Ánh mắt của các bác gái tập trung lên người Tô Song Song, năm mồm bảy miệng hỏi Tô Song Song tại sao lại ngồi xe lăn, Tô Song Song quơ quơ chân, tỏ ý chân mình bị trật.
Các bác gái không chú ý đến cô nữa, tầm mắt chăm chú nhìn trên người Tần Mặc, ánh mắt kia giống như sói như hổ, vô
cùng khủng bố.
Tần Mặc không thích ồn ào, bị một đám đông nhiều
người vây quanh, sắc mặt trở nên lạnh đi, nhiệt độ quanh người cũng
nhanh chóng giảm xuống.
Mà ngay cả lúc Tần Mặc cõng Tô Song Song
cũng cảm thấy được không khí không được tốt đẹp cho lắm, các bác gái
xung quanh cũng nhận ra điều ấy.
Chẳng qua cho dù Tần Mặc lạnh
lùng đến tận xương tủy, thì vẫn không thể che dấu đi vẻ đẹp trai kinh
người của mình, trong đó có bác gái bán thịt cầm một cây dao to chặt
xương, vội bu lại.
“Chàng trai trẻ, cậu có bạn gái chưa? Để tôi
giới thiệu cho cậu một người nhé!” Bà lướt nhìn qua Tô Song Song, ánh
mắt như muốn nói: hàng tốt như vậy sao bây giờ cô mới đưa tới.
Tim gan Tô Song Song nhất thời run lên, tại sao cô lại quên đi chuyện quan trọng, khủng khiếp như vậy chứ.
Cô giúp các bác gái rảnh rỗi trong chợ có tình yêu của mình, từ việc mua
thức ăn giúp bà Thái, giới thiệu thành công cho một đôi, bởi vậy các bác gái ở đây, ai còn độc thân đều chen chúc tới đây.
Không biết từ
khi nào, ở phía này, cuộc vận động nên vợ nên chồng dần dần từ đơn giản, trở nên phức tạp vô cùng, các bác gái đều âm thầm cạnh tranh với nhau.
Chỉ số khủng bố khiến cho nam nữ độc thân cũng không dám đến nơi đây ăn
sáng hay mua thức ăn, mà bây giờ Tô Song Song còn đang là nghiên cứu
sinh, muốn giúp các bác ở đây thì xem ra tuổi cô còn quá nhỏ, nên giơ
cao đánh khẽ buông tha cho cô.
Cho nên Tô Song Song không sợ hãi mà đến nơi này mua thức ăn, quên rằng ở trong chợ còn tồn tại một nghề phụ vô cùng kinh khủng.
Bởi vì bác gái đã phá vỡ sự cân bằng ngắn ngủi, bác gái khác gặp Tần Mặc,
tuy rằng bộ dáng hơi lạnh lẽo, nhưng lại không nói gì, một đám đều tụ
lại đây, năm mồm bảy miệng bắt đầu hỏi thăm.
Tô Song Song ngồi
trên xe lăn, nghe bảy cô tám bà bắt đầu điều tra hộ khẩu của Tần Mặc, cô ngẩng mặt cẩn thận nhìn qua sắc mặt của Tần Mặc.
Khi nhìn thấy Tần Mặc cau mày, vẻ mặt cực kỳ kém, Tô Song Song cảm giác trái tim nhỏ bé của mình cũng muốn tan nát rồi.
Cô nhìn các bác gái vây quanh mồm năm miệng mười, quyết tâm, trực tiếp ôm
lấy lỗ tai hét lên một tiếng: "Bà bác, đây là chồng của cháu! Đừng hỏi
nữa!"
"!" Bốn phía vốn đang ồn ào huyên náo trong nháy mắt yên
tĩnh lại, các ông các bà tất cả đều nhìn chằm chằm vào Tô Song Song, bề
ngoài đều như bị khiếp sợ.
Ngay cả khuôn mặt lạnh lùng của Tần
Mặc cũng lộ vẻ giật mình, chẳng qua ngay sau đó anh lại khôi phục bộ
dạng mặt than, chỉ là đuôi lông mày nơi khóe mắt lại lộ ra một chút tình cảm ấm áp.
Thực ra sau khi Tô Song Song hét lên xong thì cô đã
hối hận, nhưng mà cô biết nếu cứ để mặc cho các bác gái tiếp tục tra hỏi Tần Mặc lớn như vậy, thì cô thật sự xong rồi.
Tuy rằng hiện nay
nét mặt Tần Mặc rất "Ngoan ngoãn", thế nhưng Tô Song Song vẫn rất sợ sẽ
kích thích anh, nếu không cẩn thận khiến cho anh không kềm chế được, cô
sẽ không thể không sống yên lành được nữa.
Bốn phía chỉ im lặng
trong vòng một phút, Tần Mặc không hề nóng nảy, các ông các bác gái đã
bắt đầu vội vàng, giọng nói so với vừa rồi còn lớn hơn, lúc này tất cả
đều hướng về phía Tô Song Song.
"Tiểu Tô àh! Cháu đã đến tuổi rồi sao?" (Lin: Ý là đã kết hôn rồi hả.)
"Song Song à! Cháu làm tiệc cưới khi nào! Sao lại không mời ông đi! Ông mang tặng cháu hai con cá! Bảo đảm tươi sốt nhất!"
". . ."
Tô Song Song chỉ cảm thấy đầu của mình kêu ong ong, thế nhưng trái tim lại rất ấm áp, cô ngẩng đầu muốn cười với các ông các bác gái nét mặt quan
tâm vội vàng đang đứng ở xung quanh, thế nhưng tâm tình lại quá phức
tạp, nụ cười này quả thực so với khóc còn khó coi hơn.
Bây giờ cô lại càng hối hận hơn nữa, cô có thể nói là mình nói láo có được hay
không, các ông các bác ở đây có thể tha cho cô chứ?
"Cô ấy có
thai, ồn ào sẽ không dễ chịu, xin . . . im lặng" Tần Mặc không có thói
quen nói từ xin mời, hơi dừng một chút, mới tiếp tục nói.
Các ông các bà chung quanh nghe được, lập tức đồng loạt hít vào một hơi, ngay
sau đó bốn phía trở nên vô cùng yên tĩnh, hệt như đã tập luyện trước rồi vậy.
Sau cùng vẫn như cũ là bác gái Chu bán xương cẩn thận tiến
tới, nhìn thoáng qua bụng nhỏ của Tô Song Song, hạ thấp giọng căng thẳng nói một câu.
"Đây là bụng không thoải mái mới phải ngồi xe lăn? Lát nữa bác gái lấy cho con ít xương tốt nhất chỗ này, về bảo chồng con hầm lên cho con, cam đoan bụng sẽ ổn hơn.
Một bác gái khác vội
vàng gật đầu theo, Tô Song Song nhìn bọn họ đều mang vẻ mặt quan tâm vô
cùng thân thiết, ánh mắt hơi hơi phiếm hồng. Tô Song Song hít hít cái
mũi, gật đầu lia lịa, còn chưa nói được một câu cảm ơn, Tần Mặc đã nói
một câu: “Hôn lễ còn phải đợi mấy tháng nữa, lúc nào đứa nhỏ trong bụng
ổn định thì mới tiến hành được, đến lúc đó sẽ mời tất cả mọi người đến.”
Khuôn mặt của Tô Song Song vốn đang mang theo ý cười cảm kích trên mặt trong
nháy mắt đông cứng lại, sau đó bắt đầu vặn vẹo thân thể, cô đã biết rồi! Cô đã biết là sẽ không được tốt đẹp quá ba giây.
Quả thực, còn chưa đến ba giây đâu, khiến cô rơi vào một cái hố thật to.
Tô Song Song vội vàng quay đầu hung tợn trừng mắt nhìn Tần Mặc, sau đó
nháy nháy mắt, chỉ tiếc là Tần Mặc vốn không hề nhìn tới cô.
Tô
Song Song tuyệt vọng quay đầu lại, nhìn một lượt các bác gái đang vô
cùng hưng phấn, nhao nhao đưa những đồ ăn như thịt cá, hay rau dưa cho
cô làm quà chúc mừng muộn, cô chỉ có thể nở nụ cười gượng ép, cô thật sự muốn khóc.
“Cảm ơn! Cảm ơn!” Tô Song Song nghe các bác gái nói,
từng người một đều chân thành chúc mừng từ đáy lòng, chỉ có thể nghiêm
mặt kéo ra một nụ cười nói lời cảm ơn lại.
Đợi đến khi Tô Song
Song đi ra khỏi chợ, cô nhìn quang cảnh tươi đẹp ở bên ngoài, liền cảm
giác được chính mình vẫn còn sống đúng là một kỳ tích.
Chẳng qua
cô lập tức nhớ đến một chuyện rất quan trọng, hai tay cô liền chống vào
xe lăn mà đứng lên, mạnh mẽ xoay người nhìn Tần Mặc.
Vốn dĩ cô
đang hùng hổ chống lại cặp mắt lạnh lẽo của anh, lại không biết vì điều
gì, nô tính của cô lại dậy lên, trong nháy mắt liền ủ rũ.
Tô Song Song mím môi, nhìn Tần Mặc, cậy mạnh hỏi một câu: “Anh vừa mới nói hôn
lễ gì vậy, đến lúc đó làm sao giải thích với các bác gái ấy được.”
Tần Mặc nhìn thoáng qua Tô Song Song, dáng vẻ chẳng hiểu ra sao: “Nếu em
nói tôi là người đàn ông của em, tôi cũng không có vợ, vậy thì cưới em
có sao đâu.”
Tô Song Song sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tần Mặc, đầu óc của cô thế nào lại đột nhiên xoắn xít lại, xoay sở không kịp? Cô há
miệng thở dốc, rất muốn hỏi một câu, câu này có thể tính là anh đang cầu hôn tôi không?
Nhưng
là cô lại tinh tế loại bỏ những lời này của Tần Mặc ra khỏi đầu, liền cảm thấy không đúng, cảm tình như thế không
phải là đang bố thí cho cô sao, vẫn là đang đụng chạm đến cô! Hai người
độc thân thì nên ở cùng một chỗ!
Tô Song Song không có tính tình
như thế, cũng không thích mang loại chuyện cả đời này ra nói đùa, cô
liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, trong mắt liền hiện lên một ít tủi thân.
Sau đó Tô Song Song trực tiếp xoay người rời đi, lần đầu tiên Tần Mặc nhìn
thấy cô như vậy, tuy là không rõ tại sao, nhưng cũng có thể nhận ra là
cô mất hứng, anh nhanh chóng tiến lên hai bước, sau đó bắt lấy cổ tay
của cô.
Tô Song Song đưa lưng về phía Tần Mặc, cau mày lại, thật
ra trong lòng có một chút ủy khuất, trước kia Tiểu Cầm thú đầu có phải
là loại người nhàm chán nên lấy chuyện này ra để vui đùa, hiện tại tới
cùng là làm sao lại thế.
Thật ra, Tô Song Song cũng biết là bản
thân mình nghĩ nhiều, dựa theo tính cách của Tần Mặc, chỉ sợ là vì cô
nói anh là người đàn ông của cô, sauu đó anh liền có qua có lại nói là
cô có thai nên bọn họ đang chuẩn bị làm lễ kết hôn rồi.
Nhưng là
trong lòng Tô Song Song lại cảm thấy vô cùng khó chịu, nói không nên
lời nguyên nhân tại sao, theo lý thuyết thì cô không nên như thế này,
cho nên giờ phút này cô rất muốn được yên tĩnh suy nghĩ một chút.
Nhưng Tần Mặc lại chặt chẽ nắm lấy tay của cô không rời, sức lực của hai
người cách xa nhau, Tô Song Song biết chính mình không thể thoát ra
được, đơn giản đứng nguyên tại chỗ và cũng không quay đầu lại, giống như rùa đen rụt đầu lại.
“Làm sao vậy?” Tần Mặc cúi đầu nhìn Tô Song Song, Tô Song Song gắt gao cúi đầu, anh chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu
của cô, vốn không hề thấy được cảm xúc trên khuôn mặt cô, điều này khiến anh vô cùng phiền não.
Tô Song Song tiếp tục làm rùa đen, vẫn
không lên tiếng, cũng không động đậy gì, tính toán không dùng sức cũng
không phản kháng lại, cùng Tần Mặc so đo đến cùng.
Nhưng Tô Song
Song đã đánh gía cao trọng lượng cơ thể của mình, cũng đã quên mất Tần
Mặc vẫn còn có một kỹ năng khống chế tất cả bế cô theo kiểu công chúa,
Tần Mặc vừa buông tay, Tô Song Song còn chưa kịp chạy trốn, đã bị anh
ôm ngang người bế lên.
Tô Song Song vội vàng giả chết đến cùng, cũng không mở mắt, không động đậy, cũng không nói gì hết.
Tần Mặc cúi đầu nhìn thoáng qua Tô Song Song, thở phào nhẹ nhõm, ôm cô đi về phía chiếc xe lăn, sau đó thả cô xuống.
Tô Song Song vừa muốn đứng dậy chạy trốn, mới vươn người một chút lại có
thể đụng vào trong lòng Tần Mặc, mà miệng nhỏ của cô lại thật khéo dán
lên trán của anh.
Tô Song Song sợ đến mức hơi ngửa người về phía
sau, ngã vào trên xe lăn, tay trái còn mân mê môi của mình, nhìn Tần Mặc đang nửa ngồi nửa quỳ trước mặt cô, chỉ kém nước dùng tay tát mình một
cái để chứng minh là không phải bản thân đang nằm mơ.
Cô vừa mới làm cái gì! Cô lại có thể hôn Tần Mặc!
Tần Mặc cảm nhận xúc cảm mềm mại của môi cô, cũng sửng sốt một phen, thế
nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, hai tay anh chống lên hai bên tay cầm của chiếc xe lăn, đôi mắt đào hoa nhìn chằm chằm Tô Song Song, khiến cô không còn đường nào để chạy.
“Vì sao em lại nổi?” Tần Mặc nhận
thấy Tô Song Song đang có thái độ đối nghịch với anh, nhưng là cũng cảm
nhận được hình như cô đang cố gắng trốn tránh gì đó.
Anh muốn ép
Tô Song Song nói ra hết những suy nghĩ trong lòng mình, hoặc là để cô
thấy rõ được lòng của anh, nhưng là lời nói của anh lại không khéo, mới
mở miệng đã không phải là một mở đầu tốt đẹp.
“Tôi…” Tô Song Song cúi đầu, đảo con mắt, hít vào một hơi thật sâu, mạnh mẽ quay đầu nhìn
thẳng vào hai mắt của anh, lúc này đã không thể lùi bước.
“Tần
Mặc, tôi biết chỉ số EQ của anh không cao, nhưng anh cũng phải rõ ràng
là, tôi cũng là con gái! Con gái! Anh không thể tùy tiện nói là muốn
cưới tôi, làm hôn lễ hay gì đó, tôi sẽ… tôi sẽ thật sự…”
Tô Song
Song nói xong giống như quả bóng cao su bị xì hơi, lại ủ rũ, cúi đầu
nhìn tay mình, có chút hoảng hốt và chột dạ xoắn xít đầu ngón tay của
mình.
Tần Mặc vươn tay, ngón tay thon dài lạnh lẽo nắm lấy cằm
nhỏ của cô, khiến cô phải nhìn anh, Tần Mặc nhìn kỹ hai mắt của cô, ánh
mắt vô cùng chân thành.
“Cho tới bây giờ tôi đều không hề vui đùa, nói cưới em thì chính là muốn cưới em.”
Ầm Ầm Ầm! Trái tim của Tô Song Song lại bắt đầu nảy loạn lên, giống như
phát bệnh mà không nghe lời cô, cô cố gắng điều chỉnh hô hấp của mình,
nhưng lại như cũ không thể kiềm chế được thở dốc ra ngoài.
Tô Song Song phản ứng lại, sợ tới mức hô lên một tiếng: “Anh muốn kết hôn với tôi?”
Tần Mặc gật gật đầu, sau đó buông tay ra, đứng thẳng người, đi ra đằng sau
đẩy xe lăn cho cô trở về, Tô Song Song phản ứng lại trong chốc lát, xác
định là Tần Mặc vừa mới gật đầu.
Cô quay đầu nhìn Tần Mặc, theo
bản năng đã nghĩ muốn trốn tránh vấn đề này, theo bản năng liền thay đổi đề tài, run rẩy hỏi: “Đi… đi đâu vậy?”
Tần Mặc dừng lại, cúi đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, Tô Song Song liền cảm thấy có gì khác
thường, cô nhìn mô mỏng của anh thong thả mở ra, rồi lại đóng lại, phun
ra được mấy chữ: “Trở về lấy hộ khẩu, sau đó đi làm thủ tục đăng ký kết
hôn.”
Tần Mặc nói ra từng chữ, Tô Song Song đều đã biết, nhưng là khi thu về trong đầu, vì sao cô lại cảm thấy như mình không nghe rõ?