"Tần Dật Hiên?" Tần Mặc thấy bộ dạng Tô Song Song muốn nói nhưng rồi lại
thôi như vậy, anh biết, hiện tại thật sự Tần Dật Hiên chính là sự băn
khoăn lo lắng trong lòng cô. Tuy rằng trong nội tâm của Tần Mặc không
phải là rất thoải mái, nhưng anh vẫn có thể tiếp nhận được như cũ.
Tô Song Song vừa nghe thấy cái tên được thốt ra từ trong miệng của Tần
Mặc, theo bản năng cô liền nhìn sang anh. Thấy sắc mặt của anh không có
gì thay đổi đặc biệt, trong nội tâm mới nhẹ
nhàng thở phào nhẹ nhõm.
"Cũng không phải... Chỉ là đột
nhiên em nghĩ, em cũng có thể... nhưng..." Tô Song Song cũng không biết
vì cái gì mà mình lại ấp úng như vậy, càng nói cô càng cảm thấy chột dạ, nhưng khi ngẫm nghĩ lại thật cẩn thận, kỳ thật cũng không có chuyện gì, cho nên cô càng thêm rối rắm.
Tần Mặc nhìn sang hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chói đang đặt ở trên, hào phóng nói ra một câu:
"Anh ta đến tìm em, lại bị anh ngăn cản, nếu như em muốn gặp anh ta,
buổi sáng ngày mai em hãy bảo anh ta tới."
Tần Mặc có thể hào phóng như vậy, lại còn bảo Tô Song Song gọi Tần Dật Hiên tới nơi này, chính là muốn để cho anh ta nhìn thấy hai tờ giấy chứng
nhận kết hôn màu đỏ kia, làm cho Tần Dật Hiên hoàn toàn chết tâm trong
chuyện này, tránh cho ngày ngày anh ta cứ đến vây quanh lấy Tô Song
Song, giống như ruồi bọ vậy.
"Thật sự có thể sao?" Ngày đó
Tô Song Song đã từng trông thấy Tần Dật Hiên chịu đựng nhục nhã, quỳ gối xuống trước mặt Thẩm Ôn Uyển, trong nội tâm của cô cảm thấy rất khó
chịu. Cô có cảm giác, cảm thấy nếu hai người
bọn họ cứ như vậy, cả đời không còn qua lại với nhau nữa, dường như cũng không được thoả đáng, ít nhất bọn họ cũng nên công bằng mà ngồi nói
chuyện với nhau một hồi.
"Ừ, chỉ có điều là phải ngồi nói
chuyện ở trong nhà họ Tần, tránh cho anh ta lại nghĩ ngợi những chuyện
gì đó lệch hướng." Tần Mặc nói xong lại xê dịch về phía bên này của Tô
Song Song, vươn tay bắt lấy tay trái của cô, loay hoay đùa nghịch ngón
tay của cô. Ngón tay của Tô Song Song có chút thịt khá đầy đặn, sờ vào
cảm thấy cực kỳ có cảm giác...
Tô Song Song vừa nghe đến
đoạn “phải ngồi nói chuyện ở trong nhà họ Tần”, trong nháy mắt, liền
nghĩ ngay tới ông nội Tần, toàn thân run lên. Tần Mặc lại tưởng rằng Tô
Song Song bị lạnh, nên anh duỗi cánh tay ra ôm
cô vào trong lòng, giọng điệu nói như không có vấn đề gì xảy ra: "Nếu em cảm thấy lạnh, thì chui vào trong chăn."
Chui vào trong
chăn, chui vào trong chăn... Tô Song Song vừa nghe thấy mấy chữ kia,
trong nháy mắt liền nhớ lại câu “cút ra khỏi giường, cút ra khỏi
giường”, thân thể lại run lên một lần nữa.
Lúc này Tần Mặc
cũng không chờ Tô Song Song mở miệng nữa, anh trực tiếp lôi cô một cái,
cả hai người liền ngã xuống giường. Anh vươn bàn tay to ra kéo chăn lên, che kín cho cả hai người.
"Còn lạnh nữa không?" Tần Mặc nhẹ giọng hỏi một câu.
Tô Song Song cảm nhận thấy hơi thở ấm áp của Tần Mặc đang phun ra ở trên
mặt mình. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô liền ửng hồng, trong nội tâm của cô
đang gầm thét: anh đó, lúc nào cũng chỉ biết nói lạnh! Nhưng chẳng qua
cô vẫn có chút rụt rè như cũ, chỉ đơn giản trả lời một câu: "Không lạnh
nữa, nhưng mà..."
"Hả?" Tần Mặc chống vào cái trán Tô Song
Song, hừ nhẹ một tiếng, trong nháy mắt, hơi thở của Tần Mặc xen lẫn mùi
vị thuốc lá nhàn nhạt ập vào mặt cô. Thoáng cái, có một giây phút Tô
Song Song cảm thấy như bị choáng váng.
"Anh hỏi em này,
thực sự em cảm thấy cái tư thế này có được không?" Chăn mền đắp trên
người cũng không che đậy đến mức kín đáo lắm, dưới ánh sáng của ngọn đèn phía ngoài, Tô Song Song nhìn thấy hai tay Tần Mặc đang chống ở hai
bên người cô, gương mặt của anh treo sát ở phía trên mặt cô, cặp lông
mày nhíu lại.
Gương mặt của Tần Mặc để hết sức gần gương mặt của Tô Song Song. Tô Song Song cảm thấy hai mắt của mình gần như đã bị
nhòa đi rồi, vì vậy cô hơi khép lại mí mắt một chút. Lúc này Tần Mặc cúi đầu xuống, hai tay chống ở hai bên người cô cũng chậm rãi buông lỏng
ra, thân thể áp dần xuống.
Đợi cho anh hoàn toàn áp hẳn
người lên trên người Tô Song Song thì Tần Mặc nói một câu dường như cảm
thán: "Ừ, qur thực cái tư thế này đúng là tuyệt vời hơn tư thế lúc trước nhiều!"
"Anh này..." Tô Song Song còn chưa kịp nói xong,
Tần Mặc liền chụp đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của cô. Nụ hôn
này là một một nụ hôn từ nông đến sâu, hôn đến mức làm cho Tô Song Song
trở nên ý loạn tình mê.
"Ừm..." Tô Song Song không
chịu đựng nổi nữa liền ưm lên một tiếng. Thân thể của Tần Mặc vẫn một mực lạnh
như băng, trong nháy mắt trở nên khô nóng. Bàn tay to của anh có chút
lạnh như băng dọc theo chiếc eo của Tô Song Song chậm rãi hướng lên phía trên.
Đợi đến khi đụng chạm tới mềm mại trước ngực Tô Song
Song, thì Tô Song Song kinh hãi mở to hai mắt ra, cái miệng nhỏ liền hơi hé mở. Tần Mặc liền thừa cơ đánh vào, công thành đoạt đất.
Nụ hôn vừa chấm dứt, đồ ngủ của Tô Song Song đã bị cuốn đến trước ngực.
Vầng trán của Tần Mặc thân thiết cụng vào cái trán của Tô Song Song,
dùng giọng mũi hừ ra hai chữ, có vẻ đặc biệt mập mờ lâu dài: "Được
không?"
Trong lòng Tô Song Song lập tức rối loạn như ma.
Theo lý thuyết bọn họ đã có giấy chứng nhận kết hôn rồi, loại chuyện này chính là thuận theo nước chảy thành sông. Nhưng mà cô cảm giác, cảm
thấy có chút hơi nhanh quá, bây giờ cô vẫn còn chưa phục hồi tinh thần
trở lại như bình thường. Cô vẫn còn chìm trong cảm xúc mình là một người phụ nữ đã kết hôn!
"Chuyện này..." Tô Song Song hừ hừ, môi
vừa mấp máy một cái, liền đụng chạm luôn vào môi mỏng có chút mát lạnh
của Tần Mặc. Tô Song Song bị sợ tới mức ngay đến thở mạnh một cái thôi
cũng không dám thở mạnh nữa.
Tần Mặc nghe thấy Tô Song Song
còn do dự, ngược lại không quá bức bách cô, chỉ vùi cái đầu của mình ở
nơi cần cổ của Tô Song Song, hít vào một hơi thật sâu, đến khi thở ra,
khi luồng khí ấm áp phun vào nơi cổ của Tô Song Song, làm cho cô cảm
thấy tê dại, khi thổi vào trong lỗ tai, trong nháy mắt cả người cô chợt
run rẩy hết lên.
"Nếu không..." Giai đẹp đang ở trước mặt
làm cho ý chí của Tô Song Song trở nên bạc nhược yếu kém, lập tức đã
bị đánh tan. Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, duỗi bàn tay nhỏ bé
ra, sờ soạng ở bên hông to lớn của Tần Mặc một cái, bàn tay chạm vào cây gậy cộc!
Trong nháy mắt, trong lòng Tô Song Song cảm thấy
có một chút gì đó thất thường. Lúc này Tần Mặc kéo giãn cự ly giữa hai
người ra, anh vừa động một cái, chiếc chăn liền chảy xuống, để lộ ra
thân hình của hai người bọn họ. Tô Song Song vừa nhấc mắt lên, vừa vặn
nhìn sang thấy mình tiến vào trong ánh mắt của Tần Mặc.
Ngọn đèn mờ nhạt, hiện ra sắc màu ấm áp. Ánh mắt của Tần Mặc lúc trước vốn
lạnh như băng lúc này cũng đã nhiễm lên một tầng màu vàng, đã có nhiều
sự ấm áp hơn. Trong lúc này, khi ánh mắt ấy chiếu đến gương mặt của Tô
Song Song, ngoài sự tinh khiết ra không còn bất cứ một thứ gì khác, làm
cho Tô Song Song thấy si mê.
“Song Song...” Một tiếng gọi
khe khẽ vang lên, lập tức Tô Song Song cảm thấy dường như có đồ vật gì
đó vừa nổ tung ở trong đầu. Cô thở hào hển mấy cái, đôi bàn tay nhỏ bé
chống đỡ ở trước ngực Tần Mặc, chỉ có điều đôi bàn tay kia lại bất ngờ
vừa vặn thúc một cái bất tử ở trước ngực của anh.
Tần Mặc
kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức cúi người ghé môi vào hôn lên đôi môi của cô, Chẳng qua nhân lúc hai người đang gắn bó với nhau như môi với
răng thế này, anh lại lưu lại một ít khe hở, rù rì nói: "Có thể chứ..."
Loại âm thanh mềm mại yếu ớt này, trong nháy mắt đã làm cho Tô Song Song
không cách nào kháng cự nổi, bàn tay nhỏ bé của cô dần dần buông lỏng
ra, đặt sang hai bên người mình, khe khẽ gật đầu một cái, bàn tay của
Tần Mặc dọc theo thân thể Tô Song Song, một lần nữa xuống di chuyển
xuống phía dưới.