Bạch Tiêu dừng lại ở
tầng ăn uống này, sắp đến giữa trưa rồi, người vốn thưa thớt bắt đầu
nhiều lên, trong lòng Tô Song Song vui vẻ, cũng may nhiều người có thể
che chắn cho cô, nếu không đoạn đường này theo tới, nhất định sẽ bị Bạch Tiêu phát hiện.
Bạch Tiêu nhàn nhã đi phía trước, khóe mắt anh
quét qua một vách tường sáng ngời như gương, một cách tự nhiên thì phát
hiện ra Tô Song Song lén la lét lút, anh nhếch miệng lên, trong mắt hiện lên vẻ giảo hoạt.
Tô Song Song cúi đầu, chỉ có điều khóe miệng mừng thầm như vậy không thoát được khóe mắt Bạch Tiêu.
Anh chịu hết nổi cười nhẹ một tiếng, đưa tay nhéo lỗ tai mình, bùi ngùi
trong lòng: Món hàng hóa đặc biệt đáng yêu kia, không biết Tần Mặc may
mắn hay bất hạnh.
Chỉ có điều anh càng nhiều cảm giác thấp thỏm
chờ mong hơn, thấp thỏm chờ mong từ nay về sau tình hình ở nhà Tần Mặc
bởi vì có Tô Song Song đặc biệt đáng yêu náo loạn đến gà bay chó chạy.
Ngẫm lại Bạch Tiêu đã cảm thấy hơi kích động, đôi mắt sáng ngời không che
giấu được nụ cười chế nhạo, Bạch Tiêu lại sợ Tô Song Song không theo kịp bước chân mình, nên bước chân vốn lười biếng lại càng thả chậm.
Bạch Tiêu vốn cao lớn đẹp trai, bề ngoài như ánh mặt trời không còn lời nào
để nói, khiến cho người ta có một cảm giác là người đàn ông ấm áp, cộng
thêm âu phục xa xỉ trên người anh, mà ngay cả ống tay áo cũng khiến cho
mắt người ta sáng rỡ mù quáng, cực kỳ bảnh bao.
Suốt chặng đường
tới đây, trong nháy mắt anh hấp dẫn tất cả ánh mắt của các nữ công nhân
viên, họ nhận ra thân phận của Bạch Tiêu, liên tiếp nhìn trộm.
Bạch Tiêu vốn đi chậm, lúc này chỉ cần có nữ nhân viên nào đó nhìn trộm anh, anh lập tức nở nụ cười ấm áp, gật đầu đáp lại, bước chân càng chậm rồi.
Tô Song Song thận trọng đi theo Bạch Tiêu, vốn là chột dạ, nhìn một đám
vốn sau lưng cô dần đều vượt qua cô từng người
một, chính cô cũng cảm thấy mình kỳ quái.
Cho đến khi Bạch Tiêu
rẽ vào một chỗ ngoặt đi tới góc bí mật, Tô Song Song mới thở phào nhẹ
nhõm, cô vỗ vỗ sóng lòng mãnh liệt, trong lòng cảm khái, việc theo dõi
điên cuồng thứ đồ chơi kia thật sự không dễ làm.
Tô Song Song
đợi trong chốc lát, thấy Bạch Tiêu không có ý định đi ra, cô cố gắng hồi tưởng lại nơi trong khúc quanh cuối cùng kia, chỉ có điều cô tốn sức
suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra, hôm nay là ngày đầu tiên mình đi làm.
Tô Song Song bỗng cảm thấy gần đây mình hơi không bình thường, trí thông
minh giảm thẳng xuống, nhưng cô cũng chỉ tự xem thường mình, đồ không
tim không phổi.
Cô đứng bên ngoài khúc quanh nghiên cứu một lúc,
suy nghĩ một chút, cảm thấy cứ đi vào như vậy, nếu như bên trong là ngõ
cụt, sẽ bị bắt tại trận.
Tô Song Song nhìn chung quanh một vòng,
khi nhìn thấy trên bệ cửa sổ bên cạnh để hai tờ báo, cô lập tức nhanh
trí, Tô Song Song linh hoạt đâm hai lỗ trên đó, vị trí đúng vào chỗ mắt.
Tô Song Song hài lòng gật đầu, giơ tờ báo lên, che mặt mình, sau đó thận trọng đi vào bên trong.
Cô đã tính toán xong, nếu như bị Bạch Tiêu nhìn thấy mình, cô quay người
bỏ chạy, dù sao Bạch Tiêu nhìn thấy trước cũng là tờ báo, vốn không biết có thể là mình.
Tô Song Song nghĩ như vậy, khen tặng sâu sắc
điểm linh hoạt này của mình, sau khi cô quẹo vào góc trong, càng thêm
cẩn thận, mỗi bước đều bước hết sức thận trọng.
Tô Song Song vừa
mới đi vào, phát hiện góc quanh này có thế giới khác, giống như vòng
quanh tòa nhà công ty luôn thông đến một khu khác.
Tô Song Song
đi được một quãng, trước mặt lại là một khúc quanh, cô ngẫm nghĩ dừng
lại, dán sát vào bức tường cẩn thận di chuyển qua, nhưng không dám thò
đầu ra.
Góc bên kia, Bạch Tiêu tựa vào tường, vị trí này của anh
vừa vặn đối diện với khúc cua, khóe mắt anh hờ hững liếc nhìn qua khúc
quanh, trông thấy góc áo trắng chợt lóe lên, vui vẻ đùa cợt trên mặt anh càng đậm.
Tần Dật Hiên ở đối diện anh hơi liếc mắt nhìn Bạch
Tiêu, rất khinh thường dáng vẻ như vậy, anh không mở miệng, mà chờ Bạch
Tiêu mở miệng trước.
Bạch Tiêu ho nhẹ một tiếng, móc ra một bao thuốc từ trong túi quần, lười biếng ngậm một
điếu, cũng không đốt, mơ hồ không rõ mà hỏi: “Tôi và cậu hợp tác đối phó Tần Mặc?”
Tần Dật Hiên nghe thấy câu hỏi của Bạch Tiêu khinh
thường hừ một tiếng, anh nhíu mày nhìn dáng vẻ lười biếng rất muốn đánh
đòn của Bạch Tiêu, bất mãn nói: “Chẳng lẽ anh định cả đời bị Tần Mặc đè ở phía dưới?”
“Này này này! Chớ nói lung tung! Giới tính hai chúng tôi bình thường, lại nói coi như đè, cũng là tôi đè cậu ta!” Bạch Tiêu
kêu lên nâng đỡ thân thể dậy, cười chế nhạo, dáng vẻ rất không đứng đắn.
Tần Dật Hiên rất phiền với Bạch Tiêu vẫn cứ kéo đông kéo tây không nói vào
chuyện chính, chân mày anh nhíu lại thật sâu, thiếu niên dáng vẻ lão
luyện này một chút cũng không phù hợp với anh hai mươi mốt tuổi.
“Nếu như anh không phải đến vì hợp tác với tôi để đánh Tần Mặc, vậy cũng
đừng ở đây lãng phí thời gian của tôi.” Tần Dật Hiên nói xong trực tiếp
bỏ qua Bạch Tiêu rời đi theo hướng khác.
Mặc dù anh không có ý
hận gì với Bạch Tiêu, nhưng cũng không có ấn tượng tốt, nếu như không
phải lần này cần thực lực của anh ta, anh nhìn cũng sẽ không nhìn lâu
Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu lại kêu la: “Tôi còn chưa nói xong, cậu gấp cái gì?”
Khi Tần Dật Hiên biết Bạch Tiêu nói vào chuyện chính cũng là dáng vẻ không
đứng đắn, nghe anh ta gọi mình, lập tức dừng bước lại.
Cũng không phải tính tình anh tốt bao nhiêu, có thể chịu đựng Bạch Tiêu trêu chọc
mình, mà gần đây anh tìm được tin tức tin cậy, Bạch Tiêu và Tần Mặc trở
mặt thành thù, mà bây giờ Bạch Tiêu đã nắm giữ phần lớn cổ phần tập đoàn Tần thị, có thể nói thực lực hùng hậu.
Tần Dật Hiên nghĩ như vậy trong mắt lóe ra ánh sáng lạnh, từ sau khi anh trở về nhà họ Tần, bởi
vì cùng họ khác chi, cho dù anh cố gắng cỡ nào, vĩnh viễn không cách nào vượt qua được Tần Mặc, anh vừa ghen tỵ vừa hận Tần Mặc.
Vậy mà
hôm nay, tất cả trong lòng Tô Song Song lại đều là Tần Mặc, càng khuếch
đại thù hận vô hạn trong lòng anh, anh híp mắt, che giấu ý hận trong ánh mắt.
“Tôi không tin cho tới bây giờ trong lòng anh còn chưa từng không ghen tỵ Tần Mặc.” Tần Dật Hiên bắt đầu muốn công kích Bạch Tiêu, mặc dù bây giờ Tần Mặc tuyên bố phá sản với bên
ngoài, nhưng anh không tin anh ta không có đường lui.
Bọn họ đều
là người nhà họ Tần, không thể nào không lưu lại cho mình một con đường
lui, mà con đường lui vô cùng có khả năng để cho anh ta lật người lần
nữa, Tần Dật Hiên không ra tay thì thôi, vừa ra tay tuyệt đối muốn Tần
Mặc vĩnh viễn không có thể lật người.
Cho nên Tần Dật Hiên muốn
lôi kéo Bạch Tiêu, chỉ cần Bạch Tiêu đứng về phía anh, anh có tự tin có
thể khiến cho Tần Mặc ngã vào địa ngục, để cho anh ta không thể bò dậy
nổi!
Nghĩ như vậy, trong mắt Tần Dật Hiên thoáng qua tia hưng
phấn không che giấu được, Bạch Tiêu đứng
đối diện anh ta, không chút để ý cười, hình như cảm thấy rất có hứng thú với đề nghị của Tần Dật Hiên,
nhưng lại dường như là thái độ chế giễu, khiến Tần Dật Hiên nhìn không
thấu.
“Cậu định làm như thế nào?” Khoảnh khắc khi Tần Dật Hiên
sắp mất kiên nhẫn, Bạch Tiêu đột nhiên mở miệng, trên mặt anh vẫn mang
theo nụ cười làm cho người ta nhìn không thấu.
Nhưng Tần Dật Hiên vừa nghe thấy lời của anh ta, cả người càng thêm hưng phấn, anh nhếch
môi lộ ra nụ cười khát máu: “Đương nhiên là muốn cướp đi tất cả của anh
ta!”
“Ồ! Bao gồm cả nhị manh hóa kia?” Bạch Tiêu tỏ vẻ vỡ lẽ hiểu ra, ánh mắt lại nhìn lướt qua khúc quanh, thấy vạt áo lộ ra bên ngoài
run rẩy lợi hại, ý cười trên khóe môi sâu hơn.
Tần Dật Hiên vừa
nghe thấy Bạch Tiêu nhắc tới Tô Song Song, lập tức cảm thấy có gì đó
không thích hợp, một giây kế tiếp hắn trợn to cặp mắt, còn không thể nói gì, Bạch Tiêu đã cười vượt lên trước một bước nói: “Haizzz, cậu như vậy chẳng phải nhiều tàn nhẫn với nhị manh hóa kia!”
Bạch Tiêu nói
xong cười híp mắt nhìn chằm chằm vào khúc quanh sau lưng Tần Dật Nhiên,
vẻ xem kịch vui trên mặt sâu hơn, Tần Dật Hiên hiểu ra trong nháy mắt,
mình trúng chiêu của Bạch Tiêu.
“Bạch Tiêu, anh!” Tần Dật Hiên
nghiến răng nghiến lợi gầm lên một câu, vội vàng xoay người, đã nhìn
thấy một góc áo run rẩy nơi khúc quanh.
Đồ công sở màu trắng,
mặc dù không lộ mặt, nhưng lòng Tần Dật Hiên lúc
này đã rơi vào đáy vực, hôm nay Tô Song Song ra ngoài mặc chính là bộ
quần áo này.
Anh cắn răng quay đầu lại hung hăng trợn mắt nhìn Bạch Tiêu.
Bạch Tiêu vẫn cười, anh nhún vai, tỏ vẻ tôi đây cũng mới nhìn thấy, ngay sau đó anh kêu lên một tiếng: “A! Hiên Hiên, khúc quanh có người, ai vậy!”
Tô Song Song nghe lời Bạch Tiêu hỏi Tần Dật Diên, sau lại nghe Tần Dật
Hiên trả lời, đang ngẩn người ra, tay của cô run vô cùng lợi hại.
Tờ báo khẽ run, phát ra tiếng vang thật nhỏ, cô muốn khống chế tay của mình, nhưng càng khẩn trương tay càng run lợi hại.
Vốn nghe thấy Tần Dật Hiên quát to một tiếng, bị hù khiến tay cô run lên,
ngay sau đó lại nghe thấy lời Bạch Tiêu nói, cô xoay người định chạy.
Nhưng mà Tô Song Song còn không kịp bước ra một bước, đã bị Tần Dật Hiên bước qua kéo cánh tay mình lại, Tô Song Song vốn không nghĩ tới đối mặt với
Tần Dật Hiên.
Cô cúi đầu như đà điểu, lấy tờ báo che kín mặt mình, hiện giờ trong lòng Tô Song Song rất loạn.
Cô vốn cho rằng mình lại có người thân, còn là kiểu thân nhất, nhưng không nghĩ đến quay đầu lại là chuyện cười, cô chỉ là công cụ để người ta đối phó với kẻ thù.
Tô Song Song nghĩ đến đây, trong lòng đau đến
khó nói nên lời, cô hít một hơi thật sâu, mới nhịn nước mắt đã tràn đầy
hốc mắt trở về.
“Song Song...” Tần Dật Hiên kéo tay Tô Song Song, cảm nhận được thân thể cô khẽ run,
không cần hỏi cũng biết bây giờ cô nhất định căm ghét mình nhất.
Tần Dật Hiên cũng hít một hơi thật sâu, mới kiềm chế không xông tới cho
Bạch Tiêu một quyền, anh cảm thấy Tô Song Song khẽ giãy giụa, nhưng
không dám buông tay ra.
Tần Dật Hiên có một cảm giác xấu, anh cảm giác giờ phút này nếu mình mở tay ra, mặc cho Tô Song Song rời đi, vậy
thì Tô Song Song thật sự biến mất khỏi sinh mệnh của anh không thấy nữa.
“Song Song...” Lúc đầu khi Tần Dật Hiên kêu một tiếng, Tô Song Song không để ý đến anh, Tần Dật Hiên lại kêu một tiếng, tiếng này trầm lắng không ít
hơn vừa rồi, bởi vì quá sốt ruột, khiến hỏa khí công tâm *, giọng nói
khàn khàn khó chịu.
(*) hỏa khí công tâm: tức giận, phẫn nộ, cách gọi của Đông y.
Tô Song Song vừa nghe giọng của Tần Dật Hiên, trong lòng càng thêm khó
chịu, cô cắn môi, tự nói với mình không nên tin lời bọn họ vừa nói.
Nhưng đây rõ ràng là chính tai mình nghe thấy, Tần Dật Hiên cũng không phủ
nhận, hơn nữa anh còn thừa nhận mình hận Tần Mặc muốn đối phó với Tần
Mặc.
Tô Song Song càng nghĩ càng sợ, cảm giác mình không thể thừa nhận chân tướng sự việc, cô vẫn dùng tờ báo che mặt mình, không hề thư
giãn chút nào.
Hai người giằng co một lát, hình như cuối cùng Tô
Song Song không chịu được bắt đầu giãy giụa, cô nhanh chóng thở dốc, hốc mắt dường như không cách nào tiếp nhận sức nặng của nước mắt, bắt đầu
rơi xuống.
Trên mặt Tô Song Song có tờ báo che chắn, nhưng tiếng
hút khí rất nhỏ không cách nào bị ngăn cách, lòng Tần Dật Hiên cũng đau
theo.
“Song Song, em có thể... Tin tưởng anh không?” Tần Dật Hiên nói xong, nắm chặt tay kéo tay Tô Song Song, giống như giao trái tim... Cố chấp đặt trên tay mình.
Tô Song Song không lên tiếng, nhưng khi nghe thấy hai chữ tin tưởng thì thân thể lập tức cứng ngắc.
“Wow, thì ra là nhị manh hóa! Hiên Hiên, vậy phải làm sao bây giờ?” Bạch Tiêu cau mày đi tới, mặc dù giọng nói nghe hết sức lo lắng, nhưng trong đôi
mắt nhìn như thế nào cũng là vẻ hả hê hơi vô sỉ.