Tần Dật Hiên cười rồi nắm lấy cánh tay nhỏ nhắn của Tô Song Song, ngăn động tác cô lại. Tô Song Song nhướng mày, mặt đầy vẻ nghiêm túc ngửa đầu
nhìn Tần Dật Hiên, đúng lúc này anh cúi đầu nhìn cô, hết sức chăm chú.
"Đồ ngốc, sao anh lại chê em được, nếu chê em..." Tần Dật Hiên cố ý kéo dài chữ cuối, tựa như đang suy nghĩ gì, lực chú ý của Tô Song Song quả thật bị Tần Dật Hiên chuyển đến câu nói kế tiếp.
"Nếu như chê em, vậy phải là... lần em tè ra giường rồi chê." Dường như nói tới đây Tần Dật
Hiên nhớ tới điều gì thú vị, nụ cười nơi khóe miệng mở rộng, đôi mắt anh cũng híp lại thành hình lưỡi liềm cong cong.
"!" Tô Song Song
đảo mắt suy nghĩ một chút, mặc dù không nhớ ra chuyện xấu hổ khi còn bé, nhưng sau khi lớn lên, ba mẹ rãnh rỗi sẽ lấy chuyện cô đi tiểu ra
giường trêu cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song ửng đỏ,
chẳng qua vừa nghĩ tới lúc ba mẹ cười mình là mặt mày vui vẻ, đột nhiên
tim nhói đau, cô đặt tay lên ngực trái theo bản năng.
Trong nháy
mắt, vẻ mặt cô trở nên trắng bệch, Tần Dật Hiên cũng nhận ra Tô Song
Song là lạ, tỉ mỉ suy nghĩ lại cũng biết cô nhớ tới ba mẹ đã qua đời nên khó chịu trong lòng.
Anh không hề nghĩ ngợi, duỗi cánh tay, ôm
Tô Song Song vào lồng ngực, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, dịu dàng nói: "Đồ
ngốc này, ngoan, sau này có anh bên cạnh em..."
Tô Song Song dừng lại một chút, rồi mới thả lỏng cơ thể, nhận ra mình bị Tần Dật Hiên ôm
vào trong ngực, mặc dù là anh trai của cô, nhưng động tác này người
ngoài xem thật sự không được ổn lắm, cô đã lớn như vậy còn đi làm nũng.
Vốn là khuôn mặt tái nhợt trong nháy mắt ửng đỏ lên, cô nhanh chóng thoát khỏi vòng ôm của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên biết mặt mũi Tô Song Song rất mỏng ở những phương diện khác,
cũng không nhắc lại chuyện này, cố gắng tự nhiên hết sức nắm tay Tô Song Song, xoay người đi tới xe của mình.
"Đồ ngốc, lát nữa mở rộng huấn luyện... sau năm cây số, hôm nay làm việc xong, nghĩ một chút, muốn ăn cái gì, anh dẫn em đi."
Tần Dật Hiên nhẹ nhàng chà xát bàn tay nhỏ bé mềm mại trong tay mình, trong lòng thầm thỏa mãn, Tô Song Song vừa nghe đến ăn, trong nháy mắt cả
người hưng phấn như cắn phải thuốc lắc.
Cô quan sát Tần Dật Hiên
từ trên xuống dưới, bây giờ anh là đại gia, gặp lại sau bữa cơm đầu
tiên, cô ăn nhiệt tình một lần, dường như cũng không quá đáng, Tô Song
Song càng nghĩ càng vui vẻ, đầu nhỏ hoạt động cố nhớ lại bình thường thứ gì mình muốn ăn lại không nỡ.
Tầm mắt cô quét qua âu phục trên
người Tần Dật Hiên, ánh mắt sáng lên, ống tay áo này hết sức tinh xảo,
kiểu cách cũng rất lạ, kiêm cương đính trên đó dường như chiếu rọi khắp
căn phòng, nhìn qua không phải hàng giả, Tô Song Song thầm run lên, thật là đại gia mà!
Tô Song Song nhận ra anh trai của mình bây giờ là giàu có trong giàu có, sự áy náy khi cô dự định tính toán Tần Dật Hiên
ban nãy cũng đột nhiên biến mất.
Cô ngửa mặt lên, nhìn Tần Dật
Hiên, anh nhận ra ánh mắt này, anh hơi nghiêng đầu, nhìn mặt cô đầy vẻ
tinh ranh cổ quái, sự cưng chiều anh dành cho cô càng nhiều hơn.
"Anh... Em muốn ăn một bữa tiệc lớn thật ngon!" Tô
Song Song nói xong, cười
tươi với Tần Dật Hiên, chuyện không vui với Tần Mặc ban nãy cũng tạm
thời quên mất.
Ngược lại Tần Mặc không có tâm trạng tốt như vậy,
anh đi vào hẻm nhỏ, quẹo trái quẹo phải rồi tiến vào một quán cà phê
không thu hút lắm, sau đó đi thẳng vào phòng riêng sâu bên trong.
Vừa mở cửa ra, Bạch Tiêu đã sớm ngồi chờ, thấy Tần Mặc mang gương mặt lạnh
lẽo bước vào, nụ cười chế nhạo cũng biến mất thay vào đó là vẻ nghiêm
túc, anh đứng lên: "Xảy ra chuyện gì rồi hả?"
Bạch Tiêu còn định
giễu cợt Tần Mặc vì theo đuổi bà xã tương lai mà quấn quít chặt lấy
người ta không chịu buông, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt đen kịt của Tần Mặc, trong nháy mắt nhận ra có điều gì không đúng lắm.
Theo lý
thuyết thì kế hoạch của bọn họ tiến hành rất thuận lợi, nếu như chẳng
phải Tần Mặc gặp chuyện không giải quyết được, tuyệt đối sẽ không đề
nghị gặp mình.
Tần Mặc liếc nhìn Bạch Tiêu, chân mày anh nhíu
lại, cửa phía sau vừa đóng rầm một cái, trong nháy mắt hệ thống cách âm
và phòng trộm tăng hiệu quả lên một bậc.
Bạch Tiêu thấy vẻ mặt
Tần Mặc càng thêm khó coi, sự bất an trong lòng dâng lên, tựa như con
kiến trên chảo nóng, nhưng anh chẳng dám đụng đến tâm trạng không tốt
của Tần Mặc, đề phòng mình không cẩn thận lại biến thành con chốt thí.
Bạch Tiêu thấy Tần Mặc một bộ đánh chết tôi cũng không nói, vội cầm chai
rượu lên rót một ly, còn chưa kịp đưa, Tần Mặc đã vươn cánh tay dài qua, nâng ly lên, uống cạn một hơi.
Rượu mạnh trôi theo cổ họng rồi
đốt thẳng vào dạ dày, nóng hừng hực, đối diện là Bạch Tiêu trợn mắt há
mồm, độ cồn rượu này là hơn năm mươi! Uống một hơi như vậy có sao
không?
"Tôi phải tiêu diệt Tần Dật Hiên nhanh một chút." Cuối
cùng Tần Mặc cũng mở miệng, không biết có phải là do rượu quá mạnh hay
cơn giận chưa nguôi, anh vừa mở miệng giọng đã khàn khàn không dứt, trầm thấp giống như đến từ thế giới khác.
Bạch Tiêu nghe giọng điiệu
Tần Mặc như vậy, cả người run lên, chẳng qua không quá rõ, tên Tần Dật
Hiên đó rốt cuộc chọc Tần Mặc như thế nào, lại làm cho Tần Mặc tức giận
đến thế, đây vẫn là lần đầu tiên anh thấy.
Bạch Tiêu nhanh chóng
nhớ lại tài liệu về Tần Dật Hiên, đột nhiên có một chuyện làm đầu óc nổ
tung, anh thử dò xét hỏi một câu: "Không phải là thằng nhãi con đó...
nảy sinh ra ý đồ bất chính chứ?"