Đến lúc Tô Song Song
đánh xe đến bên dưới lầu của tòa nhà lầu xxx, cô cúi đầu thoáng nhìn qua đồng hồ trên tay, bởi vì kẹt xe cộng thêm cô tìm không thấy đường, đã
trễ gần bốn mươi phút rồi.
Trong lòngTô Song Song rất sốt
ruột, cô đưa tay gạt lớp mồ hôi trên trán, còn được hơn mười phút nữa
tin nhắn sẽ tự động gửi đi, phát đến cho Tần Mặc ở phía bên kia, cô cần phải rảo bước nhanh hơn nữa, tránh cho
tánh mạng của Tần Dật Hiên bị gặp nguy hiểm.
Tô Song Song
đang định đi lên lầu thì điện thoại liền vang lên, cô vừa nhìn đã thấy
là số của Thẩm Ôn Uyển, vội vàng nhận cuộc gọi. Từ đầu điện thoại bên
kia lập tức truyền đến tiếng rống hét của Thẩm Ôn Uyển: "Tô Song Song
ngươi nếu như cô thực sự không đến, tôi liền giết chết anh ta! Giết chết anh ta luôn!"
"Tôi đã ở dưới lầu rồi,
vừa mới rồi là do bị kẹt xe thôi! Cô bình tĩnh một chút đi!" Tô Song
Song cũng lo lắng rống lại một câu, trái tim của cô như cũng bắt đầu run lên.
"Được! Nếu mười phút nữa tôi vẫn không nhìn thấy cô,
tôi sẽ đẩy luôn anh ta xuống dưới lầu!" Thẩm Ôn Uyển điên cuồng rống lên một câu, dứt khoát cúp luôn điện thoại.
Tô Song Song nhìn
nhìn tòa nhà lầu ở trước mặt mình, trong nội tâm ngược lại, liền thở
phào một cái. Cũng may tòa nhà lầu này không cao lắm, chỉ có tám tầng, chẳng qua đây chỉ là một tòa nhà sắp bị phá bỏ,
những người ở đây đã được di dời đi nơi khác rồi, nhìn tòa nhà lung lay
như sắp đổ, hết sức nguy hiểm.
Chỉ có điều Tô Song Song có
cảm giác thấy ở đây có cái gì đó rất kỳ quái. Cô quay đầu bốn phía quan
sát nhìn ngó xung quanh, không thể ngờ được, cô đột nhiên trông thấy đối diện với tòa lầu này chính là tập đoàn Tần thị!
Tô Song
Song hoảng sợ hai mắt trừng lớn, cô cảm thấy
chỉ sợ rằng mọi chuyện sẽ không hề đơn giản như cô đã nghĩ. Trong
chuyện này nhất định Thẩm Ôn Uyển đã những ý đồ gì đó khác nữa.
Chỉ có điều, cái ý đồ này dù Tô Song Song đã rất nhanh tìm tòi ở trong đầu
những cuốn tiểu thuyết ngôn tình mà cô đã từng đọc, cảm giác, cảm thấy
miêu tả cực kỳ sinh động, nhưng lại không tìm ra được đầu mối.
Rất nhanh Tô Song Song đi vào trong thang máy, ấn nút lên tầng thượng lầu
mười. Khi định đẩy cánh cửa ra sân thượng thì một khắc này, Tô Song Song đã bấm sẵn dãy số 110 (*) trên điện thoại rồi, nhưng ở trong suy nghĩ
cô vẫn dằn lòng chưa bấm phím gọi đi vội, sau đó cô nắm chặt chiếc điện
thoại ở trong tay
(*) Số điện thoại 110 ở Trung Quốc là số điện thoại dùng gọi cho cảnh sát (giống như số điện thoại 113 ở Việt Nam)
Tuy rằng trong nội tâm của Tô Song Song đã chuẩn bị kỹ càng, nhưng khi cô
đẩy cánh cửa kia ra, chỉ trong tích tắc nhịp thở tựa như bị ngừng lại
bởi quá căng thẳng. Chẳng qua khi cô ngẩng đầu lên nhìn lại, trên sân
thượng chỉ có một mình Thẩm Ôn Uyển, nơi đó nào có Tần Dật Hiên.
Tô Song Song đứng ở cửa ra vào ssan thượng, nhìn Thẩm Ôn Uyển đang tựa ở
trên lan can sân thượng nhìn mình, theo bản năng cô gần như lui lại về
phía sau một bước.
Thẩm Ôn Uyển lại đột nhiên rống to: "Tô
Song Song, có phải là cô cho rằng tôi và cô ngu ngốc như nhau, nên còn
mang con tin đi theo ở bên người mình không?"
Thẩm Ôn Uyển
vừa nói như vậy, tâm tình của Tô Song Song đã nổi lên chút cẳng thẳng
lúc này mới thả lỏng ra. Cô bước lên trước vài bước, bất quá vẫn cẩn
thận giữ một khoảng cách với Thẩm Ôn Uyển như cũ.
"Anh trai
của tôi đang ở nơi nào?" Tô Song Song nhíu mày lại hỏi một câu, cô cảm
thấy thoạt nhìn Thẩm Ôn Uyển đang ở đối diện có điều gì đó quá bất bình
thường, "Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?"
"Làm cái gì ư? Hừ!"
Thẩm Ôn Uyển cười ha hả, cười xong rồi, cô ta vươn tay ra xoa xoa chút
nước mắt vừa chảy ra, thần kinh hề hề hà hà cứ chằm chằm vào Tô Song
Song, "Trong chốc lát nữa cô sẽ biết."
"Rốt cược anh
trai
của tôi đang ở nơi nào!" Tô Song Song nhìn bộ dạng của Thẩm Ôn Uyển như
đang lên cơn điên điên khùng khùng, không có cách nào bình tĩnh lại nổi
nữa, cô có cảm giác, người phụ nữ kia hiện tại đã bị mất trí rồi, bất kể chuyện gì cô ta cũng làm ra được.
Đột nhiên Thẩm Ôn Uyển từ lan can bên kia đi tới phía bên này. Theo bản năng Tô Song Song định
lui lại về phía sau, chỉ nghe thấy Thẩm Ôn Uyển cười lạnh, nói: "Nếu như cô không muốn biết tên tiểu nhân Tần Dật Hiên kia đang ở tại nơi nào,
hiện tại cứ việc bước đi!"
Tô Song Song vừa nghe thấy vậy
liền dừng bước chân lại, cảnh giác nhìn cô ta đang đi tới. Thấy Thẩm Ôn Uyển đi vòng quanh bên cạnh mình, Tô Song Song vội vàng quay đầu nhìn
theo cô ta chằm chằm, chỉ sợ cô ta sẽ làm ra điều gì mờ ám.
Thẩm Ôn Uyển đi vòng vo quanh Tô Song Song hai vòng nhi, đột nhiên vươn tay
túm luôn lấy mái tóc của Tô Song Song, trong ánh mắt mang theo hận ý
thật sâu. Tô Song Song nhìn thấy ánh mắt đó, một cảm giác lạnh buốt
xương sống đột ngột từ dưới lòng bàn chân liền xông thẳng lên tận định
đầu.
"Tô Song Song, cô có cái gì tốt kia chứ? Lại có thể làm cho Tần Mặc và Tần Dật Hiên đều nhất mực cứ xoay chuyển vây quanh người cô như vậy, nhất là cái tên tiểu nhân Tần Dật Hiên kia, ngay cả luân
thường đạo lý cũng không thèm quan tâm để ý đến nữa!"
Thẩm
Ôn Uyển nói đến đây tựa như muốn được phát tiết ra vậy. Cô ta dùng sức
vừa giật mạnh mái tóc của Tô Song Song một cái. Tô Song Song bị đau,
phải nghiêng đầu theo tay của cô ta, theo bản năng, cô vươn tay ra muốn
túm lấy bàn tay của Thẩm Ôn Uyển đang kéo tóc của mình.
Thẩm Ôn Uyển lại đột nhiên lên tiếng: "Nếu như cô còn động đậy, chỉ thoáng
cái cô liền vĩnh viễn đừng mong được biết rõ Tần Dật Hiên hiện tại đang
nơi nào nữa đâu!"
Tô Song Song yên lặng thu tay của mình
lại, trong nội tâm cảm thấy đau buồn phẫn nộ đến muốn khóc. Cô còn cố ý
không cuộn lại mái tóc của mình ghim lên, chỉ sợ lại bị người ta kéo bím tóc, không nghĩ tới để sợi tóc mảnh như vậy khi kéo tóc, lại càng đau
hơn!
Thẩm Ôn Uyển cũng biết giữ mức độ, sau khi giật hai cái liền nới lỏng tay ra một chút. Cô ta chậm rãi đi vòng ra phía sau lưng
Tô Song Song, lúc này Tô Song Song đang bị kéo siết mái tóc đến đau nhức nên cũng không chú ý đến hành động của cô ta.
Đột nhiên Tô
Song Song cảm thấy cổ đau nhói một cái, trong nháy mắt thân thể cô như
không còn chút chút hơi sức lực nào nữa. Thoáng một cái thân hình của cô liền lảo đảo, phải rất vất vả cô mới ổn định lại được thân thể, nhưng
mà sức lực trên người cô dường như đã bị rút hết đi vậy, trở nên mềm
nhũn.
Thẩm Ôn Uyển một phát bắt được mái tóc của Tô Song
Song, ghé đầu của mình tới sát đầu của cô, mặt cũng dán vào mặt của cô,
tiện thể ném luôn chiếc ống tiêm đang cầm trong tay mình đi, nở một nụ
cười cực kỳ âm hiểm, nói: "Tô Song Song, tao muốn làm cho tất cả bọn họ
đều phải hối hận! Tất cả đều phải hối hận! Ha ha!"