Khi Thẩm Ôn Uyển kéo thân hình của Tô Song Song tới bên cạnh mép của tòa nhà, cô ta đứng tựa người ở trên lan can, cúi đầu thoáng liếc nhìn
xuống bên dưới. Phía dưới lầu, nhân viên cứu hộ đã bắt đầu nhanh chóng
dựng thổi phồng chiếc phao cứu hộ.
Thẩm Ôn Uyển quay đầu lại nhìn Tô Song Song đang nằm xụi lơ trên mặt đất, hừ lên một tiếng. Cô ta
duỗi chân ra đá đá vào Tô Song Song: "Tần Mặc thật sự rất quan tâm đến
mày."
Tô Song Song thân thể mềm nhũn, nhưng cô vẫn có thể cử động thân thể một cách chậm chạp. Bị Thẩm Ôn Uyển đá một phát, cô cảm thấy
đau liền hơi xê dịch sang bên cạnh một chút, thấy Thẩm Ôn Uyển cũng
không có phản ứng gì, cô lại cẩn thận xê dịch về phía bên cạnh một chút nữa.
Thẩm Ôn Uyển lấy từ trong túi áo lý bao thuốc lá, bật lửa
châm một điếu, nhìn Tô Song Song cười nhạo một tiếng vẻ mờ ám. Cô ta hít một hơi thuốc lá, liếc nhìn Tô Song Song một cái, hung hãn nói: "Nếu
như mày còn muốn bị túm tóc nữa, thì cứ di chuyển về phía bên kia đi."
Tô Song Song lập tức cảm thấy da đầu bị xiết chặt, nghĩ nghĩ một chút lại
xê dịch trở về chỗ cũ. Cô liếc xuống dưới lầu một cái, nhìn thấy ở bên
dưới lầu đang bơm khí vào chiếc phao cứu hộ, tâm trạng thấp thỏm lúc này mới thoáng thấy yên tâm hơn một chút.
Nhưng Thẩm Ôn Uyển lại
quay đầu liếc nhìn về phía bên phải của tòa nhà. Phía bên phải này có
một cái hồ lớn, bởi vì bên này muốn xây dựng thêm cho nên hồ lớn đã được mở rộng thêm về phía bên này hiện tại đã tiến đến sát bên cạnh mép của
toàn nhà rồi.
Tô Song Song nhìn thấy hồ nước bị ánh mặt trời phản chiếu hắt lên sáng chói, trong nội tâm liền cảm thấy tim bỗng đập mạnh
một hồi. Tô Song Song xem như đã hiểu ra vì sao mà ở phía đối diện với
tập đoàn Tần thị có nhiều tòa nhà cao như vậy mà Thẩm Ôn Uyển không
chọn. Hết lần này tới lần khác cô ta cứ nhất
định lựa chọn một tòa nhà nhỏ và không cao lắm, sắp bị phá bỏ và dời đi
nơi khác như vậy.
Thì ra ngay từ đầu, mục đích của Thẩm Ôn Uyển
cũng không phải muốn đẩy cô xuống dưới lầu, mà chính là muốn đẩy cô
xuống dưới hồ nước kia! Dưới lầu còn có thể dùng phao cứu sinh để đỡ,
nhưng nếu là ở bên hồ nước thì không thể nào dùng biện pháp gì được.
"Tô Song Song mày không biết bơi lội nhỉ, mày không chết vì bị quăng xuống thì cũng có thể mày sẽ bị chết vì sặc nước." Thẩm Ôn Uyển nói xong liền hơi hí mắt, hít một ngụm khói thuốc thật sâu, bộ dáng rất hưởng thụ.
Đến lúc này Tô Song Song biết mình thế nào cũng sẽ phải chết, thì có chút
cảm thấy vò đã mẻ lại sứt, không còn cảm giác kinh hồn táng đởm như vừa
mới rồi nữa. Cô nghiêng đầu nhìn Thẩm Ôn Uyển, hỏi một câu: "Tôi đã làm
gì khiến cô phải hận tôi đến như vậy chứ?"
"Hận sao?" Thẩm Ôn
Uyển vừa nghe thấy cái chữ này thì lại lập tức trở nên bị kích động. Cô
ta lại lôi kéo Tô Song Song hướng về phía bên trái sau đó buông tay ra, người Tô Song Song lắc lư một cái, suýt nữa rơi xuống.
Tô Song
Song bị sợ tới mức tâm trạng vừa mới vững vàng lại được một chút lại
nhanh nhanh chóng chóng nhảy lên, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Trong
nội tâm Tô Song Song liền kêu rên lên một tiếng, cô chẳng những là cá
vịt lên cạn, mà lại rất sợ độ cao!
"Làm sao tao lại có thể không
hận mày được chứ! Rõ ràng Tần Mặc chính là của tao! Tần Dật Hiên cũng là người đứng ở bên cạnh tao, vậy mà mày hết lần này tới lần khác lại xuất hiện như thế, mày đã đoạt đi hết thảy mọi thứ vốn thuộc về tao rồi! Nhà họ Thẩm cũng xong rồi, tao cũng vậy, đã xong rồi! Làm sao tao có thể
không hận mày đây!"
Thẩm Ôn Uyển nói đến đây thì dùng sức đá vào
người Tô Song Song một cái. Tô Song Song kêu lên một tiếng đau đớn, cảm
giác không biết mình thế nào mà giống như thiếu nợ vậy, cũng không muốn
nói gì nhiều thêm nữa để trước khi chết da thịt còn phải chịu những sự
khổ sợ.
Bất quá lúc này, Tô Song Song ngược lại cảm thấy có chút may
mắn, cũng vì lúc đi ra ngoài cô lại mặc thêm hai cái quần, một cước này
đá vào người, có lớp quần kia chống đỡ giúp, vì vậy không đến nỗi bị đau nhiều lắm.
Chỉ là cô vừa liếc qua hồ nước ở phía dưới, lập
tức
bắt đầu thấy chóng mặt vì sợ độ cao. Tô Song Song vừa nghĩ tới chỉ chốc
lát nữa bản thân mình cũng sẽ bị đẩy xuống, tứ chi đã bắt đầu thấy cứng
ngắc, đầu óc vốn dĩ vẫn còn đang suy nghĩ rất tốt cũng bất đầu có chút
cảm giác không dùng được rồi.
"Song Song!" Nơi cửa ra sân thượng
bỗng vang lên một tiếng gầm nhẹ. Tần Mặc hơi thở dồn dập vừa mới vọt ra
vội ngẩng đầu nhìn lên, liền trông thấy Tô Song Song đã bị kéo đến sát
bên cạnh mép của tòa nhà.
Theo bản năng, Tần Mặc định chạy về
hướng bên kia, nhưng Thẩm Ôn Uyển lại đột nhiên ngồi xổm xuống, một túm
lấy tóc của Tô Song Song kéo lên, điếu thuốc lá đang cầm trên tay nhắm
ngay nagy vào mặt của Tô Song Song mặt.
"Tần Mặc, nếu như anh
không muốn làm cho cô ta bị hủy dung trước khi chết, thì tốt nhất là anh đừng có tới đây!" Thẩm Ôn Uyển vừa nói vừa dí sát điếu thuốc lá đang
cầm trong tay tới gần mặt của Tô Song Song. Tô Song Song sợ tới mức ngửa ra sau đầu, nhắm mắt lại. Chỉ tiếc là mái tóc của cô bị nắm chặt gắt
gao, hoàn toàn không thế nào nhúc nhích được.
Tần Mặc vừa thấy
điệu bộ này, lập tức đứng bất động ở ngay tại chỗ. Ở phía sau anh các
loại cảnh sát và nhân viên đàm phán lúc này đã đuổi kịp tới, cũng đều
đứng lại không nhúc nhích ở phía sau anh.
Thẩm Ôn Uyển hướng mắt
nhìn lướt qua phía sau lưng Tần Mặc. Không hề nhìn thấy Tần Dật Hiên, cô ta cũng không phải sốt ruột, chỉ là điếu thuốc đang cầm trong tay cứ
chuyển động qua lại bên cạnh gương mặt của Tô Song Song.
Tô Song
Song nhìn điếu thuốc lá kia thỉnh thoảng lại lóe lên đỏ rực một chút
nhìn rất chướng mắt, ngay cả việc thở mạnh cô cũng không dám thở mạnh
hơn nữa. Loại nhiệt độ rất nhỏ cứ đảo qua đảo lại trên da mặt làm cho cô cảm thấy kinh hãi (kinh hoàng và sợ hãi), khắp người vã ra một lớp mồ
hôi lạnh.
Thẩm Ôn Uyển xác thực hận không thể cầm điếu thuốc lá
đang cháy đỏ trong tay dí vào trên mặt của Tô Song Song. Bởi vì cô ta
biết, lúc này không thể!
Nếu như cô ta dí đầu thuốc lá đang đỏ
kia vào trên mặt của Tô Song Song, chắc chắn Tần Mặc sẽ không còn bình
tĩnh như hiện tại nữa, chỉ sợ rằng lúc ấy rất có thể anh lại sẽ nghĩ ra
bất cứ những phương pháp khác thường nào đó.
Tô Song Song nhìn
vào đầu điếu thuốc lá đang dao động qua lại hai bên gương mặt của chính
mình. Cô sợ tới mức muốn chu miệng nhỏ lại để thổi tắt nó đi, nhưng
không ngờ càng thổi lại càng sáng hơn, khiến cho cô bị kinh hồn táng
đảm, bị hù dọa đến mức suýt nữa phát bệnh tim.
Thẩm Ôn Uyển
thoáng nhìn qua lối thoát hiểm này, hiện tại Tần Dật Hiên vẫn không thấy đâu, vẫn chưa tới thời điểm cá chết lưới rách. Cô ta nghĩ nghĩ sao đó
ném đầu mẩu thuốc lá đang cầm trong tay xuống dưới lầu.
Tô Song
Song vừa nhìn thấy tàn thuốc lá đã cách xa mặt của mình, trong nháy mắt
nhẹ nhàng thở ra một hơi. Lúc này cô đã bị sợ hãi lại cộng thêm tác dụng của điếu thuốc lá kia, thân thể càng thêm mềm nhũn.
Tần Mặc đứng ở đó, nhìn Thẩm Ôn Uyển cùng Tô Song Song, một mực tìm địa phương đột
phá, đáng tiếc là vị trí mà Thẩm Ôn Uyển đứng kia, đúng phải chỗ góc
chết, căn bản không thể có người có nào thể lặng lẽ đi tới gần không một tiếng động.