Bạch Tiêu dừng lại
trong chốc lát rồi nặng nề giậm mạnh chân, sau đó anh vội vã đi theo,
quả thật bây giờ không phải là lúc nghĩ đến những chuyện này.
Nếu như người trong lòng Tần Mặc thật sự là Tô Song Song, chuyện ngày hôm
nay nhất định sẽ gây náo loạn lớn, theo tính tình khăng khăng cố chấp
của Tần Mặc, không lật tung hết thành phố này lên đã tốt lắm rồi.
Hơn nữa nếu bên đó quả thật là đối thủ một mất một còn với Tần gia - Âu
Dương gia, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt, mười mấy năm yên bình trên thương trường sợ rằng lại nổi lên một trận gió tanh mưa máu.
Lúc này Tô Song Song nằm ở trên giường đang cố sức ổn định hơi thở ngồi dậy, cô
nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt, vô cùng căng thẳng.
Tô Song
Song vừa mới nhìn tỉ mỉ từng góc một trong phòng, mong rằng có thể tìm
thấy một vật cắt được dây thừng giống như trên tiểu thuyết hoặc phim
truyền hình.
Nhưng cô bi thương phát hiện, trong phòng này chỉ có một chiếc giường lớn, mà cái giường này lại mang hình tròn chết tiệt,
ngay cả một góc cạnh cũng không có, cô cắt cộng lông à!
Bây giờ
Tô Song Song chỉ có thể tuyệt vọng mong rằng Tần Mặc vẫn còn nhớ lại
tình xưa cô đã chăm sóc cho anh về mặt tình cảm mà tới cứu, nếu không
thật sự cô chằng tưởng tượng tên Âu Dương Cẩm biến thái này sẽ làm ra
chuyện gì đâu.
Đột nhiên cửa phát ra tiếng động rất nhỏ, trong
nháy mắt cả người Tô Song Song căng cứng lại, cô muốn rụt về phía sau,
nhưng mới lui được một chút, cô đã dừng lại.
Căn phòng lớn như vậy, lui nữa thì có thể lui tới đâu! Chỉ làm lãng phí thể lực!
Cửa vừa mở ra, quả thật là tên Âu Dương Cẩm quái dị, trên tay gã ta còn cầm một đồ vật khiến lòng Tô Song Song run sợ.
Âu Dương Cẩm vừa thấy vẻ mặt đầy phòng bị của Tô Song Song, cả người cô xù lông lên tựa như chú thỏ nhỏ, thoáng chốc suy nghĩ tồi tệ tựa như phần
mềm hack mới mở từ từ tràn ra ngoài, nhanh chóng chiếm toàn bộ ý thức
của gã.
Âu Dương Cẩm vừa cười vừa cởi nút áo trên cùng của mình,
từng nút lại từng nút, ngay sau đó lồng ngực săn chắc màu lúa mạch lộ
ra.
Tô Song Song ngồi trên giường, cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Âu Dương Cẩm đang cởi quần áo, tóc gáy dựng đứng cả lên, cô ha ha cười
khan một tiếng.
"Chuyện đó... Âu Dương Phó tổng, xin ngài giơ cao đánh khẽ mà thả tiểu nhân, nhất định sau này tiểu nhân sẽ làm trâu làm
ngựa báo đáp ngài!" Khi Tô Song Song thốt ra từ cuối cùng, giọng nói đã
hơi run rẩy.
Vì vậy, lúc Âu Dương Cẩm không để ý lời nói của cô,
cởi hết nút áo sơ mi ra, hai tay khẽ động một chút, chiếc áo sơ mi mặc
trên người cũng rơi xuống, nửa thân trên rắn chắc lộ ra toàn bộ.
Nhất thời Tô Song Song khóc không ra nước mắt, bình thường chắc chắn cô sẽ
tỉ mỉ học hỏi cấu tạo cơ thể con người, chiêm ngưỡng lồng ngực săn chắc
màu lúa
mạch này thật tốt.
Nhưng vào lúc này thật sự cô đang kinh hồn bạt vía, hận chẳng thể tự móc hai mắt, lừa mình dối người làm như
không nhìn thấy gì, lòng cô không nhịn được than phiền một câu: Đồ cặn
bã! Trời lạnh thế này mà chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng, thật đúng là
không có liêm sỉ!
Chẳng phải thần kinh Tô Song Song không bình
thường, chỉ vì trong tiềm thức của cô, Âu Dương Cẩm mặc dù hơi biến thái và quái dị, nhưng dù sao gã cũng là Âu Dương Minh, cô luôn nghĩ rằng gã sẽ không làm chuyện gì thực sự tổn thương đến mình.
Cho nên mặc dù lúc này đang hồi hộp và sợ hãi, cô vẫn không tuyệt vọng, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.
Nhưng một giây kế tiếp, Tô Song Song thật sự hối hận, cô không nên lơ là như
vậy, bởi vì Âu Dương Cẩm nhanh chóng bước lên giường, sau đó lại không
có liêm sỉ dùng một tay chuẩn bị cởi quần.
"Em gái nhà anh!" Tô
Song Song bị dọa sợ đến mức quát to một tiếng, làm bộ dơ chân lên rồi
đạp qua chỗ khác, nào biết Âu Dương Cẩm đã đoán được Tô Song Song sẽ có
hành động như thế, gã đưa bàn tay mạnh mẽ ra, nắm chặt cổ chân Tô Song
Song.
Vì tay kia của Âu Dương Cẩm đang cầm máy quay DV, cho nên
chỉ có thể bắt được một chân của Tô Song Song, gã còn ra vẻ muốn đá cô.
Âu Dương Cẩm đột nhiên siết chặc bàn tay đang nắm cổ chân Tô Song Song
lại, "Rắc rắc!" Mặc dù tiếng rất nhỏ, nhưng Tô Song Song biết mắt cá
chân này coi như đã bị phế.
Cô đau đớn cắn chặt răng, trán toát
mồ hôi lạnh, mặt cũng từ từ trắng bệch, Âu Dương Cẩm dí sát máy quay vào khuôn mặt thống khổ của Tô Song Song
Gã vẫn cười gian trá như
cũ, tựa như người vừa bóp nát mắt cá chân của Tô Song Song chẳng phải là mình, gã nhướng mày, cười hỏi: "Song Song, sao cô không hét lên? Không
đau à?"
Tô Song Song cắn răng, trợn mắt nhìn chằm chằm Âu Dương
Cẩm, không phải cô không muốn kêu lên, mà là vì quá đau, cô chẳng còn
sức hét thành tiếng nữa rồi.
Âu Dương Cẩm quơ quơ máy quay trong
tay, dường như không hài lòng với thái độ liều chết này của Tô Song
Song, ngay sau đó gã cởi áo khoác cô ra.