ thú cũng buông
lỏng ra, cả người đều vô lực, cặp mắt trống rỗng không có hồn, cũng
không biết mình đã khóc từ lúc nào.
"Tứ gia! Tứ gia mày không
thể chết được, mày chết thì chị làm sao bây giờ!" Tô Song Song kịp phản
ứng, bắt đầu gào khóc, âm thanh kia, vang vọng lại giữa bệnh viện vô
cùng vắng vẻ.
Tiếng khóc của cô như đánh thức tất cả thú nuôi
trong bệnh viện, chúng bắt đầu sợ hãi kêu lên, nhất thời cả bệnh viện
thú cưng trở nên ồn ào bởi đủ loại âm thanh.
Bác sĩ thú y rốt
cuộc cũng kịp phản ứng, cô vội vàng kéo tay Tô Song Song lại, sau đó một cái tay khác che miệng của Tô Song Song, gấp như có lửa sắp cháy đến
nơi: "Tổ tông của tôi ơi! Cô đừng khóc! Một hồi nữa hàng xóm
tìm đến,
bệnh viện này chắc cũng phải đóng cửa mất!"
Tô Song Song nghẹn
ngào, càng nghĩ càng thương tâm, Tứ gia và người thân của cô đều chết
hết, bác sĩ thú y lại còn không để cho cô khóc, cô hất tay của bác sĩ
thú y đang che miệng mình ra, vẫn khóc lóc như cũ, âm thanh còn lớn hơn
vừa rồi.
Tô Song Song vừa khóc vừa nấc lên trách móc: "Nhất
định là cô! Nếu như cô tận tâm cứu nó, nó sẽ không phải chết rồi! Mau
trả Tứ gia cho tôi!"
Tô Song Song thật ra thì cũng biết không
nên trách móc bác sĩ thú y, chẳng qua là trong lòng cô bây giờ thật quá
khó chịu, nếu không tìm một người để trút giận, cô sẽ đau lòng khổ sở vô cùng.
Bác sĩ thú y rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng, sáng tỏ hiểu lầm của Tô Song Song, cô gấp gáp mở miệng giải thích: "Tiểu tổ tông của
tôi, ngài mèo vằn kia không có chuyện gì, chẳng qua là mèo con trong
bụng ngài ấy chết yểu từ sớm, nhưng sau này nó vẫn có thể mang thai
tiếp, cô đừng thương tâm quá! Tứ gia không có chuyện gì rồi!"
"Cái gì?" Tô Song Song nghe thấy Tứ gia không có chuyện gì, liền trực
tiếp nấc lên nhìn bác sĩ thú y, một giây kế tiếp liền kịp phản ứng, kéo
cánh tay Tần Mặc, để cho anh đỡ mình vào xem một chút.
Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song khóc thì rất khó chịu, nhìn cô khóc thật vất vả, vội vàng dìu cô vào phòng giải phẫu.
Phòng giải phẫu hơi có chút xốc xếch, bên cạnh có một cái lồng bằng
thủy tinh sạch sẽ trong suốt, Tô Song Song định thần nhìn lại, Tứ gia
đang an tĩnh nằm ở bên trong.
Mặc dù Tứ gia không tỉnh lại nữa, nhưng bởi vì đau đớn, cơ thể hơi co quắp lại, nhưng lại chứng minh nó còn sống.
Tô Song Song chỉ cảm giác mình vừa mới chết tâm giống như được sống
lại, bởi vì quá hưng phấn, liền trực tiếp xoay người lại ôm Tần Mặc, tựa vào lồng ngực của anh, kích động cọ xát mặt mình.
Nước mắt nước mũi của cô tất cả đều dây lên áo sơ mi của Tần Mặc, nhưng Tần Mặc lại
không hề chê cười, ngược lại thì cúi đầu nhìn Tô Song Song, trong mắt lộ ra thương tiếc và chiều chuộng.