Buổi trưa, Tần Cầm có chuyện cần tìm Tần Mặc, Tô Song Song cùng Tô Mộ đến nhà ăn ăn cơm.
Tô Song Song ngồi trên ghế, chỉ muốn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng:
bây giờ điều cô không muốn nhất chính là ăn cơm cùng Tô Mộ! Tuyệt đối
không thể nuốt nổi!
Ngay lúc Tô Song Song đang cực kỳ gào thét, Tô Mộ đã bưng hai phần cơm đi tới đặt trên bàn, sau đó đẩy một phần về
phía Tô Song Song bên này.
Tô Song Song gấp gáp cúi đầu làm ngoan ngoãn giả bộ, buồn rầu ăn cơm, tuyệt đối không giương mắt lên nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ không ăn cơm mà dùng một tay chống bàn, cứ như vậy nhìn chằm chằm Tô Song Song, thi thoảng nháy mắt
một cái, sau khi Tô Song Song ăn được hai miếng cơm, rốt cuộc cũng không chịu nổi ánh mắt sắc bén như tia X-quang của Tô Mộ.
Cô trực tiếp đặt đũa xuống bàn, ngẩng đầu lên nhìn Tô Mộ, ý là cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.
Tô Mộ nhíu mày, Tô Song Song lập tức yên lặng, cô cúi đầu xuống, trong
nháy mắt biến thành dáng vẻ biết sai có thể thay đổi tốt, hào sảng nói:
"Cô hỏi đi cô hỏi đi cô hỏi đi!"
Tô Mộ gõ bàn một cái, lạnh
lùng rên một tiếng: "Tô Song Song, thật khổ cho tôi bị cô lừa gạt! Chỉ
kém ở trước mặt boss mất mặt, tiền đồ của tôi! Vốn là một tiền đồ sáng
lạn!"
"..." Tô Song Song giật giật miệng, không nhịn được nhổ
nước bọt: "Tôi có nói hay không thì tiền đồ của cô cũng không sáng lạn
đi!"
"Xí!" Tô Mộ nghe Tô Song Song chỉ trích tiền đồ sáng sủa
của cô, lập tức liền nổi giận, thô tục một trận, mới ý thức tới những
người đang ở đây, liền vội vàng che miệng mình, nhìn chung quanh.
Cũng may bây giờ bọn họ bây giờ cũng thức thời, biết Tô Song Song là người
phụ của vua, cũng không dám tự dẫn xác đến, tất cả đều xem cô như làm
động vật quý hiếm, chỉ dám quan sát từ đằng xa.
Tô Mộ thu lại
bộ dạng hung dữ, hạ thấp giọng hỏi Tô Song Song một câu: " Song Song,
chừng nào cùng với boss phát triển tốt như vậy, cô không phải là dẫm
nhầm cứt chó chứ, đi lại cũng không cẩn thận!"
Tô Song Song chỉ kém nước phun hết sữa đậu nành ra ngoài, cô vội vàng nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn hai người, mới nhẹ giọng nói.
"Ai nói
quan hệ của tôi và boss tốt lắm? Đùa giỡn gì vậy! Chữ bát không chạm một cái đây, đừng nói chạm, ngay cả gần nhau cũng coa thể xảy ra chuyện!"
(chữ bát trong tiếng trung gần giống chữ nhân, nhưng hai nét của chữ bát không bao giờ chạm nhau, nếu chạm nhau sẽ biến thành chữ nhân hoặc chữ
hợp)
"Thật?" Tô Mộ nhướng mày nhìn Tô Song Song, mặc dù trong
lòng không tin, nhưng cô hiểu Tô Song Song, trên phương diện tình cảm đó nếu là người hồ đồ đần độn thứ hai thì sẽ không có ai thứ nhất! Dường
như Boss Tần cũng thế.
"Thật! So với tôi không phải nam mà là
nữ còn thật hơn!" Tô Song Song lập tức thề, cô cũng không dám mang
chuyện về Tần Mặc đùa giỡn, chỉ
sợ trong lúc vô tình lại bị anh trả đũa
thì ngay cả cặn bã đều không chừa.
"Thôi đi, cô lớn lên giống
nữ ở bên ngoài thì còn gì giống nữa đâu?" Tô Mộ không nhịn được nhổ nước bọt, nhưng chuyện cô quan tâm hơn là hiện tại quan hệ của Tô Song Song
và Tần Mặc như thế nào.
Chỉ dựa vào dáng vẻ ngây ngốc này của Tô Song Song, đừng nói lừa được boss, đến gần cũng khó.
"Tôi nói Song Song nhé, vậy cô và boss rốt cuộc là quan hệ như thế nào?" Tô Mộ ăn một miếng cơm , vừa nhai vừa hỏi.
Đây là người thứ hai hỏi Tô Song Song như vậy rồi, dựa vào lúc trước cô đã
nói rõ với Tần Mặc, cho nên lần này cô trả lời nhanh, vô cùng tự tin.
"Hai bọn tôi chính là không nhất thiết phải cách mạng hữu nghị, dù sao cũng coi là đồng cam cộng khổ!"
"..." Tô Mộ nghe xong mặt đầy biểu cảm, cô rất muốn hỏi ngược lại Tô Song
Song: đồng cam cộng khổ, như thế mà còn không gọi là có gian tình, vậy
xin hỏi cái gì gọi là có gian tình?
Tô Mộ đang nghĩ muốn phản
bác Tô Song Song, nhưng thấy vẻ mặt thành thật của cô, Tô Mộ lại nghi
ngờ, cô cảm thấy Tô Song Song có khả năng thực sự muốn như vậy, Tô Mộ
có chút nhức đầu.
"Thật sự cô và Tần tổng không có quan hệ đặc
biệt gì, thật là quá tốt!" Đột nhiên một âm thành truyền tới từ sau lưng Tô Song Song.
Tô Mộ và Tô Song Song đều giật nảy mình, vội
vàng nhìn qua, lại là Âu Dương Minh, Tô Mộ ra vẻ rất bất đắc dĩ, bây giờ lại đến phiên Tô Song Song nhức đầu.Cô thật sự là không biết làm thế
nào? Chẳng lẽ mùa thu chính là thời điểm người xung quanh tương tư cô?
"Âu Dương Phó tổng!" Tô Song Song lễ phép lên tiếng chào hỏi, Tô Mộ vội
vàng đứng dậy cũng chào hỏi một tiếng, đây chính là cấp trên của cô, so
với Tần Mặc vẫn còn có tác dụng!
Âu Dương Minh dịu dàng cười
nhìn Tô Song Song và Tô Mộ, sau đó lại chăm chú quan sát Tô Song Song,
tay quơ quơ bản vẽ: "Vẫn muốn đưa cho cô, nhưng toàn quên mất, xin lỗi!"
Sau khi thấy được tính đa nhân cách của Âu Dương Minh vào hôm đi hóng gió,
Tô Song Song liền không tính nghĩ đến việc lấy lại bản vẽ nữa rồi, nhưng gần đây cô đang kẹt tiền, mà đi lại cũng bất tiện, thực sự là không có
cách mua bản vẽ mới.
Tô Song Song vừa thấy bản vẽ của mình, liền rất vui vẻ, vì thời gian qua không có nó thật là khó chịu.