Tần Mặc không muốn
lừa dối Tô Song Song, anh tuyên bố bị phá sản ra bên ngoài chỉ vì muốn
“dụ rắn ra khỏi hang”, làm cho Tần Dật Hiên, người vẫn một mực ẩn núp ở
trong tập đoàn Tần thị phải để lộ ra dấu vết.
Tuy mọi việc
nhìn thì có vẻ như rất đơn giản, nhưng ở bên trong lại những cơn sóng
ngầm mãnh liệt. Nếu như Tần Mặc và Bạch Tiêu mà xử lý không tốt, rất có khả năng sẽ gây nên chuyện “bứt dây động rừng”, hoặc
sẽ khiến cho bọn họ lâm vào cảnh “chó cùng rứt giậu”.
Anh
không muốn nói cho Tô Song Song biết, thứ nhất là vì anh chơi xấu, muốn
được ở lỳ trong nhà cô không đi, muốn gần quan được ban lộc; thứ hai là
vì anh cũng sợ Tô Song Song là một người có tính nết đơn thuần, ngộ nhỡ
cô bị người ta lợi dụng, sẽ lỡ miệng tiết lộ ra chuyện anh không bị phá sản, sợ rằng sẽ bị làm phản.
Hiện giờ tất cả đám cáo già
kia đều đã bị lòi đuôi cáo ra ngoài hết rồi, cho dù chuyện anh không bị
phá sản có bị tiết lộ ra ngoài cũng không bị ảnh hưởng gì, nhưng mà
chính Tần Mặc cũng thấy rất do dự.
Anh đã từng nghĩ sẽ tìm
cơ hội để nói cho Tô Song Song biết tất cả mọi chuyện, nhưng đột nhiên
lại lòi ra một Tần Dật Hiên, đây thực sự là một mối đe dọa cực kỳ lớn,
vì vậy mỗi lần lời nói đã đến bên miệng thì anh lại thay đổi.
Tần Mặc ngẫm nghĩ, nhẹ nhàng gật đầu một cái, khẽ đáp lại một câu, vẻ không được tự nhiên lắm: "Ừ, hiện tại không có tiền."
Với thân
phận của mình, Tần Mặc hoàn toàn không cần phải nói dối gạt người, bởi
thế lúc này khi phải nói những lời dối trá đã làm cho anh có cảm giác
rất không thoải mái, biểu lộ có vẻ rất cứng ngắc.
Tô Song
Song vừa nghe thấy lời Tần Mặc nói ..., chỉ cảm thấy một luồng khí
lạnh từ lòng bàn chân xông thẳng lên tới đỉnh đầu rất nhanh, làm cho cô
thấy đầu óc choáng váng từng hồi. Đôi lông mày vốn đang giãn ra, trong
nháy mắt liền nhíu chặt lại cùng một chỗ, cô gắt gao cắn môi của mình,
cắn đến mức môi của cô đã bắt đầu trắng bệch ra.
Theo bản
năng, Tần Mặc định vươn tay ngăn cản hành động của Tô Song Song, nhưng
chỉ vừa mới vươn tay ra, ngay lập tức Tô Song Song liền lui về phía sau
một bước, trong ánh mắt nhìn Tần Mặc mang theo vẻ thất vọng sâu sắc.
Trong nháy mắt, loại cảm giác xấu bao trùm toàn thân Tần Mặc, anh chợt hơi chuyển động đôi con ngươi của mình.
Tần Mặc và Tô Song Song nói chuyện với nhau lần này là lần thứ hai..., tuy
anh không rõ Tô Song Song bằng cách nào mà biết rõ được chuyện này,
nhưng đại khái anh đã có thể đoán ra, chắc chắn Tô Song Song đã biết
chuyện anh không hề bị phá sản rồi.
Chỉ có điều không đến
giờ phút cuối cùng, chắc chắn Tần Mặc cũng sẽ không
chủ động thừa nhận chuyện này, nếu không, ngộ nhỡ Tô Song Song không
biết chuyện gì, vậy không phải là anh đã không đánh mà lại tự khai ra
hay sao, anh còn chưa đần độn đến mức như vậy.
Tô Song Song
đợi thêm một lát nữa, nhìn bộ dạng của Tần Mặc lúc này, cô nghĩ có lẽ
anh không có ý định muốn nói điều gì với cô. Từ trong hốc mắt của cô,
những giọt nước mắt đang rưng rưng, rốt cục cũng không sao nhịn được
nữa, trào lăn xuống dưới.
Cô hít mũi một cái vẻ quật cường,
tựa như trong lòng đã phát tiết ra rồi, cô giơ tay lên lấy mu bàn tay
quệt qua dòng nước mắt ở gò má một cách thô bạo. Những giọt nước mắt mặn chát bị quệt mạnh trên gò má đỏ ửng do bị ánh mặt trời chiếu vào đau
đến bỏng rát.
Cảm giác đau rát này đã kích thích thần kinh
của Tô Song Song, làm cho đầu óc cô đang choáng váng tạm thời có thể giữ lại được sự tỉnh táo. Cô lui lại về phía sau một bước, nhìn Tần Mặc
thật sự như đang nhìn một người xa lạ vậy.
Hai đầu lông mày
của Tần Mặc nhíu lại càng sâu hơn, đã có thể nhìn thấy một chữ Xuyên (川) thật sâu. Anh tiến lên phía trước một bước theo bước chân của Tô Song
Song vừa lui về phía sau một bước, thấy Tô Song Song theo cước bộ của
anh lại lui về phía sau một bước nữa, anh liền ngừng chân.
Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, Tô Song Song vẫn luôn đè nén
lại tình cảm của mình, trong nháy mắt liền xông tới. Cô bỗng cất cao
giọng lên thêm một chút, cả người đều có vẻ như bị kích động: "Tần Mặc,
có phải là anh hoàn toàn không hề bị phá sản đúng không? Cảm thấy lừa
gạt được em, anh thấy rất vui vẻ có phải không?"
"...!" Tuy
Tần Mặc đoán được Tô Song Song có thể đã phát giác ra được bản thân anh
không hề bị phá sản, nhưng thật sự khi nghe thấy Tô Song Song kêu gào
lên như người bị bệnh tâm thần, quả thực anh thấy rất khiếp sợ .
"Ai nói với em vậy?" Từ trước đến giờ Tần Mặc là người không giỏi giang gì
trong việc nói dối. Thủ đoạn lừa gạt Tô Song Song rằng bản thân mình đã
bị phá sản là do anh đã học từ cuốn “Những kế sách trong tình yêu” đã
đọc thời còn học trung học.
Nhưng tuy nhiên lần nói dối này
là do chủ ý của Tần Mặc, nhưng phần lớn vẫn là do để lo cho đại cục, bởi thế cho dù lời nói dối bị vạch trần, anh cũng sẽ không lập lại lời nói
dối để lừa gạt Tô Song Song nữa.
Trong nội tâm của Tô Song
Song kỳ thật vẫn còn tràn ngập một chút hy vọng xa vời, cô hy vọng một
điều xa vời có thể Tần Mặc sẽ không thừa nhận. Chỉ là lúc này mặc dù Tần Mặc không có chính miệng thừa nhận rằng bản thân anh đã lừa gạt cô,
nhưng một câu hỏi lại của anh vừa rồi có thể coi như là một biến tướng
của sự thừa nhận.
"Tần Mặc, anh thật quá đáng!" Tô Song Song xoay người muốn bỏ chạy ra phía bên ngoài, nhưng mới chạy được hai
bước, đột nhiên cô nhớ ra nơi này là nhà của cô, cô chạy cái gì chứ!
Tô Song Song tức giận dừng bước lại, sau đó quay trở về, đi đến bên người
Tần Mặc nhưng vẫn im lặng không nói năng gì. Cô vẫn còn cảm thấy chưa
hết giận, hung dữ trừng mắt liếc nhìn anh.
Đúng lúc Tô Song Song đi qua bên cạnh người anh, đột nhiên Tần Mặc vươn tay ra kéo cánh
tay của Tô Song Song lại, anh hơi dùng sức, kéo cô lại phía trước người
của mình, để hai người mặt đối mặt.
Tô Song Song trợn mắt
nhìn anh, Tần Mặc trầm mặc không nói, lông mày vẫn nhíu lại hình chữ
Xuyên (川) cho thấy giờ phút này tâm tình của anh cực kỳ không
ổn.
Tuy Tần Mặc tuy kéo Tô Song Song lại, nhưng cũng chỉ là theo phản xạ của
tình cảm yêu thương mà thôi, anh hoàn toàn cũng không biết là sẽ phải
giải thích cái gì, thậm chí ngay cả phải nói những điều gì anh cũng
không biết nốt.
Lúc này Tần Mặc ngược lại lại rất muốn có
thể liếc mắt để nhìn người con gái kia giống như trong cuốn “Những kế
sách trong tình yêu”, nhưng đáng tiếc là chuyện này hiện tại đừng nói
học trong sách, mà ngay cả anh có muốn hỏi vị quân sư quạt mo Bạch Tiêu
kia thật, thì cũng không thể có khả năng để hỏi.
Tần Mặc
không nói lời nào, lại càng làm cho cơn tức giận của Tô Song Song bốc
lên ngùn ngụt. Cô căn bản không chịu nổi tính tình lẫn sự cố tình tiếp
tục dây dưa vướng mắc của anh lúc này.
Giờ này khắc này, Tô
Song Song cảm thấy mình quả thực đúng là một cô gái quá mức ngu ngốc, từ đầu tới cuối người kia vẫn đang luôn đùa cợt với cô.
Nhưng
mà cô thì sao nhỉ? Chẳng những cô không hề nhìn ra chút mảy may nào
không thích hợp mà lại còn ngốc nghếch hết chỗ nói, cứ một mực suy nghĩ
cho anh, không muốn để cho anh cảm nhận thấy lòng người dễ thay đổi tựa
như sự chênh lệch khổng lồ về mức nước của lòng sông với mặt biển vậy.
Tô Song Song không kìm nổi dòng suy nghĩ của mình, liệu có phải ngay tại
thời điểm cô đang vắt hết óc ra để nghĩ phải làm như thế nào để không
làm tổn thương tới sự tự tôn của Tần Mặc, thì Tần Mặc lại đứng ở bên
cạnh để nhìn bộ dạng ngốc nghếch của cô mà cười đến vui vẻ hay không?
Càng nghĩ Tô Song Song càng cảm giác mình đã phải chịu uất ức. Nhưng cô lại
không muốn khóc trước mặt Tần Mặc. Chỉ có điều lúc này đây, những giọt
nước mắt trong hốc mắt của cô thực sự là không có chút tiền đồ nào,
dường như cho dù cô có cố gắng nhẫn nhịn như thế nào đi nữa, chúng vẫn
không chịu dừng chảy, cứ thi nhau lăn ra bên ngoài, từng giọt, từng giọt nx mắt lớn cứ theo nhau lăn qua chiếc cằm nhỏ nhỏ xuống trên mặt đất,
tóe lên những đóa hoa bọt nước.
Tần Mặc nhìn thấy Tô Song
Song khóc, trong nội tâm của anh cũng cảm thấy rất không thoải mái, nỗi
đau nhức cứ dần dần lan ra..., Anh há to miệng, nhưng mà anh vẫn như cũ, không biết lúc này đây, anh cần phải nói những điều gì với Tô Song
Song.
Bởi vì cho dù anh có đưa ra bất kỳ một loại lý do gì, anh vẫn chính là người đã lừa gạt Tô Song Song. Anh chỉ thở dài rất
nhỏ, duỗi ngón tay thon dài ra, nhẹ nhàng lau sạch những giọt nước mắt
trên mặt Tô Song Song.
Hiện giờ ngay cả nhìn thôi, Tô Song
Song cũng không muốn nhìn thấy Tần Mặc nữa, đương nhiên là cô cũng sẽ
không thích để cho anh đụng vào người mình. Tay của anh vừa mới vừa chạm vào, đụng tới gương mặt của cô, cô liền quay đầu đi vẻ rất bướng bỉnh,
dùng sức quẫy người một cái.
Nhưng về điểm này, chút sức lực của Tô Song Song làm sao có thể tránh ra khỏi Tần Mặc được. Vì vậy cô
vẫn bị một bàn tay to của anh gắt gao giữ chặt cánh tay như cũ, không
thể động đậy.
"Tần Mặc, anh buông tay ra!" Cuối cùng Tô Song Song cuối cùng dùng sức quẫy mạnh người lên một cái, cả khuôn mặt nhỏ
nhắn liền đỏ rực lên, hai mắt rưng rưng đầy những giọt lệ cố sức mở
trừng mắt lên thật to, tràn đầy lửa giận.
Tần Mặc cúi đầu
chăm chú nhìn Tô Song Song thật sâu, buông ra hai chữ cực kỳ thong thả,
nhưng câu nói kia lại gây cho người ta một cảm giác chân thật đáng tin
cậy: "Không buông."
Tô Song Song không nghĩ tới giờ phút này mà Tần Mặc vẫn còn có thể trắng trợn nói ra những lời nói mang đầy vẻ
ngang ngược như thế. Nhưng mà, lời nói kia của anh..., chỉ làm cô sửng
sốt một chút, tiếp đó lập tức càng trở nên phẫn nộ hơn nữa.
Cô biết rất rõ ràng mình không có cách nào giãy ra khỏi cánh tay của Tần
Mặc được, nhưng lại giống như sắp phát điên lên rồi, cô vẫn dùng sức cố
gắng vùng vẫy như cũ, tuy sức lực của cô không lớn lắm, nhưng toàn thân
của cô đều lay động theo động tác vặn vẹo này, quán tính của cô cũng
không phải là nhỏ.
Tần Mặc bị động tác của Tô Song Song lôi
kéo lên phía trước một chút. Thấy dùng một tay không giữ được cô, tay
còn lại đang để không ở bên cạnh người liền cũng vươn ra đặt lên trên
vai Tô Song Song, giữ chặt lấy bờ vai của cô.
Tần Mặc vừa
hơi dùng lực một chút, Tô Song Song thoạt nhìn vừa mới thấy tựa như đang giãy dụa rất kịch liệt, trong nháy mắt đã trở nên không còn chút ý
nghĩa gì nữa rồi.
Tô Song Song tức giận thở hổn hển, coi như cô hoàn toàn nhận rõ được thực lực của hai bên chênh lệch nhau đến độ
nào. Nhưng mà dù anh nhận rõ hay là không nhận rõ, chỉ có điều Tô Song
Song cũng không nhận mệnh lệnh này.