Tần Dật Hiên nói đến
đây lại toát ra sự lo lắng lẫn đau thương thật sâu. Anh vươn tay nhẹ
nhàng vuốt vuốt trên mái tóc của Tô Song Song, giọng nói đã mềm dịu trở
lại.
"Anh chỉ muốn em trở thành người hạnh phúc nhất trên
thế giới này, cho tới bây giờ anh ấy vẫn chưa từng nói rằng anh ấy yêu
em, chỉ qua loa như vậy đã muốn kết hôn với em rồi sao."
"Song Song, anh ấy không phải là thật lòng đâu, chỉ là vì ích lợi thôi. Cho
nên, em đồng ý với anh được không, em sẽ không ở cùng một chỗ với loại
người như Tần Mặc chứ, được không?"
Tần Dật Hiên nói ra
những lời này, tuy rằng Tô Song Song cảm thấy không đúng, nhưng cô lại
không thể tìm được bất kỳ một lý do nào để có thể phản bác lại, cuối
cùng cô ủ rũ giống như một quả bóng da bị xì hết hơi, chỉ biết buông
lỏng cái đầu của mình rũ xuống, không lên tiếng.
"Song Song, em là người thân thích nhất trên đời này của anh, làm sao anh có thể
hại em được chứ. Em hãy nghe lời của anh đi, nếu không linh hồn ba mẹ ở
trên trời cũng sẽ không được an lòng."
Tần Dật Hiên dần dần
gia tăng thêm lực đạo, Tô Song Song là người con nhất mực hiếu thuận,
anh đã mang ba mẹ của cô ra, chính là muốn ép buộc cô phải rời xa Tần
Mặc.
Trái tim của Tô Song Song run lên, nghĩ tới ba mẹ của
mình trong lòng cô lại bắt đầu thấy khó chịu. Cô cảm thấy Tần Dật Hiên
nói rất đúng, nếu như ba mẹ cô còn sống, tuyệt đối nhất định sẽ không
để cho cô có chút xíu liên quan nào đến một người thuộc dòng dõi con nhà gia thế như Tần Mặc.
Tô Song Song vặn xoắn lấy vạt áo của
mình, trong đầu điểm lại tất cả những gì mà Tần Dật Hiên đã nói một lần, càng ngày cô càng cảm thấy mình và Tần Mặc không phù hợp với nhau.
Thậm chí nghĩ lại trong lòng Tô Song Song còn thấy có chút chua xót, vì sao
Tần Mặc lại không chịu nói lời yêu mến với cô chứ? Chỉ cần chính miệng
anh nói ra, cô sẽ tin, nhưng cho tới tận bây giờ anh cũng chưa từng nói
một câu gì hết.
"Song Song, loại chuyện này nếu càng kéo
dài, người phải chịu tổn thương nhiều nhất chính là em đó!" Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song còn đang do dự, giọng điệu lại tăng thêm một chút.
Qua một hồi lâu, trái tim Tô Song Song càng ngày càng lạnh đi, cô cắn môi, cuối cùng dùng sức khẽ gật đầu.
"Thật ngoan!" Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song gật đầu, vươn tay ôm cô vào
trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về phía sau lưng của cô để an ủi, khóe miệng
cong lên, trong mắt lộ vẻ đắc ý vì mưu kế đã thực hiện được .
"Song Song, để chốc lát nữa anh sẽ thuê hộ lý tới để chăm sóc cho Tần Mặc. Em cũng đừng trở lại nữa, được không?" Tần Dật Hiên rèn sắt khi còn nóng,
vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra.
"Vâng." Trong đầu Tô
Song Song hiện giờ còn đang rối loạn hết cả, cô cũng không muốn nghĩ
ngợi gì nữa, Tần Dật Hiên đang nói cái gì cô cũng không hề nghe lọt tai, dù chỉ một tiếng.
Tần Dật Hiên biết rõ Tô Song Song không hề để tâm, nhưng mà anh không thèm để ý, trực tiếp bấm luôn điện thoại của Tần Mặc.
Lúc này Tần Mặc đang ngồi tựa ở đầu giường, . ngón tay thon dài đang bấm
điện thoại, dự định gọi điện thoại cho Bạch Tiêu, đột nhiên điện thoại
vang lên. Anh vừa liếc qua nhận ra là điện thoại của Tần Dật Hiên, theo
thói quen anh sẽ không nghĩ đến việc phải nhận cuộc gọi của anh ta.
Nhưng mà nghĩ lại, Tô Song Song vừa mới cùng Tần Dật Hiên đi ra ngoài, rất có khả năng là Tần Dật Hiên đã giở trò lừa gạt gì đó rồi, anh liền nhận
nghe điện thoại.
"Nói." Chỉ một chữ nguội lạnh, ngắn gọn rõ
ràng, nếu nghe kỹ thì còn có thể nhận ra được sự không nhẫn nại của Tần
Mặc. Trong mắt của Tần Dật Hiên hiện lên vẻ khinh thường, nhưng vẫn mở
miệng dùng ngữ điệu khách khí lễ phép như trước kia.
"Anh
họ, chốc nữa em sẽ tìm cho anh một hộ lý, Song Song sẽ không đến đây
nữa." Tần Dật Hiên cố ý nhấn trọng âm vào hai chữ “không đến” cực kỳ
nặng.
Tần Mặc vừa nghe thấy liền nhướng mày, anh dứt khoát
dập máy cắt đưat cuộc điện thoại của Tần Dật Hiên, lập tức bấm số điện
thoại của Tô Song Song.
Tô Song Song cảm thấy điện thoại
trong túi quần đang rung lên, cô sợ tới mức run hết cả người, nhưng lập
tức kịp phản ứng, chắc chắn là Tần Mặc gọi điện thoại cho cô rồi. Cô bối rối lấy điện thoại di động ra, nhìn số điện thoại hiện trên màn hình,
quả thật là Tần Mặc gọi cho cô.
Tô Song Song lập tức trở nên luống cuống, nhận hay là không nhận đây, mà sau khi nhận điện thoại của anh rồi cô sẽ nói cái gì?
Rõ ràng buổi sáng hôm nay cô vẫn
còn hòa thuận vui vẻ với Tần Mặc, rõ ràng cô vừa mới dặn dò Tần Mặc rằng anh phải ngoan ngoãn, sau đó khi trở về cô sẽ mang cho anh đồ ăn ngon,
đột nhiên lúc này lại trở mặt như vậy, thật sự rát không phải với anh!
Nhưng mà cũng như Tần Dật Hiên đã nói, nếu còn tiếp tục như vậy, Tần Mặc vẫn
không nói năng gì, vậy thì bản thân cô sẽ ra sao?
Trong lòng Tô Song Song khủng hoảng một hồi, cô không muốn đi nghiệm chứng để có
thể khẳng định, nhưng nếu tiếp tục như vậy nữa, nhất định cô sẽ bị hãm
sâu hơn, Tô Song Song do dự...
Ngay trong giờ phút Tô Song
Song còn đang do dự, Tần Dật Hiên đưa tay giật lấy điện thoại từ trên
tay cô. Tô Song Song thấy điện thoại của mình bị lấy đi, thoáng sửng sốt một chút, theo phản xạ liền nghĩ phải lấy lại điện thoại.
Nhưng lúc này
Tần Dật Hiên đã bấm nút nghe điện thoại, chỉ có điều Tần Dật
Hiên lại không hề lên tiếng, chỉ cúi đầu nhìn Tô Song Song thật sâu,
dùng khẩu hình nói một câu: anh không muốn em bị tổn thương.
Trong đôi mắt của Tô Song Song toát ra sự đau thương không nên có ở cô. Tô
Song Song tiếp nhận điện thoại, biết rõ là mình sẽ phải nói cái gì,
nhưng cô lại không sao thốt được thành lời.
"Song Song..."
Tần Mặc chỉ nghe thấy tiếng hít thở đã nhận ra ngay đây chính là Tô Song Song, anh khẽ gọi một tiếng, ngữ điệu của anh nghe dịu dàng từ trước
đến nay chưa từng có.
Đôi mắt của Tô Song Song lập tức đỏ
ửng lên, cô rất muốn hét lớn một tiếng vào trong điện thoại: “ Anh đó,
chung quy là anh có thích em hay không, anh hãy lên tiếng đi!
Nhưng Tô Song Song lại là một người trên phương diện về tình cảm lại thuộc
loại người có tính nhát gan, cho dù phải chịu uất ức cô tuyệt đối cũng
không bao giờ đi làm những việc như vậy. Cô há to miệng, vừa mới mở
miệng, liền biến thành một câu nói khác.
"Em... Gần đây em
hơi bạn một chút, trước hết không thể đến để trông anh được rồi, anh
chóng khỏe nhé..." Tô Song Song nói xong vội vàng cúp điện thoại, cô sợ
phải tiếp tục nghe thấy giọng của Tần Mặc.
Bởi vì cô biết,
nếu như mình còn tiếp tục nghe thấy giọng của Tần Mặc lần nữa, nhất định cô sẽ dao động, sẽ cảm thấy được sống cùng với Tần Mặc một ngày thực sự ngày hôm ấy là một khoảng thời gian rất tốt.
"Song Song, em yên tâm, từ nay về sau em sẽ tìm được một người thích hợp với em hơn
anh ta." Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song đã triệt để náo loạn muốn chia
tách với Tần Mặc rồi, trong lòng thấy vui sướng đến điên cuồng, suýt nữa không kiềm chế được mà cười rộ lên.
"Anh, trước mắt anh hãy đưa em trở về đã, em sửa soạn thay quần áo một chút đã." Tô Song Song
vẫn luôn cúi đầu, tay phải của cô nắm chặt lấy điện thoại di động.
Cô cũng không hề tắt máy, nhưng mà Tần Mặc lại cũng không hề gọi lại cho
cô. Trong nháy mắt, trái tim Tô Song Song liền tựa như bị rơi vào tầng
sâu nhất của địa ngục.
Bên này Tần Mặc vẫn ngồi ở trên
giường, chăm chú nghe những âm thanh vọng ra từ trong điện thoại di
động, lông mày của anh càng cau chặt lại một chỗ, không cần hỏi lại anh
cũng biết, nhất định là Tần Dật Hiên đã sử dụng thủ đoạn gì đó rồi.
Tần Mặc là một người rất thực tế. Anh biết rõ hiện tại Tần Dật Hiên đang ở
bên cạnh Tô Song Song, anh và cô nói với nhau chuyện gì, Tần Dật Hiên
đều nghĩ biện pháp để phá hư quan hệ của bọn anh.
Cho nên
mục tiêu của anh hiện nay là phải trị tận gốc trước đã. Anh cũng không
muốn suy nghĩ nhiều thêm nữa, dứt khoát chuyển sang bấm số, gọi điện
thoại cho Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu lập tức nhận điện thoại của
Tần Mặc, vừa nghe những chuyện xảy ra trong ngày hôm qua lẫn của ngày
hôm nay, lập tức tức giận.
Anh hét thẳng luôn vào trong điện thoại: "Cậu đó, vừa mới rồi tại sao lại không gọi lại điện thoại cho
người ta chứ, phải nói để cho cô ấy đừng có tin vào những lời nói của kẻ mặt người dạ thú kia chứ..., phải làm cho cô trở về bên mình chứ! Các
cô gái nhỏ đều thích nghe những lời nói này, tại sao cậu lại không thể
chủ động một chút được thế? Cứ rối loạn lên thì sẽ không có kết quả tốt
đâu!
"..." Tần Mặc vừa nghe thấy những lời Bạch Tiêu nói ra, lập
tức cảm thấy không biết phải nói gì nữa. Anh đưa tay vuốt vuốt nơi mi
tâm của mình, tự động bỏ qua những lời nói kiểu khuôn mẫu mà anh thấy
không chút tin tưởng kia.
"Hôm nay cậu cứ dựa theo những gì
đã nói lúc trước mà thực hiện." Tần Mặc dặn dò xong rồi trực tiếp cúp
điện thoại, không muốn nghe Bạch Tiêu lải nhải ở đầu bên kia điện thoại
nữa.
Lúc này anh dạ dày cũng bắt đầu đau, lông mày của anh
nhíu sâu lại, lướt nhìn qua tô cháo để trên bàn, không cần suy nghĩ lền
cầm lấy tô cháo ném thẳng vào trong thùng rác.
Anh bây giờ
đang đau dạ dày không thể ăn được bất cứ thứ gì, Tần Dật Hiên còn cố ý
mang cháo đến, muốn trêu đùa anh là kẻ ngốc sao?