Editor: Mẹ Bầu
Những trang bản thảo cứng ngắc kia, trực tiếp đập mạnh vào trên mặt Tô Song
Song, làm cho cô không sao né tránh kịp, có một tờ bản thảo trực tiếp
cứa vào trên mặt của cô, Tô Song Song lập tức cảm thấy gò má của mình
nóng rực đau nhói lên một cái.
Cô nhíu mày, đưa tay lên sờ
soạng trên mặt mình một chút, thoáng cái, trên ngón tay cô thấy ươn ướt. Cô thu tay lại xem xét, trên ngón tay đều là máu.
Tô Song Song nhìn thấy máu là choáng váng, lập tức đầu bắt đầu mơ hồ.
Cao Dương thoáng trông thấy một cái, liền bước tới, đứng ngăn ở phía trước
mặt Tô Song Song, nhìn vào vị chủ biên kia: "Chủ biên, có chuyện gì cứ
từ từ nói, làm sao cô có thể ra tay như vậy chứ?"
Vị nữ chủ
biên kia đẩy chiếc gọng kính trên mặt, nhìn lướt qua gương mặt của Tô
Song Song, nhìn thấy chỉ là một vệt giấy quẹt qua rất nhỏ làm cho Tô
Song Song bị thương, nên lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo.
Cô ta
hừ lạnh một tiếng: "Các người có ai trông thấy
tôi ra tay đây? Tôi chỉ ném tập giấy bản thảo, đúng lúc cái mặt của cô
ta đang ở đó, bản vẽ hỏng như vậy rồi, chẳng lẽ còn trách tôi sao?"
"Cô!" Cao Dương tức quá, đang muốn lên tiếng phản bác lại, thì Tô Song Song
kéo anh lại, ý bảo anh không cần nổi giận. Rõ ràng đối phương đang muốn
hướng về phía cô, cô không muốn gây liên lụy đến Cao Dương.
"Quản lý Cảnh, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra
vậy?" Tô Song Song tận gắng sức để cho giọng nói của mình có vẻ mềm mỏng đi một chút, cô muốn biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra rồi.
"Cô hỏi tôi chuyện gì đã xảy ra sao? Chính trong nội tâm của cô là rõ ràng
nhất kia mà! Tối hôm qua cô là người theo dõi việc hậu kỳ của bản thảo,
tất cả đều bị tung lên trên mạng hết rồi, tiểu Nhạc xem như vẽ không công rồi! Cô nói
xem, người nào phải chịu trách nhiệm đây!"
Tô Song Song vừa
nghe thấy vậy liền nhíu mày, ngày hôm qua cô đã làm tốt phần hậu kỳ bản
thảo rồi, tiếp đó rõ ràng là cô đã cất kỹ đầy đủ rồi, làm sao có thể bị
truyền lên trên mạng được chứ!
Tô Song Song đang định mở
miệng nói cái gì, quản lý Cảnh thấy bộ dạng cô vẫn giữ thái độ không
kiêu ngạo không siểm nịnh như vậy liền hừ lạnh lên một tiếng, một tay
đẩy mạnh Tô Song Song một cái, nói ra: "Mặc kệ những chuyện khác, cô đã
bị đuổi việc rồi, cút đi!"
Lần này hành động đẩy người của
quản lý Cảnh quá đột ngột, hai chân của Tô Song Song không kịp giữ thăng bằng, thân thể của cô liền nghiêng đi một cái. Thoáng cái, lập tức đầu
gối trái của cô bị khuỵu xuống, vừa vặn đập mạnh một cái vào bên cạnh
của mặt bàn. Tô Song Song bị đau đến mức cô lập tức ôm lấy đầu gối ngồi
xổm xuống trên mặt đất không sao đứng dậy nổi.
Cao Dương
thoáng nhìn thấy một cái, sắc mặt cũng biến đổi, vội vàng đi tới đỡ Tô
Song Song. Xem như vết thương mới của Tô Song Song lại chồng lên trên
vết thương cũ, hoàn toàn không sao đứng dậy nổi nữa. Cao Dương lập tức
có chút luống cuống, anh vừa định lấy điện thoại di động ra gọi đến số
120, quản lý Cảnh lại cướp lấy điện thoại di động của anh ném mạnh vào
trên mặt đất.
"Gọi cái gì mà gọi? Chỉ vừa mới đẩy một cái,
giả bộ cái gì mà giả bộ, muốn giả bộ thì lăn ra mà giả bộ đi!" Phía sau
của quản lý Cảnh rất mạnh và vững chãi, chú của cô ta là một trong những nguyên lão của công ty, cho nên cô ta một mực vẫn luôn rất kiêu ngạo.
Cao Dương cúi đầu xuống, mái tóc ngang trán che dấu vẻ mặt của anh vừa thay đổi trong nháy mắt. Vừa mới rồi trên gương của anh còn thấy vẻ nhu
nhược mà lúc này đã biến thành sắc bén, lộ ra một chút lạnh lùng.
Anh vừa đinh ngẩng đầu lên ra tay, liền cảm giác thấy bên cạnh mình có
người bước nhanh đi qua, anh liền cúi đầu xuống, che dấu vẻ sát ý trong
mắt, lúc này mới ngẩng đầu lên liếc nhìn qua, trong mắt anh lộ rõ sự
kinh ngạc, thế nào lại là Tần Dật Hiên.
Vốn dĩ Tần Dật Hiên
chỉ đi ngang qua, nghe thấy quản lý Cảnh lại đang gây khó dễ với người
mới, anh cũng lơ đễnh. Chẳng qua là, khi anh chợt nghe thấy người đó là
Tô Song Song thì liền mạnh mẽ dừng bước chân đứng lại. Anh vốn không
muốn quấy rầy cuộc sống của Tô Song Song, nhưng mà khi bước chân của anh vừa mới được di chuyển một cái...
Đến khi anh trông thấy Tô Song Song bị đẩy một cái, lại đụng phải vết thương cũ, rốt cục
anh đã
không thể nhịn được nữa rồi, vội bước đi tới. Tô Song Song bị đau đến
mức hoàn toàn không hề chú ý tới ai vừa mới bước tới, chỉ cảm thấy bốn
phía thoáng chốc dường như liền an tĩnh trở lại.
Cô định
ngẩng đầu lên để nhìn xem ai, nhưng mà cô vừa cử động một cái, liền thấy đầu gối đau nhức tựa như sắp sửa tìm đường chết đến nơi rồi. Cô liền
cúi đầu xuống, chậm rãi suy nghĩ một chút, nhưng lỗ tai nhỏ của cô vẫn
một mực nghiêm túc nghe ngóng.
Tần Dật Hiên vừa tiến vào, cả phòng làm việc thoáng chốc liền an tĩnh trở lại. Ngay cả quản lý Cảnh,
lúc trước vẫn còn vênh váo tự đắc là thế, cũng ngây ngẩn cả người. Cô ta vội vàng tươi cười, còn chưa kịp nhớ rõ mình nói cái gì, chỉ thấy Tần
Dật Hiên ngẩng đầu, trực tiếp vung tay giáng xuống một cái bạt tai.
"Chát!" một tiếng kêu giòn tan vang lên, có người nhát gan, trong nháy mắt liền
thốt kêu lên một tiếng kinh hãi. Tô Song Song nghe thấy tiếng động, cũng cảm thấy kinh sợ, cố nén lại sự đau nhức trên đầu gối, mạnh mẽ ngẩng
đầu lên nhìn thoáng qua.
Trong nội tâm lại càng thấy kinh sợ hơn nữa, thế nào lại là Tần Dật Hiên!
Quản lý Cảnh và Tần Dật Hiên coi như là cũng có sự qua lại, cho nên cô ta
không sao ngờ được Tần Dật Hiên lại có thể trực tiếp giáng cho cô ta một cái bạt tai như vậy. Mặc dù trong nội tâm biết rõ không thể đắc tội với Tần Dật Hiên, nhưng mà cô ta kiêu ngạo đã thành quen, vừa bụm mặt nhưng không sao nén nhịn được, hỏi lại một câu: "Tổng giám đốc, thế này là có chuyện gì vậy?"
"Mặt của cô đã ngăn trở cái tay của tôi
rồi, cô bị đánh như vậy chẳng lẽ lại còn trách tôi sao?" Nói xong, Tần
Dật Hiên quơ quơ tay, sau đó lấy ra một chiếc khăn tay lụa, lau lau bàn
tay của mình, tựa như sợ bị bẩn tay vậy.
Những lời này vừa
nói ra, tất cả mọi người đều biết rõ đây là Tần Dật Hiên đã giúp cho Tô
Song Song được hả giận rồi. Những ánh mắt lúc trước còn đang chiếu vào
trên người Tần Dật Hiên, chỉ trong nháy mắt, những ánh mắt đó liền di
chuyển đến trên người Tô Song Song.
Tần Dật Hiên lau tay
xong, bảo đảm sẽ không làm bẩn đến Tô Song Song, lúc này anh mới vươn
tay xoa xoa gương mặt của Tô Song Song. Thấy cái trán của cô vừa túa ra
một lớp mồ hôi lạnh, anh nghĩ nghĩ, sau đó dứt khoát cẩn thận từng ly
từng tí, ôm ngang người cô đứng dậy.
Theo bản năng, Tô Song
Song liền giãy dụa tựa như muốn tuột xuống, chỉ nghe thấy Tần Dật Hiên
ghé xuống ở bên tai cô, hạ giọng nói ra: "Em gái à, em đang bị thương,
anh trai ôm em gái đứng dậy cũng đúng với đạo lý trời đất thôi mà! Em
đừng ngọ ngoạy nữa."
Giọng của Tần Dật Hiên không lớn, nhưng lại làm cho tất cả mọi người trong phòng làm việc, ai nấy đều nghe thấy được rất rõ, lập tức tiếng hít không khí lại vang lên liên tiếp. Tô
Song Song thấy Tần Dật Hiên dứt khoát đặt vị trí của anh rất chuẩn xác,
định vị ngay mình là anh trai của cô, cũng không giãy giụa gì nữa rồi.
Cô vừa nghĩ tới đã gây cho Tần Dật Hiên thêm phiền toái, cô vừa ý tứ, cười cười, thấp giọng kêu lên một tiếng: "Anh à..."
"Không có chuyện gì đâu, anh đã từng nói với em rồi thôi. Nếu như có người nào đó dám bắt nạt em, anh liền chụp chiếc bao tải nhỏ lên người đó, đánh
đòn một trận mới thôi!"