Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song đang ngủ mơ mơ màng màng, liền cảm giác có
giọng nói từ nơi xa xôi đang hô hoán bên tai mình, âm thanh này thật dễ
nghe, thế nhưng lại ong ong ầm ĩ làm cô đau đầu.
Cô cau mày, kẹp
chăn, xoay người, tự động xem nhẹ, chỉ là tiếng nói này chẳng khác gì ma âm rót vào tai cô, liên tục không ngừng.
Rốt cuộc Tô Song Song
không chịu nổi quấy nhiễu, đưa tay chộp lấy, dùng sức vặn một cái, giọng nói dừng lại, Tô Song Song hài lòng bẹp bẹp miệng, ngủ tiếp.
Một giây kế tiếp, Tô Song Song cảm giác cơ thể mình đột nhiên trở nên mát
lạnh, chiếc chăn ấm áp đắp trên người dường như biến mất không còn tăm
hơi, cô bất mãn mở mắt ra.
Khi vừa mở mắt, Tô Song Song lập tức
nhìn thấy Tần Mặc đang cau mày đưa tay vuốt cái mũi hồng hồng của mình,
trong nháy mắt cô liền tỉnh táo lại, nghĩ tới ban nãy mình vừa mới vặn
cái gì, cô sợ đến vội vã nhắm hai mắt lại.
Cho dù Tô Song Song
nhắm mắt lại, cũng có thể cảm giác được ánh mắt hệt tia laser của Tần
Mặc, vô cùng không có ý tốt, tức khắc lệ rơi đầy mặt.
Tô Song
Song yên lặng xin thề ở trong lòng: Nếu như ông trời cho cô một cơ hội,
cô nhất định sẽ thức dậy ngay lập tức, không có nửa phần do dự!
Một lát sau, Tô Song Song thấy Tần Mặc không có phản ứng gì, cô cũng không
muốn bị ánh mắt có thể so với tia X này bắn phá, bèn thận trọng xoay
người.
Chỉ là cô vừa nằm ngửa mặt ra giường, còn chưa kịp xoay
qua chỗ khác, Tần Mặc đã duỗi tay, kéo cô lên: "Đến muộn, đừng tìm tôi
khóc lóc."
"Gì?" Tô Song Song đã hoàn toàn quên mất hôm nay còn
phải đi làm, hơn nữa cô vẫn chưa tỉnh ngủ, đầu óc mê muội, không nghe rõ rốt cuộc là Tần Mặc nói cái gì.
Cô thấy có trốn cũng không
thoát, dứt khoát mở hai mắt ra, một bộ tư thế bình đã nứt thì không sợ
vỡ, dù sao đòi tiền cô cũng không có, đòi mạng thì có một cái, phỏng
chừng tạm thời Tần Mặc còn không nỡ lòng bỏ mà đòi, cô lại càng lớn lối
hơn.
Tần Mặc để trần nửa người, vẫn mặt than như cũ, Tô Song Song liếc mắt nhìn anh, cho dù mỗi ngày cô đều nhìn Tần Mặc cởi trần như
vậy, nhưng vẫn không thể sinh ra lực miễn dịch, Tô Song Song vội vàng
dời mắt, tự động xem nhẹ vóc người khêu gợi của anh.
Ánh mắt vừa
dời lên, Tô Song Song nhìn phải cái mũi hồng hồng của Tần Mặc, thấy buồn cười, thế nhưng vừa nghĩ tới mũi của anh bị như vậy là do mình gây ra,
cô ngay lập tức thức thời mặc niệm ở trong lòng: Không được phép sờ mông con cọp, nghìn vạn lần không được cười!
Thế nhưng so với khuôn
mặt cấm dục tê liệt ngày thường bộ dạng hài hước này của Tần Mặc thật sự chênh lệch quá nhiều, tương phản quá lớn, Tô Song Song vẫn còn thấp
giọng cười thầm, thật tình không nhịn được, cô chỉ có thể quay đầu, cố
nén ý cười.
Chút mờ ám đấy của Tô Song Song tự nhiên không tránh
được hai mắt của Tần Mặc, chẳng qua bây giờ anh không có tâm tư dong dài với cô, lát nữa anh còn phải ra ngoài một chuyến.
Anh không muốn để cho Tô Song Song hỏi thăm mình đi chỗ nào, để tránh anh giải thích
không tốt, khiến cho cô thắc mắc, cho nên anh mới vội vàng đưa cô đến
công ty.
"Còn có 50 phút đồng hồ." Tần Mặc lạnh lùng nói một câu, nhân tiện cầm thẻ viên chức Tô Song Song đặt ở trên tủ đầu giường, ném
lên người Tô Song Song.
Đến lúc Tô Song Song nhìn tấm thẻ viên
chức in hình mình, ngẩn ngơ một chốc, ngay sau đó cô mạnh mẽ ngẩng đầu
liếc mắt nhìn đồng hồ treo trên tường, vừa thấy đã tám giờ mười phút
rồi, bị dọa tới nỗi từ trên giường bật lên.
Trong nháy mắt vừa
đứng lên, Tô Song Song vừa nhấc chân muốn sãi bước nhảy xuống giường,
lại bị Tần Mặc kéo cánh tay lại, Tô Song Song quay đầu lại nhìn Tần Mặc, theo bản năng nói một câu: "Đừng làm rộn!"
Tần Mặc không trả lời cô, chỉ cúi đầu nhìn cổ chân trái của cô một cái, lúc này Tô Song Song
mới nhớ tới, cô còn là một nhân sĩ bị thương tàn phế, phải chú ý.
Tô Song Song gật gật đầu, Tần Mặc mới buông cánh tay đang kéo tay cô ra,
thấy cô cẩn thận từng li từng tí một đi vào toilet, anh cũng ở trong
phòng thay một bộ quần áo khác.
Chờ Tô Song Song đi ra, Tần Mặc
đã rót sẵn một ly sữa tươi, đưa cho cô, Tô Song Song nhìn lướt qua đồng
hồ trên tường, sốt ruột chẳng khác gì kiến bò trên chảo nóng, làm gì còn lòng dạ uống "Sữa tươi tình yêu" của Tần Mặc!
Lúc này ly sữa
tươi ấm áp ấy theo Tô Song Song chính là thủ đoạn trả thù của tiểu cầm
thú cố ý kéo dài thời gian muốn cô đến trễ!
Cô vừa muốn từ chối
cốc sữa tươi của Tần Mặc, tranh thủ thời gian đi ra ngoài, bị ánh mắt
lạnh nhạt của Tần Mặc nhìn lướt qua, lập tức ỉu xìu.
Tô Song Song bất đắc dĩ thỏa hiệp, ngoan ngoãn uống một ngụm, độ ấm vừa phải, vội
vàng hớp một hơi, sau đó rộng rãi đặt cái ly lên bàn, xoay người muốn
đi, nào biết lại bị Tần Mặc kéo lại.
Tô Song Song quay đầu lại
nhìn Tần Mặc, cho dù tính tình cô có tốt cũng muốn phát cáu, cô cau mày, còn chưa mở miệng hỏi Tần Mặc muốn làm cái gì, Tần Mặc liền vươn ngón
tay thon dài, sờ sờ nơi khóe miệng Tô Song Song.
Cảm xúc lành
lạnh, lòng của Tô Song Song trong nháy mắt bị xóa sạch, cô nuốt nước
miếng, lại thấy Tần Mặc đặt ngón tay dính sữa tươi vào trong miệng mình, nhẹ nhàng hút lấy.
Môi mỏng màu hồng nhạt, ngón tay thon dài
trắng nõn, đầu lưỡi đỏ bừng, hơn nữa khuôn mặt cấm dục kia, thoáng chốc
Tô Song Song cảm thấy có một luồng hơi nóng bốc từ lòng bàn chân vọt
thẳng đến đỉnh đầu.
Lý trí căng như dây đàn trong đầu kia nháy mắt lại bị luồng nhiệt nóng này hòa tan! Ngay cả cặn cũng không còn chút nào!
Cổ họng cô khô rát, một khắc ngay trước khi sắp hóa thân làm sói mà nhào
tới, lý trí vỡ thành đống cặn bả tro tàn cũng đấu tranh dán lên một bên
mắt của Tô Song Song, cuối cùng cũng khiến cho cô hơi hơi tỉnh táo một
chút.
Cô vội vàng lắc đầu thật mạnh, xua loại cảm giác kiều diễm
trong đầu óc này đi, thế nhưng trái tim lại bắt đầu xảy ra sự cố, đập
quá nhanh, quả thật rất có cảm giác sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, hoàn
toàn không có cách nào bình tĩnh.
Vẻ mặt Tô Song Song như đưa đám, giờ mới sáng sớm hoocmon tình cảm đã bùng nổ như vậy, cô còn có thể vui sướng đi làm hay không?
Tần Mặc nhìn Tô Song Song đã hóa đá một cái, có chút khó hiểu mà nhíu mày,
Tô Song Song bị làm sao vậy, đột nhiên lại phạm hoa gì si! (phạm phải
cái gì mà ngu ngốc ra thế).
Anh quay người vào bồn nước rửa tay,
cầm lấy chìa khóa treo trên tường, kéo theo Tô Song Song đang ngu ngốc
chưa lấy lại tinh thần, đi ra ngoài.
"Anh đưa em đi." Tần Mặc nói xong, hai người đã đi tới bên ngoài, cánh cửa đóng lại vang lên tiếng
động giòn giã, Tô Song Song lấy lại tinh thần, nhìn bóng lưng của Tần
Mặc, quan sát anh từ trên xuống dưới.
Bước vào thang máy, Tần Mặc bị ánh mắt này của Tô Song Song nhìn tới cả người không thoải mái,
buông cánh tay đang kéo cô ra, hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"A
Mặc, có phải anh bị yêu quái nào nhập vào rồi không? Anh còn nhớ rõ tôi
là ai chứ?" Tô Song Song trừng hai mắt to tròn, nói xong còn cảnh giác
lui về sau một bước.
". . ." Tần
Mặc cảm giác đầu của mình lại
bắt đầu âm ỷ đau rồi, Tô Song Song này bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu,
đều mở rộng não bộ suy nghĩ lung tung, khiến anh có chút khó đối phó.
"Không có." Tần Mặc lạnh lùng phun ra hai chữ, lại rơi vào trầm mặc.
Tô Song Song lại sợ hãi lùi về sau, ánh mắt nhìn Tần Mặc tràn đầy cảnh giác: "Anh không biết tôi là ai?"
Tần Mặc hít một hơi thật sâu, bất thình lình xoay người, đặt Tô Song Song
vào giữa mình và vách thang máy, Tô Song Song còn tưởng rằng thật sự bị
mình đoán trúng, Tần Mặc bị con yêu quái không biết xấu hổ nào nhập vào
rồi, sợ hãi nhắm mắt, rụt cổ lại.
Tần Mặc rất bất đắc dĩ, biết rõ nếu anh không chặn cái miệng của Tô Song Song lại, cô sẽ càng tiếp tục
động não mở rộng trí tưởng tượng, anh suy nghĩ một chút, chọn ra chuyện
phát huy hiệu quả tốt nhất, chậm rãi mở miệng nói: "Tôi. . . hôm bị sốt
cô mặc màu trắng. . ."
Tô Song Song nghe được, mạnh mẽ mở hai mắt ra, vươn tay che miệng Tần Mặc, mắt mở thật to, một giây sau, mặt cô đỏ lựng lên trong chốc lát.
"Việc ấy. . . Tôi biết đúng là anh thật rồi!" Tô Song Song nói xong, lúc này mới phát hiện lòng bàn tay che lấy môi mỏng của Tần Mặc hơi lạnh, cô vôi vàng lấy tay mình về, xấu hổ cúi
đầu.
Ngay khi bầu không khí xấu hổ đến nỗi đỉnh đầu Tô Song Song đã muốn bốc hơi, thang máy vĩ đại cuối cùng cũng giải cứu cô.
"Đinh!" Một tiếng, tới tai Tô Song Song chính là âm thanh của tự nhiên, theo
tiếng cửa thang máy mở ra, Tần Mặc cũng thu hồi cánh tay của mình.
Tô Song Song vội vàng ôm túi chà xát chuồn đi còn nhanh hơn thỏ, trốn ra khỏi không gian bịt kín trong thang máy.
Tần Mặc nhìn bộ dạng chạy trối chết của Tô Song Song, bất đắc dĩ vươn tay
vuốt tóc mái hơi dài của mình về sau, theo sát Tô Song Song ra ngoài.
Tô Song Song đứng trước cửa nhà trọ, nghĩ tới Tần Mặc vẫn còn đi theo
chính mình, cô vội vàng xoay về phía anh nói: "A Mặc, anh không cần đưa
tôi đi, tôi ngồi xe buýt!”
Nhưng Tần Mặc không trả lời Tô Song
Song, tự mình đi về phía trước như cũ, khi đi đến bên người Tô Song
Song, kéo tay cô tiếp tục bước đi.
Tô Song Song bĩu môi, cô biết
tính tình Tần Mặc ngang ngược, hiểu rõ dù mình có nói gì đi nữa Tần Mặc
cũng sẽ không đổi quyết định, ở sau lưng anh làm mặt quỷ, đi theo anh.
"Xe bạn anh vẫn còn ở đây, anh đưa em đi!" Tần Mặc nói xong ngẩng đầu nhìn
lướt qua bãi đỗ xe lộ thiên bên ngoài cổng sân nhà trọ, nhìn một cái,
anh đã nhíu mày, ngay sau đó dừng bước lại.
Tô Song Song đang
theo sau lưng Tần Mặc, anh đột ngột dừng lại, làm cô không ứng phó kịp,
trực tiếp va vào lưng Tần Mặc, mũi của Tô Song Song suýt tý nữa đã bị va lệch.
Cô xoa xoa cái mũi của mình, cũng may mà không có chảy máu mũi, chẳng qua tỏ vẻ bất mãn đối với hành động dừng lại đột ngột này
của Tần Mặc, hì hục nói: "Anh làm gì thế!"
Tần Mặc lại có thể
không trả lời cô? Tô Song Song càng không vui, đi tới bên cạnh anh, cô
ngẩng mặt nhìn Tần Mặc, vừa muốn hỏi một câu nữa, đột nhiên cảm giác
được bầu không khí có gì đó không hợp, vội vàng thức thời ngậm miệng
lại.
Tần Mặc cau mày, đôi mắt hoa đào nhìn chằm chằm vào phía
trước, trong mắt lóe ra tức giận, cả người cũng căng thẳng, thật giống
như một giây kế tiếp sẽ xông ra, chém giết người khác vậy.
Tô
Song Song ngừng thở, thân thể của chính cô cũng cứng ngắc theo Tần Mặc,
cô chậm rãi quay đầu dựa theo tầm mắt của Tần Mặc nhìn sang, khi nhìn
thấy Tần Dật Hiên đứng ở bên ngoài tiểu khu, Tô Song Song lại thở phào
nhẹ nhõm.
Vừa nãy cô còn tưởng rằng là Tần Mặc trông thấy quái vật gì nữa chứ, suy nghĩ cả nửa ngày ra là anh cô, cô còn sợ cái cọng lông!
Tô Song Song vội vàng vẫy tay với Tần Dật Hiên, lộ ra nụ cười sáng rỡ, vừa muốn kêu một tiếng anh, trong nháy mắt vừa há miệng ra, Tô Song Song
liền ngậm miệng lại.
Bởi vì cô cảm nhận được một luồng khí lạnh
cực lớn, không cần quay đầu cô cũng biết là Tần Mặc phát ra, cô xoay
vòng đôi mắt, cái đầu luôn luôn không tốt lắm cuối cùng nhanh chóng
chuyển động.
Bây giờ cô vẫn không rõ ràng tình trạng quan hệ giữa Tần Mặc và Tần Dật Hiên. Thế nhưng có thể khẳng định phần nào, quan hệ
giữa bọn họ chắc chắn không phải bạn bè.
Cho nên Tô Song Song cảm giác mình vẫn cứ chú ý một chút mới tốt, tự kiểm điểm hành vi bản thân
nếu không cẩn thận chẳng những không giảm bớt quan hệ giữa bọn họ, ngược lại còn đốt thêm ngọn lửa, trực tiếp thiêu đốt hai người bọn họ.
Đương nhiên Tần Dật Hiên đứng bên cạnh cửa xe cũng nhìn thấy bọn họ, sắc mặt
anh vẫn tái nhợt như cũ, cả người thoạt nhìn rất gầy yếu, đầu tiên anh
gật đầu với Tần Mặc, vô cùng lễ độ, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía Tô
Song Song, nở nụ cười cưng chiều.
Trong nụ cười tươi đẹp của Tần
Dật Hiên, toát ra ý muốn sở hữu mạnh mẽ không thể che giấu được, cho tới bây giờ Tô Song Song cũng chưa từng suy nghĩ nhiều, tự nhiên không nhìn ra.
Thế nhưng Tần Mặc cũng ôm suy nghĩ cố chấp như vậy với Tô
Song Song, nên liếc mắt đã nhìn ra Tần Dật Hiên mang ý muốn chiếm hữu
điên cuồng, anh hơi hơi nheo cặp mắt đào hoa lại, khí áp toàn thân chớp
mắt lại hạ thấp xuống.