Bởi vì mắt kính của Âu Dương Minh đã nhanh chóng bị lấy xuống, anh hơi kinh ngạc để lộ ra vẻ mặt bất cần đời, dường như điều này ngay lập tức bán
đứng anh.
Tô Song Song kịp phản ứng, thì ra Âu Dương Minh trước
mắt này vẫn là gã đàn ông xấu xa kia! Căn bản là không phải Âu Dương
Minh dịu dàng.
Âu Dương Minh giương mắt nhìn thoáng qua Tô Song
Song ở trước mặt mình đang trợn mắt, hiểu rằng không thể lừa dối được
nữa, gã lười biếng để Tần Cầm tùy ý cầm caravat của mình.
Bàn tay đang nắm của gã khẽ lỏng ra, sau đó ngả ngớn tiến lên từng bước, tới
gần Tần Cầm, từ trên cao nhìn xuống, câu môi cười xấu xa, kế tiếp bất
ngờ ghé sát tai Tần Cầm, mờ ám nói: “Như thế nào? Yêu tôi à?”
Tần Cầm như cũ vẫn không bỏ bàn tay đang lôi kéo caravat của Âu Dương Minh
ra, đối với hành động ngả ngớn khiêu khích này của gã cũng không khiến
cô động tâm, cô nhìn gã một cái, đôi mắt đào hoa giống hệt Tần Mặc lại
lộ ra một chút cười nhạo.
Ngay sau đó Tần Cầm trực tiếp uốn gối,
làm bộ sẽ đá Âu Dương Minh, con người có tính cách thứ hai là bất cần
đời như Âu Dương Minh lúc này lại vội vàng lui về phía sau từng bước,
khó khăn lắm mới tránh được chân của cô, dường như rất lo sợ.
Tần Cầm nhìn bề ngoài của Âu Dương Minh, vẫn không buông bàn tay đang lôi
kéo của mình, ngược lại dùng một chút lực, dắt gã đi ra ngoài, còn vui
vẻ phất phất tay với Tô Song Song: “Đi đây! Cô tự chăm sóc bản thân
nhé!”
Tô Song Song sững sờ ngồi trên giường, nhìn hai người, giống như chưa kịp phản ứng đối với sự vội vàng của họ.
Trước khi đóng cửa, đột nhiên Âu Dương Minh đưa tay chống lấy khung cửa, quay đầu nhìn Tô Song Song, bộ dạng như lưu manh cười nói: “Tôi không phải
tên ngốc kia đâu, tôi là Âu Dương Cẩm.” Nói xong gã làm tư thế hôn gió
đến cô, hết sức ngả ngớn.
Lúc này Tô Song Song hoàn toàn khẳng
định, quả thật Âu Dương Minh có hai tính cách, thế nhưng chính anh ta
cũng không biết, nhưng gã Âu Dương Cẩm này lại hiểu rất rõ Âu Dương
Minh, còn có thể ngụy trang thành anh ấy, thật sự rất gian xảo!
Lúc vừa đóng cửa, Tô Song Song vốn luôn chậm chạp bây giờ ôm đầu gối, ngồi
trên giường không biết làm sao, bởi vì cô mơ hồ nhận thấy, Âu Dương Cẩm
quấn quít lấy mình, dường như có mục đích gì đó.
Nhưng rốt cuộc
là mục đích gì? Tô Song Song vắt hết óc nhưng không nghĩ ra được, cuối
cùng ngả ra phía sau, bộ dạng phá quán tử phá suất*.
Trong lòng
nghĩ, hiện tại cô không có ai thân thích, đòi tiền không có tiền, không
ai quan trọng, thì sợ gì! Nghĩ như vậy liền thấy thoải mái.
Nhưng cả người rảnh rỗi, Tô Song Song nhịn không được liền bắt đầu miên man suy nghĩ, theo bản năng chà chà túi áo của mình.
Chìa khóa của Tần Mặc vốn ở trên người nay không còn nữa, lòng cô cũng bắt đầu trống rỗng.
Tô Song Song vội vàng vươn hai tay vỗ thật mạnh vào mặt mình, cất nỗi buồn phiền không đáng có này đi, nhưng căn phòng càng im lặng, cô càng bối
rối.
Vốn loại nhớ nhung này chỉ ở một góc nhỏ trong lòng, nhưng trong nháy mắt bắt đầu tăng lên thật nhanh.
Cuối cùng cô hít một hơi thật sâu, vùi đầu vào trong gối, nhịn không được khẽ gào lên xả ra áp lực
trong lòng.
Lúc này ở dưới lầu của nhà trọ, Tần Cầm vẫn không coi ai ra gì lôi kéo caravat của Âu Dương Cẩm, kéo gã ra khỏi nhà trọ.
Âu Dương Cẩm cũng không bực tức, nửa người cúi xuống tùy ý cô lôi kéo,
chân bước nhàn nhã, khóe miệng mang theo ý cười bất cần đời nhìn bóng
lưng nóng bỏng khêu gợi của Tần Cầm.
Mãi cho đến khi hai người đến chiếc xe thể thao màu đỏ của cô, cô mới buông caravat của gã ra.
Ngay sau đó Tần Cầm vô cùng tự nhiên xoay người, tựa vào bên cạnh xe, ngửa đầu lười biếng nhìn Âu Dương Cẩm trước mặt.
Gã cũng không thèm sửa caravat bị Tần Cầm kéo đến lộn xộn, ngược lại thuận tay kéo kéo xuống phía dưới, cởi bỏ hai nút áo sơ mi trên cùng.
Hạt nút đầu tiên được cởi ra, liền lộ ra vòm ngực màu đồng, vô cùng gợi
cảm, loại phong cách công tử ăn chơi đang chán đời này lập tức hiện rõ
không thể nghi ngờ.
“Thế nào? Tần đại tiểu thư vừa ý tôi à?” Âu
Dương Cẩm vừa mở miệng, âm thanh đã cực kỳ ngả ngớn, nói xong lại cảm
thấy áo vét vô cùng khó chịu, gã tiện tay cởi bỏ toàn bộ nút áo vét,
càng lộ vẻ bất cần đời.
“Vừa ý anh? Làm sao?” Tần Cầm khẽ nhíu lông mày, bộ dạng như: chị đây đúng là coi trọng cưng, cưng có chịu hay không.
Âu Dương Cẩm vừa nghe, hơi dừng lại một chút, lập tức nhẹ nhàng nở nụ
cười, cơ thể nghiêng về trước, vươn tay cầm lấy tóc dài xõa bên người
Tần Cầm, đưa lên mũi ngửi.
“Tôi thích mùi hương này…” Gã vừa cảm
thán xong, liền nghiêng cơ thể, không để ý đây là nơi công cộng, trực
tiếp hung dữ hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Tần Cầm không nghĩ
Âu Dương Cẩm lại ngả ngớn đến thế, hơi lặng đi một chút, gã một tay ôm
lấy chiếc eo mảnh khảnh của Tần Cầm, tay kia hơi dùng sức nhéo cằm của
cô, gã dùng một chút lực, đầu lưỡi linh hoạt tiến vào.
Lập tức đảo loạn một dòng sông xuân!
Tần Cầm nhìn như thật gợi cảm, nhưng thật ra tình cảm lại chưa từng trải,
bị người như vậy cưỡng hôn là lần đầu tiên, lúc cảm nhận được một loại
cảm giác khô nóng lan toàn thân, Âu Dương Minh đã mở cửa xe thể thao của cô, đặt cô vào chỗ ngồi, giở trò. (đây là đoạn kích thích đầu tiên từ
đầu truyện a hắc hắc).
Giây phút cuối cùng, rốt cuộc Tần Cầm cũng phản ứng, cô cau mày, tặng cho Âu Dương Cẩm một bạt tai chẳng kịp trở
tay, “Ba” một tiếng.