Tô Mô vẫn sợ Tô
Song Song xảy ra chuyện gì, liền đứng ở bên cạnh nhìn cô, nhưng sau khi
Tô Song Song khóc xong, lại giống như một người bình thường, như cũ
nguyên vẹn.
Nhưng chính bởi vì như vậy, Tô Mộ mới cảm thấy lo
lắng, Tô Song Song thúc giục Tô Mộ đi làm, cô xem xét kỹ lưỡng mọi thứ
trong chốc lát, cuối cùng cảm thấy Tô Song Song đã ổn định, mới yên tâm
rời đi.
Tô Mộ vừa đi, Tô Song Song liền nhịn không được vỗ vào
hai bên má của mình, cô thở dài, trong lòng loạn như vừa có vạn con ngựa chạy qua, giày xéo cô thảm hại.
Cô nghiêng về phía sau, tựa vào
trên ghế, bắt đầu rầm rì, mới vừa rồi chắc chắn là do đầu cô có vấn đề,
nhất định là di chứng do chấn động của não, nếu không làm sao có thể đột nhiên nói ra là thích tiểu cầm thú chứ!
Chính yếu là, cô lại nói trước mặt Tô Mộ, không biết qua hôm nay, liệu tất cả mọi người có đều
biết là cô thích Tần Mặc hay không?
Tô Song Song lập tức liền ủ
rũ, cô nhéo nhéo quần áo của mình, hối hận muốn chết, những nghĩ tới lời vừa nói ra, lại thấy tâm tình rơi “lộp bộp” xuống một cách thảm hại.
Trong phòng im ắng, ngay cả Tứ gia cũng ngoan ngoãn, Tô Song Song lặng lẽ nhắm mắt lại, cũng không suy nghĩ về chuyện này nữa.
Cô đang muốn dựa vào ghế nghỉ ngơi trong chốc lát, đột nhiên điện thoại
vang lên, Tô Song Song vội vàng đứng dậy, vừa thấy màn hình hiển thị tên người gọi, tâm trạng cô lại trầm xuống.
Cô nhíu mày, cầm điện
thoại lên, nhấn phím nghe, đối phương còn chưa nói, Tô Song Song đã
không nhịn được mở miệng: “Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Nếu anh lại
muốn đùa giỡn tôi, đừng trách tôi không khách khí!”
Tuy rằng, Tô
Song Song chưa biết không khách khí thì sẽ như nào, nhưng cô chỉ biết
không thể để thua anh ta về phương diện khí thế, cổ họng liền rống lên
một cách nặng nề.
Tô Song Song oanh tạc trong điện thoại, sau đó
điện thoại trong nháy mắt liền yên tĩnh, đầu bên kia vang lên một âm
thanh dịu dàng: “Song Song, cô sao vậy, chuyện gì xảy ra sao?”
Tô Song Song vừa nghe liền lặng đi một chút, lập tức kịp phản ứng, người
gọi điện cho cô không phải là Âu Dương Minh xấu xa kia, mà là Âu Dương
Minh thật sự.
Cô đảo mắt, thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vã làm ra một dáng vẻ kinh ngạc: “A! tôi nhìn nhầm tên người gọi, còn tưởng là Tô Tô, haha… haha!”
Tô Song biết trình độ ứng phó của mình không cao chút nào, cô thật sự không có tâm tình mà diễn với Âu Dương Minh.
Hiện tại cô chỉ nghĩ mình là một người trầm lặng, không nên hỏi cô phải trầm lặng như thế nào, chỉ là cô muốn thôi.
Đối phương tạm dừng một chút, lập tức cười rộ lên, tiếng cười rất dịu dàng, như một làn gió xuân man mác thổi qua, nhẹ nhàng vờn quanh trái tim của Tô Song Song, hết sức thoải mái.
Thần kinh của Tô Song Song vẫn
buộc chặt nãy giờ được thả lỏng đi không ít, cô cầm điện thoại, điều
chỉnh tâm tình một chút, hỏi: “Âu Dương… phó tổng, ngài có chuyện gì
sao?”
Hiển nhiên, Âu Dương Minh không thích việc cô đột nhiên sửa lại xưng hô với anh, nhưng bản tính của anh vốn hiền hòa, cho dù không
vui cũng sẽ không để lộ ra, ngược lại còn lo lắng cho đối phương.
“Thật ra cũng không có gì, chỉ là hôm nay biết cô … bị sa thải…, có chút
ngoài ý muốn, cho nên… cô ra mở cửa đi, tôi đang ở trước cửa phòng cô.”
“Gì?” Tô Song Song nghe xong kinh khủng kêu lên một tiếng, vội vàng đứng lên, chân bị thương bị va đập một cái, cô đau đến trắng bệch cả sắc mặt.
Âu Dương Minh ở đầu dây bên kia điện thoại cũng nghe thấy âm thanh của Tô
Song Song, lại cảm thấy có gì không đúng, liền gõ cửa: “Song Song, cô
làm sao vậy?”
Tô Song Song giật giật ánh mắt, cảm thấy đây chính
là Âu Dương Minh bình thường, để anh ở ngoài cửa đập loạn như vậy không
tốt lắm, để anh vào trong nhà chắc cũng không có vấn đề gì lớn.
Tô Song Song chống xuống giường, nhảy đến cửa, mở cửa ra, Âu Dương minh
thấy cửa mở ra trong nháy mắt, quan sát Tô Song Song sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đầy trên trán, anh vội vàng đưa tay đỡ lấy cô, để cô trở về bên giường.
Thật ra, vừa rồi bị đụng đau như vậy khiến cô có chút không chịu nổi, lúc này ngồi trên giường đã thấy tốt hơn nhiều.
Chính là bây giờ cô phải lấy lại tình thần, lại thấy Âu Dương Minh nửa quỳ
nửa ngồi trước mặt cô, để chân bị thương của cô lên đầu
gối của anh, sau đó kéo ống quần của cô lên.
Tô Song Song nghĩ đến Âu Dương Minh
lại trở nên biến thái, vừa muốn ra đòn đá anh ta, thì Âu Dương Minh đã
ngẩng đầu nhìn cô dịu dàng cười.
“Song Song, thả lỏng ra, tôi
phải xem cô có bị thương nhiều không, nếu không thì phải đưa đến bệnh
viện.” Âu Dương Minh nói xong liền trực tiếp vén ống quần của Tô Song
Song, cẩn thận kiểm tra.
Tô Song Song cảm giác được Âu Dương Minh không có điểm gì kỳ lạ, liền nhẹ nhàng thở ra, giật giật chân bị thương của chính mình, cảm thấy không có vấn đề gì lớn.
“Không có gì,
anh đứng lên đi, mời ngồi!” Tô Song Song chỉ vào chiếc ghế của mình, vừa thấy quần áo bày bừa trên đó, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Trăm triệu lần cô không nghĩ tới đột nhiên lại có người đến gặp cô, ngay cả
cơ hội để thu thập đồ đạc cũng không có, thật sự là rất giảo hoạt.
Âu Dương Minh nhìn thoáng qua quần áo để bừa bộn trên ghế thì hơi sửng
sốt, có lẽ cho tới bây giờ anh cũng chưa nhìn thấy qua chỗ nào loạn như
vậy, nhưng giây tiếp theo, anh vẫn khôi phục sắc mặt như lúc ban đầu.
Không chỉ như thế, dưới kính mắt của anh còn lộ ra chút ý cười dịu dàng, anh
rất tự nhiên đem quần áo của cô cất cẩn thận trên giường, sau đó ngồi
lên ghế.
Tô Song Song xấu hổ đến mức mặt bỏ bừng, sự việc đã như
thế rồi, cô chỉ có thể kiên trì nhìn anh cười gượng mấy tiếng, khô khan
giải thích: “Cái kia, hai ngày gần đây viết truyện tranh nên hơi vội
vàng, không có thời gian thu dọn phòng ở, anh đừng để ý!”
“không
có chuyện gì, như vậy ngược lại có vẻ ấm áp hơn.” Âu Dương Minh nói xong rồi nhìn quanh căn phòng nhỏ của Tô Song Song, diện tích không lớn, lại bị chất đầy đồ đạc, nơi nơi đều là những vật trang trí xinh xắn đáng
yêu, có thể thấy được cô rất thích chúng.
“Đúng rồi, Âu Dương phó tổng, anh tới tìm tôi vì chuyện tôi bị sa thải sao?” Tô Song Song nói
lời này ra có hơi xấu hổ, hiện tại cô không muốn nhất chính là nhìn thấy Âu Dương Minh.
Cô rỡi vào tình trạng này, tất cả đều do người
trước mặt này ban tặng, Tô Song Song cảm thấy mình tuyệt đối là một
người tốt, nếu không thì khi đối mặt với người có thâm thù đại hận như
thế sao có thể bình tâm, cùng anh bàn chuyện nhà cửa.
Tô Song Song khẳng định, đầu óc cô chắc chắn hỏng rồi, không còn bình thường nữa rồi!
“Đúng vậy, hai ngày trước tôi rất choáng váng nặng nề, nên ở nhà tĩnh dưỡng
một ngày, không nghĩ tới hôm nay đến công ty thì nghe được tin cô đã bị
sa thải, nguyên nhân là do…”
Âu Dương Minh nói đến đây liền dừng lại một chút, giống như không biết cách nào để nói giảm nói tránh chuyện này.
Tô Song Song lại nói tiếp lời của anh: “Cái kia… thật ra chỉ là hiểu lầm,
nhưng tôi vẫn có một phần trách nhiệm, trong lúc làm việc lại không cẩn thận, nhiệm vụ cũng đã xong, bị sa thải cũng không có gì tiếc cả.”
Tô Song Song đường hoàng nói mấy lời thế này, đầu cô rất nhanh động não,
cô muốn tìm cách nào để thần không biết quỷ không hay đưa anh đến bệnh
viện, kiểm tra xem có phải anh ta bị đa nhân cách hay không.
Ấn
tượng của cô đối với Âu Dương Minh rất tốt, cho nên cô không thể thấy
chết không cứu, nhìn Âu Dương Minh tiếp tục rơi vào tay giặc.
Chỉ là cô cảm giác, Âu Dương Minh ở đối diện có chỗ nào không thích hợp,
nhưng không thích hợp ở đâu, cô không thể nghĩ ra được, cuối cùng thì
không nghĩ nữa.