“Đùng!” một tiếng, một viên đạn bắn vào bụng Thẩm Ôn Uyển, máu tươi
trong nháy mắt tuôn ra, Thẩm Ôn Uyển cúi đầu nhìn bụng mình, ngay sau đó trong mắt cũng hiện lên ác độc khó diễn tả bằng lời.
Giờ khắc này, cảnh sát và Tần Mặc trong nháy mắt xông tới, Thẩm Ôn Uyển
không thể tưởng tượng nổi nhìn tòa nhà trước mặt, ác độc trong nháy mắt
trở thành oán độc.
Cô cắn răng dốc toàn bộ sức lực, dùng sức đẩy Tô Song Song một phát, Tô
Song Song chỉ cảm thấy thân thể của mình vèo một cái, trong nháy mắt đã
nghiêng sang bên cạnh.
Tô Song Song biết nếu té xuống, trái tim cũng đập thình thịch, theo bản
năng định giãy giụa túm lấy cái gì, nhưng bởi vì thuốc làm cho toàn thân cô không có sức, đừng nói túm, chính là đưa tay cũng không được.
Cho dù cô có thể động, cô cũng không biết bơi, tuyệt đối là chết chắc,
Tô Song Song trừng lớn hai mắt, hoảng sợ nhìn cảnh vật trước mắt.
Cô thấy đôi mắt đào hoa của Tần Mặc bỗng nhiên trừng lớn, đồng tử co rút lại, đang chạy như bay về phía cô, cô theo bản năng định đưa tay về
phía Tần Mặc, chỉ có điều cánh tay bủn rủn không có sức, chỉ hơi hơi làm một tư thế giãy dụa.
Ngay khoảnh khắc khi thân thể Tô Song Song lật qua lan can, cô sợ tới
mức nhắm mắt lại, ngay khi thân thể lập tức rơi xuống phía dưới, đột
nhiên cô cảm giác tay mình bị siết chặt, giống như bị cái gì kéo lại.
Cô mở lớn hai mắt ra, đã nhìn thấy Tần Mặc thả người nhảy lên, kéo hai
tay của cô, túm cô vào trong ngực mình, hai người ngã thẳng xuống phía
dưới.
Tô Song Song đột nhiên không nghĩ đến cái gì, đã lên tiếng: “A Mặc anh...”
“Anh yêu em!” Tần Mặc gầm nhẹ một tiếng, kêu xong kéo Tô Song Song sát vào ngực mình thêm một chút.
Tô Song Song thoáng chốc cảm thấy mình cứng lại rồi, tất cả bốn phía đều biến mất không thấy, hoảng sợ, hoảng hốt cũng biến mất theo, cô hơi
nhếch môi cười, xán lạn như hoa.
Chỉ có điều nụ cười vẫn còn chưa kéo đến lớn nhất, chỉ nghe “Bùm!” một
tiếng, trong nháy mắt hai người rơi vào trong hồ, tạo nên bọt nước khổng lồ.
“Tô Song Song!” Trên lầu, Tần Dật Hiên móc hết tâm can kêu lên một
tiếng đau xé cõi lòng, định nhảy xuống theo, lại bị cảnh sát hai bên kéo lại thế nào cũng tránh không thoát.
Khoảnh khắc khi rơi vào trong nước, Tô Song Song cảm thấy đầu mình đã
quay xong rồi, cô không cảm giác được điều gì, chẳng
qua cảm thấy lồng ngực rất đau, tứ chi cũng rất đau, nơi nào trên người
cũng đau.
Nhưng mà một tiếng anh yêu em kia của Tần Mặc lại thành động lực khổng
lồ khiến cô muốn phải sống tiếp, bởi vì cô còn chưa nói
một câu em yêu
anh với Tần Mặc, cô không cam lòng!
Ý niệm sống tiếp càng ngày càng mãnh liệt, Tô Song Song mở to miệng định hô hấp, vị mặn chát lập tức tràn vào, ngay sau đó có thứ gì đó dán lên
miệng cô, co lập tức tham lam bắt đầu mút thỏa thích, cuối cùng đã mất
đi tri giác.
Khi Tô Song Song tỉnh lại, chợt mở to hai mắt ra, cảm thấy trước mắt ảm
đạm, cô kêu khẽ một tiếng, ngồi bật dậy, nhìn chung quanh một chút, mới
phát hiện nơi này là bệnh viện.
“Song Song! Em đã tỉnh, có chỗ nào không thoải mái không?” Tô Mộ dựa vào bên cạnh nghỉ ngơi vừa thấy Tô Song Song tỉnh, lo lắng đứng lên, bu
lại, bởi vì quá kích động, trực tiếp làm đổ cái ghế.
“Rầm!” một tiếng khiến Tô Song Song lấy lại tinh thần, cô dứt khoát vén
chăn đắp trên người mình lên, tỏ vẻ định nhảy xuống giường, nào biết hai chân vừa chạm đất, đầu gối lập tức đau đến quả thật không phải của
mình.
Hai đầu gối của cô mềm nhũn, trực tiếp quỳ một chân trên đất, cũng may
Tô Mộ nhanh tay lẹ mắt, đôi tay đang giữ lấy cô, trước khi đầu gối cô
chạm đất, đã kéo cô lên.
Chỉ có điều lực té ngã của Tô Song Song quá lớn, vóc người Tô Mộ cũng
tương đối nhỏ, không có hơi sức gì, bị cô ấy dựa vào, trực tiếp té xuống đất theo, đau đến từ mũi đến mắt Tô Mộ đều nhíu chung một chỗ rồi.
Hai tay Tô Song Song lập tức chống trên mặt đất, đỡ lấy thân thể, cặp
mắt còn hơi hoa, nhưng cô chờ không kịp, nào có ý định đi quan tâm xem
hai cô ngã có nghiêm trọng không, quát thẳng lên: “Tần Mặc! Tần Mặc ở
đâu?”
Thật ra trong lòng Tô Song Song rất sợ, thật sự sợ sẽ bi kịch giống như
trong tiểu thuyết, nam nữ chính vì vậy mà người với người cứ mãi mãi
cách xa nhau như trời với đất.
Mắt cô không hề chớp nhìn Tô Mộ chằm chằm, chỉ sợ để sót chút vẻ mặt nào đó của chị ấy, ánh mắt Tô Mộ lóe