"Nhị Manh Hóa này!" Ngữ điệu nói của Bạch Tiêu nghe rất thấm thía, anh thở
dài một hơi, tiếp ngay sau đó kiên nhẫn giải thích: "Tuy rằng Tần Mặc có lừa gạt em thật, thực ra trong chuyện này một phần cũng do bị tình thế
bắt buộc thôi."
"Cậu ấy tuyên bố phá sản là vì trong công ty có người nhằm vào cậu ấy. Mà cậu ấy muốn lừa gạt em, là sợ có người dụng tâm để lợi dụng em, em
cũng biết đấy, chuyện này đối với em mà nói lại vô cùng càng nguy hiểm,
Tần Mặc cũng chỉ muốn cho Nhị Manh của mình luôn luôn được sống vui vẻ
mà thôi."
". . . . . ." Tô Song Song nghe Bạch Tiêu nói như
vậy, thật sự cũng không biết lúc này mình nên có phản ứng gì, tuy vậy
nhịp tim của cô vẫn đập vô cùng nhanh, nghe như trống làng, nhưng cũng
lại vừa cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Về phương diện khác, là vì Tần Mặc quan tâm em.... Nhị Manh Hóa này, anh và Tần Mặc đã biết nhau
từ hồi còn mặc tã cho đến giờ, đã cùng nhau lớn lên, anh dám dùng tính
mạng của mình để cam đoan, cho tới bây giờ cậu ấy chưa từng quan tâm đến một người nào như quan tâm đến em đâu."
Nghe xong một câu
nói kia, trái tim của Tô Song Song liền co rút lại một cái mạnh mẽ. Ngay sau đó trái tim cô lại bắt đầu nhảy lên điên
cuồng, đập rầm rầm rào rào thật mạnh, tựa như muốn nhảy từ trong lồng
ngực ra bên ngoài ngay lập tức.
Cô há to miệng, nhưng cuối
cùng cũng vẫn không nói được lời nào. Bạch Tiêu dừng lại một chút, nghĩ
nghĩ, lại cảm thấy mình nói như vậy có phần nào đã giải được mối nghi
ngờ cho Tần Mặc.
Anh nói tiếp: "Tần Mặc là người rất có cá
tính, tuyệt đối sẽ không bao giờ để lộ ra trong lòng mình đang nghĩ gì, tôi phải thừa nhận là nhiều lúc cậu ấy cố chấp và cứng nhắc đến quá
mức, nhưng mà Nhị Manh Hóa à, tình cảm của cậu ấy đối với em là thật tâm đó, nếu không, cứ theo như cái tính cách kiểu lạnh lùng kia thì..."
Bạch Tiêu nói đến đây thì tựa như trong tâm cảm thấy có chút không đành
lòng, anh quay đầu lại thoáng nhìn qua cửa sổ trên tường phòng bệnh, bên trong phòng, Tần Mặc đang nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, mày nhíu lại, môi mỏng cũng mím chặt lại với nhau, lộ rõ vẻ lạnh nhạt, một kiểu nhắc nhở người khác chớ vào làm phiền .
"Nhị Manh
Hóa... tình trạng của Tần Mặc hiện tại thật sự rất không tốt, cho dù cậu ấy có lừa gạt em, nhưng mà... em có thể nể tình trước kia cậu ấy vẫn
luôn đối xử với em rất tốt, em... đến thăm cậu ấy được không..."
Giọng nói của Bạch Tiêu càng ngày càng thấp, nói xong câu cuối cùng, với tính cách vẫn luôn thẳng thắn, anh thở dài một hơi nghe rất rõ ràng, nghe
xong câu nói của Bạch Tiêu, trái tim của Tô Song Song cũng trở nên nặng
trĩu.
"Về chuyện này thì, em..." Tô Song Song vừa nói được
một nửa câu lại vội ngậm miệng, "Bạch tiên sinh, ở chỗ này có một số thứ gì đó của Tần Mặc, làm phiền ngài ngày mai tới lấy, hoặc là gửi địa chỉ của Tần Mặc cho tôi, tôi sẽ..."
Bạch Tiêu mới nghe được đến nửa câu, liền thấy tức giận, anh cau mày, quay đầu lại thoáng nhìn qua
Tần Mặc vẫn đang nằm ở trên giường bệnh chưa hồi tỉnh lại, đột nhiên
trong nội tâm cảm thấy bất bình cthay cho Tần Mặc.
"Tô Song
Song, rốt cuộc em đã trưởng thành chưa vậy, em có trái tim không vậy?
Cho dù Tần Mặc có lừa gạt em đi nữa, nhưng trong chuyện này cậu ấy cũng
không hề có ý định làm tổn thương em, ngược lại, chính cái người mà em
vẫn luôn miệng gọi là anh trai kia kìa, mới chính là kẻ lòng muông dạ
thú...”
"Đủ rồi !" Đầu của Tô Song Song ong ong lên đau
nhức, cô khẽ quát một tiếng, tính tình của cô vẫn luôn một mực
nhẫn nhịn, nhưng đến lúc này rốt cục cô cũng không sao nhịn được nữa
rồi, "Các người đều luôn mồm nói là vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà bản
thân các người có bao giờ nghĩ tới rằng, trong chuyện này tôi có nghĩ
muốn như vậy hay không, các người có nghĩ đến cảm nhận của tôi ra sao
hay không?"
"Anh nói rằng Tần Mặc lừa gạt tôi như vậy chỉ vì muốn tốt cho tôi, nhưng mà các người có biết rằng, cái mà tôi vẫn luôn
căm ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt! Chẳng lẽ chỉ cần mượn danh nghĩa là muốn tốt cho một người nào đó là có thể lừa gạt người ta hay
sao? Các người lừa gạt tôi vì nghĩ rằng tôi là đồ ngốc có phải không?"
Tô Song Song càng nói càng cảm thấy khó chịu, khi cô nói xong lời cuối
cùng giọng nói vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng mà trong nội tâm của cô lại
không thế nào bình tĩnh được như vậy.
Vốn dĩ Bạch Tiêu cảm
thấy những lời lẽ thẳng thắn hùng hồn đầy khí phách kia của mình sẽ giúp cho Tần Mặc đỡ bị tổn thương bởi những bất công, nhưng khi vừa nghe Tô
Song Song nói như vậy, anh lập tức cảm thấy mình có chút đuối lý.
Bọn họ thuộc kiểu người trong lòng luôn tự sinh ra cảm giác, cảm thấy bản
thân mình luôn có lòng tốt gấp mười lần những người khác, nhất là khi
bọn họ là những người trong tay cầm quyền hành to lớn như vậy, cho nên,
theo bản năng bọn họ tự cho là những chuyện mà mình làm chính là vì
muốn tốt cho người khác.
"Ôi chà, thôi quên đi, chuyện của
hai người thế nào tôi đây không quan tâm nữa, nhưng mà Nhị Manh Hóa à,
tình hình của Tần Mặc bây giờ thật sự rất không tốt, nếu như có thể, có
lẽ em cũng nên đến thăm..."
"Nếu như không có chuyện gì khác nữa, vậy thì tôi cúp máy đây." Tô Song Song cố ý xem nhẹ ngữ điệu có vẻ trầm trọng kia của Bạch Tiêu, giả bộ như vẫn rất bình thản, chỉ nói lại một câu. Cô đang định tắt điện thoại thì trong tích tắc đó, Bạch Tiêu
vội vàng nói số phòng bệnh và bệnh viện nơi
Tần Mặc đang nằm điều trị
cho Tô Song Song biết.
Tô Song Song cầm bắt điện thoại trong tay ngồi ở trên chiếc giường nhỏ của mình, nhìn đồ dùng sinh hoạt hàng
ngày của Tần Mặc đang chồng chất thành một đống ở trước mặt, cứ một mực
ngẩn người ra như vậy.
Cô có thể lừa gạt tất cả mọi người,
lừa gạt chính bản thân mình, nhưng cô không thể lừa gạt không được trái tim của mình, giờ khắc này, lòng của cô thấy khó chịu đến cực độ.
Đợi cho buổi tối lúc Tần Dật Hiên đến, Tô Song Song mới lấy lại được tinh
thần, đang muốn đứng dậy mở cửa, hai chân chợt run lên một hồi, cô vừa
bước lên trước một bước, liền ngã nhào vào trên mặt đất, nghe rầm một
tiếng, mạnh tới mức Tần Dật Hiên đang ở ngoài cửa, gõ cửa, trong nháy
mắt bị dọa sợ đến nỗi không nói lên được tiếng nào.
"Song
Song, em làm sao vậy?" Tần Dật Hiên dán sát lỗ tai vào ở trên cửa, cẩn
thận lắng nghe từng ly từng tí, trong nội tâm thấy lo lắng, trên gương
mặt cũng biểu cảm tràn ngập căng thẳng.
Tô Song Song bị cú
ngã này làm cho thần trí như u mê đi, hoàn toàn không nghe thấy tiếng
của Tần Dật Hiên đứng chờ ở ngoài cửa đang nói những chuyện gì nữa.
Trong lòng Tần Dật Hiên chợt thấy vội vã, đột nhiên anh sực nhớ ra, Tô
Song Song đã từng nói với anh, cô có để ở bên dưới tấm thảm chùi chân ở
bên ngoài một cái chìa khóa cửa.
Anh vội vàng cúi người, tìm kiếm, vừa sờ sờ một lát, quả thật liền tìm thấy ngay được chiếc chìa
khóa, anh vội vàng lấy lên, tra khóa vào, mở cửa ra, lập tức nhìn thấy
Tô Song Song bị té ngã ở trên mặt đất lúc này cô đang ngồi đó xoa xoa
đầu gối.
Tần Dật Hiên hoàn toàn cũng không hề nghĩ ngợi gì
đến chuyện hỏi han cô có làm sao hay không, thân thể đã phản ứng ngay
lập tức. Anh tiến lên, cẩn thận kiểm tra đầu gối của Tô Song Song một
chút, sau đó lại nhìn qua một lượt, xem xét chân tay của cô, thấy không
có chuyện gì nghiêm trọng, lúc này mới nhẹ nhàng thở phào một hơi nhẹ
nhõm.
Lúc nãy, khi Tô Song Song bị ngã quỳ rạp xuống trên
mặt đất, cô liền cảm thấy hình như bản thân mình thật sự đã làm quá
nhiều điều sai trái rồi thì phải, lúc này khi được Tần Dật Hiên đến ôm
vào trong ngực đỡ dậy, cô mới như lấy lại được tinh thần.
"Anh, em không sao đâu, chỉ là do chân... chân của em do bị tê dại quá nên
mới ngã như vậy thôi." Tô Song Song nói xong, cười cười vẻ mặt rất hối
lỗi, cô chống tay, muốn nâng thân thể đứng lên, nhưng vừa mới cử động,
bắp chân liền thấy cứng nhắc, nhói buốt đến tận tim, cô khẽ kêu “ái chà” lên một tiếng, tiếp đó lại ngã nhào vào trong ngực Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên cảm nhận thấy hương thơm mềm mại ở trong ngực, hoàn toàn không muốn buông tay ra, anh cố ý giả bộ như không kịp phản ứng, cứ như vậy
ôm luôn cả người Tô Song Song đang ngồi ở dưới đất vào trong lòng mình.
"Làm sao vậy, có phải là chỗ đầu gối bị ngã dập xuống đất đã bị làm sao rồi
hay không?" Tần Dật Hiên nói xong liền vươn tay nhẹ nhàng xoa nắn chỗ
bắp chân của Tô Song Song, bàn tay to chậm rãi dời lên trên.
Khi bàn tay anh sờ lên đến đùi của Tô Song Song, phải vất vả lắm Tần Dật
Hiên mới kiềm chế được sự kích động trong lòng mình, kịp thời thu tay
trở về.
Tuy rằng cảm thấy Tô Song Song cũng không có chút
suy nghĩ gì, nhưng chính là Tần Dật Hiên lại cảm thấy lo lắng cho bản
thân mình, chỉ sợ căn bản sẽ không kiềm chế nổi suy nghĩ của mình đang
rất muốn hướng về địa phương khác.
Ngay tại lúc Tô Song Song vừa mới cảm thấy có chút gì đó không ổn, Tần Dật Hiên đã kịp thời rụt
lại bàn tay của mình, xua tan luôn cảm giác có gì đó không đúng cuối
cùng còn sót lại ở trong lòng Tô Song Song.
"Không có chuyện gì đâu! Không có chuyện gì đâu!" Tô Song Song vội vã lặp lại câu nói
hai lần, như chỉ sợ Tần Dật Hiên lo lắng, nói xong, cô chống hai tay,
định đứng lên.
Lúc này, chân của cô đã bớt tê dại khá nhiều rồi, tuy nhiên cô vẫn cảm thấy có sự đau đớn truyền đến, đau đến mức
không thể nào chịu được. Tần Dật Hiên nhìn thoáng qua là biết ngay, lúc
này cô không có thể giả bộ choáng váng, liền duỗi bàn tay to của mình ra ôm luôn cả người cô lên, sau đó anh đặt cô ngồi ở một bên trên giường.