Bạch Tiêu theo bản năng nhìn Dương Hinh, anh không muốn bỏ qua cho Tần
Dật Hiên, nhưng cũng không muốn làm tổn thương tới Dương Hinh, trong lúc nhất thời hơi khó cả đôi đường.
Tô Song Song cuối cùng có một
lần cơ trí, bất ngờ đứng đậy, giơ ly rượu lên, lúc đứng dậy, tất cả mọi
người nhìn về phía cô, phá tan không khí giương cung bạt kiếm này.
Nhưng khoảnh khắc đi đứng đậy, Tô Song Song lại đột nhiên đầu óc trống rỗng,
ngây ngô quét một vòng bốn phía, không biết nên nói cái gì rồi.
“Ừmh...” Tô Song Song ậm ừ, Tần Mặc ở bên cạnh liếc nhìn cũng biết cô đang ở thế kẹt, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nghẹn đến đỏ bừng, lập tức giơ ly
rượu lên, giải vây cho cô, nhỏ giọng nói: “Song Song nói thật hay, cạn
chén!”
“...” Mọi người đều sửng sốt, liếc nhìn Tần Mặc, lại liếc
nhìn Tô Song Song, nếu như bọn họ nhớ không lầm, mới vừa rồi Tô Song
Song không nói gì cả! Dường như chỉ là một tiếng “Ừmh”.
Chỉ có
điều ở người đây đều là người thông minh, rất nhanh đã hiểu được ý tứ
của Tần Mặc, bọn họ đều giơ ly rượu lên, chạm nhẹ, sau đó uống rượu
trong ly.
Bạch Tiêu vốn ở đó mắt lớn trừng mắt nhỏ với Tần Dật
Hiên, nhưng Bạch Tiêu bị Tần Mặc nhìn lướt qua, phản ứng kịp, đây là
tiệc mừng của bọn họ, không thể gây sự, nên kìm nén bực bội uống ngụm
rượu này xuống, coi như tạm thời không tìm Tần Dật Hiên gây phiền phức
nữa.
Tâm tình Tần Dật Hiên vốn không tốt, bị Bạch Tiêu cho một
kích như vậy, tâm tình càng thêm tệ hết biết rồi, hơi ngẩng đầu uống
rượu rồi, coi như cho Tô Song Song mặt mũi, cùng với Bạch Tiêu hai người tạm thời hòa bình với nhau.
Thật ra thì mơ hồ nhất là Tô Song
Song, cô nhớ cô còn đang suy nghĩ, sao khi hồi hồn lại, tất cả mọi người đang nâng ly uống rượu đây?
Tô Song Song cúi đầu nhìn rượu trái
cây trong ly của mình, suy nghĩ một chút, uống một hơi cạn sạch, sau đó
giơ ly lên, cuối cùng nói một câu “Tốt!” Coi như tìm cho mình một bậc
thềm.
Ở đây thoải mái nhất chính là Tô Mộ rồi, cô và người trong
này không có dính líu gì,v ừa nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng này của Tô
Song Song, không nhịn được che miệng cười khanh khách.
Nụ cười
này của cô, Bạch Tiêu chú ý đến cô, nhớ tới lúc trước cô làm chuyện
không có suy nghĩ, lườm cô một cái, Tô Mộ lập tức tim lặng, ngoan ngoãn
cúi đầu ăn cơm.
Lúc này hay rồi, chỗ này có một người duy nhất
linh hoạt một chút, vào lúc này cũng bị bóp chết, cả bữa tiệc gia đình,
từng người một tất cả đều có tâm tư của riêng mình, coi như ăn không có
vị gì rồi.
Khi kính xong một ly rượu cuối cùng, Tô Song Song coi
như thở phào nhẹ nhõm, sớm biết tiệc mừng ăn thành dạng này, còn không
bằng không ăn, khiến cho trong lòng mọi người đều không quá thoải mái.
Tần Dật Hiên coi như là người không được hoan nghênh nhất ở đây, là người
rời đi đầu tiên, anh đi đầu tiên, trước khi đi vốn định nói hai câu với
Tô Song Song, chỉ tiếc vẫn bị Bạch Tiêu nhìn chằm chằm, anh chỉ có thể
cười cười với Tô Song Song, tịch mịch rời đi.
Tần Dật Hiên vừa
đi, tầm mắt của Bạch Tiêu lập tức chuyển sang trên người Tô Mộ, người đã bị anh gán cho cái mác không nói nghĩa khí, Tô Mộ không dám đắc tội
lãnh đạo trực tiếp là Bạch Tiêu này.
Mặc dù cô có ngàn lời vạn
chữ muốn nói, nhưng dưới áp bức của Bạch Tiêu, chỉ có thể khoát tay áo
với Tô Song Song, rồi chạy đi còn nhanh hơn Tần Dật Hiên, chạy thẳng.
Dương Hinh nhìn Bạch Tiêu một cái thật sâu, lúc này biến thành ánh mắt Bạch
Tiêu lóe lên, cuối cùng không đợi Tô Song Song nói gì với anh, anh cũng
chuồn mất.
Bạch Tiêu vừa đi, Dương Hinh tỏ vẻ cô đơn, cuối cùng
nói một tiếng chúc mừng với Tô Song Song, cũng đi, Tô Song Song đứng tại chỗ, nhìn Chiến Hâm còn sót lại, trái tim nhỏ lại bắt đầu thình thịch
thình thịch nhảy dựng lên.
Vào lúc này Chiến Hâm đứng từ trên ghế lên, nhìn Tô Song Song khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng hếu, nhìn
khiến Tô Song Song sợ run trong lòng, cô cười ha ha, không khỏi nhích
lại gần bên cạnh Tần Mặc.
Tần Mặc cảm nhận được thân mật mờ ám
này của Tô Song Song, tự nhiên đưa tay kéo tay nhỏ của cô, khẽ dùng sức, ý bảo cô có anh ở đây cái gì cũng không sợ.
Tần Mặc vừa đứng ra
làm chỗ dựa cho cô như vậy, Tô Song Song bỗng nhiên cảm thấy mình có
chút tư thế bắt nạt chị họ, thấy sắc mặt chị họ càng lúc càng khó coi,
vội vàng cười cười lấy lòng, tránh khỏi tay Tần Mặc, vội vàng tiến đến.
“Chị họ, chị có chuyện gì cần dặn dò sao?” Tô Song Song cười đạt tới chân
chó, trừ Tần Dật Hiên ra, Chiến Hâm là người thân nhất trong lòng Tô
Song Song.
Chiến Hâm không có cách nào so sánh với Tần Dật Hiên,
bởi vì Chiến Hâm nói như thế nào cũng là người nhà họ Chiến, nhà họ
Chiến cũng chính là nhà mẹ đẻ của Tô Song Song, năm xưa đuổi mẹ Tô ra
khỏi cửa, có thể nói cả đời không qua lại với nhau.
Mặc dù Chiến
Hâm coi thường quyết định trong nhà, nhưng cũng phải bận tâm, hai năm
qua cũng xa cách cô, chỉ khi Tô Song Song có chuyện thật sự không giải
quyết được mới ra ngoài giúp một tay, hơn nữa mỗi lần đều còn lén lén
lút lút.
Tô Song Song không muốn thêm phiền phức cho Chiến Hâm,
qua lại càng ngày càng ít, tự nhiên không thân cận được bằng Tần Dật
Hiên người anh trai hầu như luôn ở bên cô từ nhỏ.
Chiến Hâm nhíu
mày liếc mắt nhìn Tần Mặc, đưa ngón tay nhẹ nhàng chọc lên trán Tô Song
Song, cô hơn Tô Song Song mấy tuổi, vẫn coi cô ấy như đứa bé mà nhìn.
Vào lúc này đứa bé trong lòng mình đã lập gia đình, không khỏi hơi xúc
động, mặc dù tràn đầy đều là chúc phúc, nhưng không biết vì sao trong
lòng vẫn có ít nhiều khó chịu.
“Đây chính là người lần đó đưa em
vào đồn cảnh sát?” Chiến Hâm cực kỳ thông minh, Tô Song Song bình thường đều là trạch nữ ru rú trong nhà, sợ rằng chuyện lần đó, chính là do
boss lớn Tần này mang lại.
Tô Song Song vừa nghe, trong nháy mắt nhớ
tới chuyện khi ấy cô biết Tần Mặc, thật ra thì cũng chính là trước đây
không lâu, nhưng không nghĩ tới vào lúc này bọn họ đã lính giấy chứng
nhận kết hôn rồi, Tô Song Song hơi hoảng hốt, rất không biết xấu hổ gật
gật đầu.
“Thật đúng là nghiệt duyên!” Chiến Hâm lầm bầm một câu,
cô vẫn còn chưa phải hoàn toàn hài lòng với thân phận của Tần Mặc, Tần
Mặc là toản thạch vương lão ngũ phụ nữ toàn thành phố hướng đến, nhưng
cô cảm thấy anh không thích hợp với Tô Song Song đơn thuần.
“Song Song, nếu như có một ngày em không muốn cùng anh ta, tìm đến chị họ,
chị họ nhất định có biện pháp để cho em rời khỏi anh ta!” Chiến Hâm
giống như khiêu chiến, nhìn lướt qua Tần Mặc.
Tần Mặc nhíu mày
trong nháy mắt, anh đều không muốn gặp bất kỳ ai có ý đồ mang Tô Song
Song từ bên người anh đi, nếu không phải Chiến Hâm là chị họ của Tô Song Song, anh đã sớm để
cho cô hối hận khi nói ra những lời này.
“Ha ha, chị họ, sao có thể, chị đừng lo lắng, bây giờ em vô cùng tốt! Vô
cùng tốt!” Mặc dù Tô Song Song quá không thích ứng với chuyện kết hôn
này, nhưng mà những cảm giác khác đều rất tốt.
Nhất là dì cả này của cô đến càng tốt, có thể cho cô ít nhất một tuần lễ gỡ suôn sẻ những chuyện này.
“Em cảm thấy tốt là được, không có chuyện gì chị đi về trước, em cũng
biết.” Chiến Hâm nói đến đây, tỏ vẻ có lỗi nhìn Tô Song Song.
Tô
Song Song lập tức hiểu được, Chiến Hâm không tiện nán lại đây, cô như
trước kia khéo léo gật gật đầu, cười cười, chỉ có điều trong mắt dù ít
hoặc nhiều vẫn không che giấu được cô đơn.
Tần Mặc vẫn nhớ lời
Chiến Hâm nói, anh bước lên trước, nói: “Em tiễn chị, Song Song em ở đây chờ anh, tiện thể xem bữa ăn khuya muốn ăn gì, xách về.”
“Hả?”
Tô Song Song không rõ, lúc này mới ăn xong, đã nghiên cứu bữa ăn khuya,
mặc dù cô tham ăn, nhưng cũng quá khoa trương, lại nói nhà cũ họ Tần cái gì cũng có, nếu quả thật muốn ăn cái gì, tự cô cũng có thể làm mà!
Tô Song Song vừa định nói cô muốn tiễn chị họ, ai ngờ hai người kia đã đi
ra ngoài rồi, khi đi ra, Tần Mặc vẫn còn rất tự giác đóng cửa phòng lại.
Tô Song Song nhìn cửa đóng lại, cũng dừng bước chân định đi ra, cô hơi bẹt miệng, làm cái mặt quỷ về phía cửa đóng kín, quay đầu lại nhìn thức ăn
trên bàn, có rất nhiều món cũng không ăn được hai miếng, cảm thấy vứt đi như vậy rất lãng phí.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, còn không
bằng mang những món này về làm bữa ăn khuya, có thể ăn chung với người
giúp việc ở nhà cũ họ Tần, cũng có thể náo nhiệt một chút, coi như ăn
mừng ở nhà.
Nghĩ như vậy, Tô Song Song ném luôn chuyện Tần Mặc đi riêng với Chiến Hâm ra sau đầu, gọi nhân viên phục vụ đến, hai người
vừa nói vừa thu dọn.
Từ lúc mới bắt đầu Chiến Hâm đã biết được
Tần Mặc có chuyện muốn nói riêng với cô, cho nên anh mới bước nhanh cùng ra ngoài, không để cho Tô Song Song theo đuôi, vào lúc này hai người đã đi đến bãi đậu xe, Chiến Hâm liền dừng bước lại, nhìn Tần Mặc, trong
mắt mang theo ý dò hỏi.
Tần Mặc cũng dừng lại, khi mở miệng có vẻ hơi cứng rắn: “Đừng nghĩ đến có một này mang Tô Song Song từ bên cạnh
tôi đi, chị không có tư cách.”
“!”Chiến Hâm không ngờ Tần Mặc sẽ
nói như vậy, nhà họ Chiến cũng là gia tộc lớn, từ nhỏ cô cũng quen cường thế, vốn cho Tần Mặc mặt mũi, vẫn khách khí, nghe anh nói như vậy, hừ
lạnh một tiếng.
Ngay sau đó Chiến Hâm khinh thường nói: “Vậy tôi
còn thật sự không biết ngoại trừ tôi ra, còn có ai có tư cách này! Chẳng lẽ thằng nhóc Tần Dật Hiên bụng dạ khó lường kia?’
“Các người
đều không có tư cách, ai cũng không có tư cách.” Tần Mặc thản nhiên nói, không có phản ứng đặc biệt gì với giọng nói hơi khiêu khích của Chiến
Hâm, giống như từ đầu đến cuối đều không để cô vào trong mắt.
Chiến Hâm vừa nghe, nhíu mày, giọng nói càng thêm khinh thường: “Tần Dật Hiên chắc chắn không có tư cách, nhưng tại sao cậu lại nói tôi không có tư
cách, bây giờ tôi là người thân nhất trên thế giới này của Tô Song
Song!”
Đột nhiên Chiến Hâm nghĩ đến điều gì đó, cười lạnh một
tiếng, tiếp tục nói: “Vậy còn cậu? Tần Mặc, cậu cho rằng cậu là ai, Song Song biết cậu cũng chỉ mới hai tháng, cậu cho rằng năng lượng tình yêu
có bao nhiêu yêu?”
Trong lòng Chiến Hâm tức không nhịn nổi, lại
nói một câu tàn nhẫn: “Tần Mặc tôi cho cậu biết, tôi cứ kiên quyết không đồng ý, cũng có thể khiến hai người thất bại!”
“Cha mẹ của cô ấy qua đời, khi sợ tối cả đêm không ngủ được, chị ở đâu? Khi cô ấy bơ vơ
không chỗ nương tựa cần một người giúp đỡ, chị ở đâu? Chiến Hâm, tại sao chị nói chị có tư cách đây?”
Tần Mặc khó có được một hơi nói
nhiều như vậy, nhưng mỗi một câu một chữ cũng khiến cho Chiến Hâm không
có lời nào đáp trả, cô sớm mất khí thế khinh người vừa rồi.
Cô
luôn nói là người thân nhất của Tô Song Song, cô thẹn với con bé, nhưng
cho tới bây giờ Tô Song Song không biểu hiện ra, cô cũng lừa mình dối
người cảm thấy không có gì, cảm giác mình làm đủ nhiều.
Nhưng
trong giai đoạn cuộc sống gian nan nhất của Tô Song Song, biết con bé
mỗi đêm bị ác mộng mà tỉnh, biết con bé mở đèn suốt đêm, không dám ngủ.
Nhưng vì trong nhà xen vào, cô trừ ra được chút tiền, thì không trông nom con bé được bao nhiêu, nói như thế, cô còn không bằng Tần Dật Hiên.
Nói như thế, cô thật sự vẫn không có tư cách gì đi quản lý Tô Song Song
chung một chỗ với ai, chỉ có điều, Chiến Hâm biết rõ chuyện như vậy,
nhưng trong lòng vẫn nghẹn một hơi.
Theo ý cô, Tô Song Song cũng
không nói gì, Tần Mặc thì có tư cách gì ở đây quơ tay múa chân, nghĩ như vậy, trong nháy mắt cô đã khôi phục vênh váo hả hê lúc trước.
Cô khinh thường nhìn Tần Mặc: “Cho dù tôi không có tư cách, nhưng cậu cũng không thể phủ nhận lực ảnh hưởng của tôi với Tô Song Song, cho nên Tần
Mặc, cậu cũng đừng quá coi mình là gì!”