Từ khi giao Tô Song
Song cho Tần Mặc chăm sóc, Tô Mộ rất yên tâm, cho nên lúc này cô đang
xem phim giết thời gian, xa cách hỏi một câu: “Này, Tô Song Song, cô sao thế?”
Tô Song Song thấy Tần Mặc từng bước một gần với mình hơn, lại vẫn duy trì dáng vẻ cười toe toét.
Cô nghe thấy âm thanh của Tô Mộc, Tô Song Song máy móc nói: “Không có chuyện gì, tôi gọi lộn số, Tô Tô, xin chào!”
Tô Tô vẫn còn muốn nói cái gì, Tô Song Song liền cúp điện thoại, để điện
thoại sang tủ đầu giường, ánh mắt của cô vẫn không rời khỏi hộp giữ
nhiệt trên tay Tần Mặc.
Nhưng là nghe thấy tiếng lộc cộc trong
hộp giữa nhiệt, Tô Song Song lại hoảng sợ, vừa nghĩ đến Tần Mặc lại mang cháo đến, cô liền có một loại cảm giác muốn đào tẩu trốn đi.
Tần Mặc thấy cô như vậy, khuôn mặt vẫn cực kỳ vô cảm cầm hộp giữ nhiệt trong tay quơ lên, bình tĩnh nói: “Cháo, ăn bây giờ nhé?”
Tô Song Song vừa nghe, đã muốn khoác, cô muốn từ chối anh, nhưng lại suy
nghĩ đến chuyện Bạch Tiêu vừa nói với cô, chỉ cần không kích thích Tần
Mặc, thì anh ta sẽ rất bao dung, cô liền không nói từ chối nữa:
“Được, có thể ăn cháo của anh làm, tôi thấy rất vinh hành! Ha ha ha ha!” Tô
Song Song hào sảng nói, nhưng biểu cảm trên mặt cô lại không phù hợp
chút nào.
Biểu cảm của cô giống như sắp khóc vậy, giống như tráng sĩ bóp cổ tay, dáng vẻ thống khổ hy sinh vì nghĩa lớn.
Tần Mặc tự nhiên thấy được vẻ mặt cổ quái của cô, thế nhưng anh không nói gì đổ cháo ra bát rồi đưa tới cho Tô Song Song.
Tô Song Song vốn định nhắm mắt lại trực tiếp ăn vào là được, nhưng khi
cháo đến gần, một mỗ mùi hương đánh úp lại, cô không nhịn được giật giật cái mũi nhỏ.
Vừa ngửi thấy, thật thơm, Tô Song Song vội vàng mở
hai mắt nhìn bát cháo thịt nạc trứng muối trước mắt, chớp chớp mắt,
trong mắt hiện lên vẻ khó tin.
Tô Song Song nhìn lướt qua cơm hộp bị cô ghét bỏ để trên tủ đầu giường, nhất thời không có khí chất nuốt
nước miếng một cái, nếm một miếng, hạnh phúc đến mức ngay lập tức nhắm
mắt lại hưởng thụ.
Thật đúng là hạnh phúc trời cho! Không nghĩ
tới cháo của Tần Mặc so với của đầu bếp trong khách sạn năm sao không
khác nhau là mấy.
Tô Song Song, như hổ đói ăn lấy ăn để, quay đầu nhìn Tần Mặc, đôi mắt lấp lánh, giống như phát hiện ra một châu lục
mới, không nhịn được khen thành tiếng: “Tần Mặc, anh thế nhưng lại biết
nấu ăn, còn làm rất tốt!”
Tần Mặc ra vẻ không kiêu ngạo không
nóng nẩy, thu dọn bát mà cô vừa ăn xong, đột nhiên anh vươn
tay, ngón
tay thon dài có chút lạnh lẽo mò lên khóe môi của cô.
Tô Song
Song nhất thời liền ngây ngẩn cả người, không rõ thế nào nhìn anh thu
lại ngón tay, thấy trên đó dính một chút vụn cháo, mặt cô hơi đỏ lên.
Nhưng là ngay sau đó, cô lại nhìn thấy Tần Mặc đưa đầu ngón tay lên đến miệng, còn lẽ lưỡi liếm vụn cháo.
Trong nháy mắt đó, Tô Song Song cảm thấy như có một dòng nhiệt nóng chạy từ
đầu ngón chân lên tới tận đỉnh đầu, mặt cô hồng lên, nóng bỏng, Tô Song
Song nuốt nước miếng một cái, vươn ngón tay run rẩy chỉ vào tay của anh.
Tần Mặc lại ra vẻ vô cũng mê người nhìn cô, không rõ chân tướng hỏi lại: “Sao thế?”
“Không! Không sao!” Nói đùa à, Tô Song Song sao có thể chủ động mở miệng hỏi, anh ta đúng là quá yêu nghiệt rồi.
Cô vội vàng lắc đầu, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô hơi thở dốc, vươn
tay quạt lấy quạt để: “Không có gì, trong phòng nóng quá.”
“A…!” Tần Mặc nhìn lướt qua nhiệt kế trong phòng, chậm rãi nói: “15 độ, quả thật là rất nóng.”
“…” Tô Song Song coi như không nghe thấy, nhìn Tần Mặc trêu chọc mình, đột
nhiên cảm thấy trogn lòng rất vui, thực ra cô cũng không phải là run
rẩy, mà chỉ cảm thấy được dáng vẻ hèn hạ ti tiện của tiểu cầm thú như
thế này, mới là Tần Mặc chân chính.
Tô Song Song nhìn lướt qua
Tần Mặc, cảm thấy trong mắt anh có hai chữ “cấm dục” quét xuống nhìn cô
đầy chế nhạo, cô vội vã quay đầu ra chỗ khác, nhưng cái gì cũng không
thấy.
Tô Song Song cảm thấy chính mình nhất định là do vì sắp đi
vào giấc ngủ, đụng phải gì đó, nên xuất hiện ảo giác, nếu không tên mặt
than Tần Mặc sao có thể xuất hiện dáng vẻ cấm dục, làm sao có thể yêu
nghiệt như vậy.
Tô Song Song nằm xuống giường, nhắm mắt nghỉ
ngơi, trong lòng lại cuồn cuộn dậy sóng, một lần lại một lần mặc niệm :
Tôi đang nằm mơ! Đều là ảo giác! Đều là ảo giác.