Lúc này Tô Song Song bắt đầu trở nên nóng nảy, ra sức giãy giụa. Vừa
quay đầu lại, vừa vặn trông thấy cái cằm của Tần Mặc, cô sửng sốt mất
một giây, một giây sau không hề nghĩ ngợi gì, cô liền húc đầu một cái,
húc luôn vào trên cằm của Tần Mặc.
Tần Mặc bị đụng đau kêu thét
lên một tiếng, cũng tỉnh giấc luôn. Rất nhanh, anh cúi đầu xuống nhìn
thấy Tô Song Song không thành thật đang ở trong ngực anh, trong ánh mắt
vừa rời đi kia vẫn còn mang theo một chút tức giận.
Tô Song Song
vừa nhìn thấy mặt của Tần Mặc liền sực nhớ lại buổi tối hôm qua. Những
hình ảnh hiện lên nhanh như chớp, nhưng những gì mà cuối cùng cô nhớ
được là lúc đó trong lòng cô đang vô cùng rối rắm!Nhưng mà tại sao trong lòng cô còn đang rối rắm như vậy mà cô lại ngủ thiếp đi được chứ nhỉ?
"Thế này là thế nào... Chuyện gì xảy đã ra vậy?" Tô Song Song lắp bắp, tuy
rằng cô ngấp nghé sắc đẹp của Tần Mặc, nhưng cô cũng không thể đến mức
cưỡng bức người ta mà ngủ cả đêm như vậy chứ.
Tô Song Song chỉ có thể cúi đầu nhìn cánh tay và chân của mình, lập tức cảm thấy có chút
đuối lý, hai tay cô ôm lấy eo của Tần Mặc, mà chân của cô vẫn còn không
chút tiết tháo, vẫn đang cưỡi ngon lành trên đùi anh .
Tô Song
Song gượng cười, nhấc chân mình ra đặt xuống ở trên giường, sau đó lại
cẩn thận, rất cẩn thận thu hồi lại cánh tay của mình. Chỉ có điều tay
trái của cô đang bị đặt ở dưới thân của Tần Mặc, muốn co lại cũng không thể nào co lại được. Cô muốn cười lên một chút nhưng lại không sao cười nổi.
Tô Song Song vừa mới vùng vẫy mấy cái, nhưng Tần Mặc vẫn
không chịu nhấc chiếc eo của mình lên. Cô rõ ràng là đã thẹn quá hoá
giận rồi !
"Không phải em chỉ ôm anh ngủ một đêm thôi sao? Anh là người đàn ông đại lượng, lại không lỗ lã gì, em cũng đã không nói cái
gì rồi, anh còn muốn nói thêm gì nữa. Cùng lắm thì em để cho anh ôm
lại là được chứ gì!"
Tô Song Song nói xong còn rất tự giác hào
sảng, hếch bộ ngực nhỏ của mình lên. Tô Song Song vừa mới ưỡn ngực lên
một cái, vừa vặn cọ ngay vào trước ngực của Tần Mặc, động tác này thật
sự có chút làm cho người ta phải nghi ngờ rằng cô đang khiêu khích.
Sau khi ngực của hai người được tiếp xúc thân mật một cái, Tô Song Song có
chút ngượng ngùng xấu hổ, diễღn。đàn。lê。qღuý。đôn khuôn mặt nhỏ nhắn của
cô đỏ bừng lên, không dám nhìn Tần Mặc nữa, vừa giật giật tay trái bị đè nặng ra. Lúc này Tần Mặc mới chịu nhấc cái eo của mình lên, cô thuận
lợi rút được cái tay của mình ra.
Cánh tay trái của Tô Song Song
vừa đạt được tự do, cô lập tức ngồi dậy. Cô muốn xuống giường, tìm một
chỗ nào đó để tỉnh táo lại một chút thì Tần Mặc cũng đã ngồi dậy theo.
Đang lúc Tô Song Song muốn xuống giường, trong nháy mắt anh liền ôm cô
vào trong lòng.
Cằm của anh chống ở đỉnh đầu của Tô Song Song,
nhẹ nhàng giật giật, trong mắt lại lộ ra có vẻ gì đó như không được
thoải mái. Vị trí này Tần Dật Hiên đã từng chạm qua."Anh làm... Làm gì vậy?" Trái tim
nhỏ của Tô Song Song đập thình thịch, vừa nuốt nước miếng vừa nín thở hỏi lại Tần Mặc một câu.
"Em đã nói em sẽ ôm lại anh, anh không thích bị người khác thiếu nợ." Tần
Mặc lạnh lùng mở miệng nói, ngữ điệu như không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi Tô Song Song nghe thấy những lời nói này của Tần Mặc, trái tim của
cô đang đập mạnh mẽ trong nháy mắt liền trở lại yên tĩnh. Vẻ mặt đầy vẻ
bất đắc dĩ cô tùy tiện ôm lại Tần Mặc.
Tần Mặc thoáng nhìn lên đồng hồ treo tường, đã bay giờ mười phút, lúc này chắc hẳn Tần Dật Hiên đã sắp tới rồi.
Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện bản thân mình rõ ràng đã cưỡi lên Tần Mặc suốt cả đêm, liền cảm thấy đuối lý. Lúc này anh đã không nổi giận lên
là trong lòng cô đã thầm thấy vui vẻ lắm rồi, cho nên Tần Mặc chỉ yêu
cầu cô ôm anh, vậy thì cô sẽ thuận theo anh.
Chỉ có điều là một
cái ôm này đã ôm chừng mười phút đồng hồ, Tô Song Song có chút luống
cuống, trong lòng đã thầm suy xét tự hỏi: chẳng lẽ cái người như con thú nhỏ này còn muốn đòi nợ cái ôm cả đêm hay sao?
Ngay trong lúc Tô Song Song còn đang định hỏi ý của ông chủ nợ lớn họ Tần kia một chút,
thì tiếng gõ cửa vang lên, ngay lập tức cửa được mở ra. Tô Song Song sợ
tới mức giãy dụa muốn nhanh chóng thoát ra khỏi lòng của Tần Mặc, chỉ
tiếc là đã chậm một bước.
Cô vừa tránh được cái đầu ra ngoài thì đã nghe thấy Tần Dật Hiên kêu lên một tiếng đầy kinh ngạc: "Hai người đang làm gì đó?"
Trong lòng Tô Song Song muốn khóc ròng lên rồi, thế nào hết lần này tới lần
khác cô đều bị anh trai của anh bắt trúng quả tang thế nhỉ? Tô Song Song chỉ muốn xông đến trước mặt Tần Dật Hiên dùng ngôn từ chính nghĩa giải
thích với anh một câu: cô và kẻ cầm thú kia thật sự không có quan hệ gì.
Chỉ có điều giờ này khắc này, từ tư thế ôm ấp thân mật của hai người bọn họ mà xem xét, thì ngay chính bản thân cô cũng không thể tin được cô và
Tần Mặc thật sự không có chút quan hệ gì.
Tô Song Song như lảo
đảo, Tần Mặc sau khi xem xét điều kiện tiên quyết, chắc chắn rằng cô sẽ
không bị ngã xuống giường, lúc này mới buông lỏng tay ra, sau đó rất tự
nhiên giúp Tô Song Song sửa sang lại cổ áo có chút xộc xệch, thuận tiện
che khuất luôn chút cảnh xuân sắc của cô vừa mới lộ ra ngoài.