Editor: Mẹ Bầu
Đông Phương Nhã nhìn Bạch Tiêu một cái, cũng cười khổ một tiếng, đưa tay nhẹ nhàng đập cho Bạch Tiêu một cái, nói: "Sắp tới tôi cũng sẽ ra nước
ngoài rồi, về sau chính anh phải tự bảo trọng lấy mình!"
"!" Đừng nói là Bạch Tiêu, ngay cả Tần Mặc và Tô Song Song cũng thoáng sửng sốt một chút. Bạch Tiêu định nói điều gì đó, nhưng mà vừa nghĩ tới mấy
ngày gần đây, anh và Dương Hinh cũng đã gây những điều tổn thương đối
với Đông Phương Nhã, nên cuối cùng cũng không nói
thêm điều gì nữa.
Tô Song Song có thể nhìn thấy rõ ràng sự
ưu thương trong mắt của Đông Phương Nhã và sự không đành lòng ở trong
mắt của Bạch Tiêu. Cô nôn nóng đến mức hận không thể đập chan chát mấy
cái vào trên người bọn họ, để cho hai người bọn họ được tỉnh táo lại.
Tình chàng ý thiếp đã rõ ràng như thế rồi, ở chỗ này bọn họ còn giữ cái
thói kiểu cách thế kia để làm gì chứ!
Đông Phương Nhã nói
xong, xoay người rời đi. Bạch Tiêu vươn tay ra, nhưng cuối cùng
cũng vẫn không thể bắt được Đông Phương Nhã. Tô Song
Song nhìn cánh tay của Bạch Tiêu duỗi ra ở giữa không trung, sự tức giận của cô càng không thể dẹp xuống nổi.
"Tôi đã không có
chuyện gì lớn nữa rồi, hai người cứ trở về đi thôi, Hinh Nhi... Tiểu Tần Tần, cậu hãy tự mình đưa Song Song trở về nhà đi." Bạch Tiêu nói xong
vỗ vỗ lên bả vai của Tần Mặc.
Bạch Tiêu vừa mới nói xong
liền bị bác sĩ và y tá chạy tới đỡ đi vào trong, Tần Mặc nhìn về phía Bạch Tiêu gật đầu một cái, sau đó lôi kéo tay Tô
Song Song xoay người rời đi.
Mới đi về phía trước được mấy
bước, Tô Song Song liền không nhịn được nữa, liền bắt đầu mở miệng phun
ra mấy câu nghe hoàn toàn rất có chuyên môn, không muốn chấp nhận cũng
phải chấp nhận: "Em bảo này A Mặc, theo sự quan sát của em, em nhận thấy Bạch Tiêu thích Đông Phương Nhã, mà Đông Phương Nhã cũng thích Bạch
Tiêu, tại sao hai người bọn họ lại không ở chung một chỗ như vậy chứ
hả?"
Theo Tô Song Song nhận thấy, rõ ràng giữa hai người bọn họ bây giờ đã không còn có chướng ngại nào nữa rồi,
tại sao lại còn phải coi nhau như người xa lạ
như thế? Đã phải chịu thống khổ về những sự rối rắm như thế rồi, vậy mà
cuối cùng bọn họ cũng chỉ có đập nhau một cái, tựa như trong kịch truyền hình vậy!
Tần Mặc vuốt ve mái tóc của Tô Song Song, suy
nghĩ một chút, nói: "Bọn họ cảm thấy có lỗi với Dương Hinh, em cứ tin
tưởng ở Bạch Tiêu, cậu ta sẽ có cách xử lý được chuyện này rất tốt."
Tô Song Song còn muốn nói điều gì nữa, nhưng mà ngẫm nghĩ lại một chút, cô cảm thấy mình cũng không có lập trường gì
trong chuyện này. Dù sao cô cũng không phải là người trong cuộc. Không
hiểu giữa bọn họ rốt cuộc đã trải qua những gì, mặc dù Tô Song Song cảm
thấy tiếc nuối, nhưng cô vẫn gật đầu một cái.
Bất quá giờ
khắc này, đối với việc cô có thể được ở chung một chỗ cùng với Tần Mặc,
Tô Song Song càng cảm thấy thêm quý trọng lẫn cảm kích, cô ngước đầu
nhìn Tần Mặc một cái, ánh mắt nhìn thật dịu dàng.
Vừa vặn
đúng lúc này Tần Mặc cũng cúi đầu xuống, nhìn Tô Song Song. Tầm mắt của
hai người chạm vào nhau, Tần Mặc nhìn thấy trong ánh mắt đầy dịu dàng
của Tô Song Song còn mang theo một chút ẩm ướt, trong nháy mắt trong
lòng anh thấy thật ấm áp.
Anh cúi người xuống, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trên trán của Tô Song Song. Khi đôi môi của anh rời
khỏi, Tô Song Song tựa như vừa mới trải qua trận mơ hồ, cô mở mắt thật
to, vươn tay vuốt vuốt lên trán của mình, dáng vẻ của cô cứ ngây ngốc
ngơ ngác.
Tần Mặc nhìn thấy Tô Song Song như vậy, trong lòng càng thấy ấm áp hơn. Thật ra thì đối với anh mà nó, chuyện xảy ra vừa
mới rồi giữa Bạch Tiêu và Dương Hinh, anh cũng cảm thấy rất xúc động.
Giờ phút này, anh cảm thấy bản thân mình có thể được ở cùng với Tô Song
Song chung một chỗ, thật sự là vô cùng may mắn.
Tần Mặc ôm
Tô Song Song đi tới chỗ xe dừng, ngồi vào bên trong xe. Sau cùng vì sợ
Tô Song Song không nghĩ ra, Tần Mặc vuốt vuốt mái tóc của cô, nói với cô vẻ hết sức cưng chiều: "Về chuyện của bọn họ, chúng ta cũng không cần
phải quan tâm nhiều đến nữa, anh định dẫn em đi chơi, em muốn đi chỗ
nào?"
Lời nói này của Tần Mặc nghe có vẻ rất tùy hứng, quả
thực đây đúng là lần đầu tiên Tô Song Song được chứng kiến Tần Mặc thể
hiện tính tình ra như thế này. Cô không nhịn được liền đưa tay lên sờ sờ vào trán của anh, thấy trán của anh không nóng, cô cảm thấy có chút khó hiểu.
"A Mặc, làm
sao đột nhiên anh lại trở nên giống như
đang trêu đùa như vậy?" Đây cũng là một ấn tượng cực kỳ mạnh mẽ mà Tần
Mặc đã tạo ra cho Tô Song Song. Cô chớp chớp đôi mắt, càng nghĩ càng cảm thấy những lời nói kia thật sự là không thể nào từ trong miệng của Tần
Mặc nói ra được.
"..." Tần Mặc bị hành động của Tô Song Song làm cho thật sự không biết cần phải ứng đối lại những gì với cô cho
phải. Anh nhắm mắt lại nhẹ nhàng hít sâu một hơi, ra hiệu bảo tài xế lái xe đi.
Xe khởi động chạy đi, Tần Mặc đưa Tô Song Song trở
lại nhà cũ của họ Tần. Vào đến trong nhà, khi nhìn thấy ông nội Tần, Tô
Song Song mới hiểu được tại sao Tần Mặc lại nói muốn mang cô đi chơi
rồi...
Thì ra là ông nội Tần bắt đầu "bức hôn" rồi ! Chẳng
qua là cái chuyện bức hôn này không phải giống như nghĩa của từ bức hôn
kia, nghĩa là ông nội Tần đã bắt buộc Tần Mặc phải tổ chức hôn lễ!
Tô Song Song vừa nghe thấy, nhất thời liền tê dại đến tận đầu ngón tay
rồi. Cô đảo mắt một vòng vây quanh người Tần Mặc đầy vẻ hốt hoảng. Ngay
sau đó, cô khẩn trương lôi kéo ống tay áo của Tần Mặc, ngước đầu lên,
gương mặt hiện rõ ý muốn hỏi thăm.
Cô vừa mới kịp thích ứng chuyện hai người bọn họ kết hôn với nhau xong, chẳng lẽ hiện tại đã phải tiến hành hôn lễ rồi sao?
Thật ra thì Tần Mặc cũng không muốn để cho Tô Song Song lộ diện trước công
chúng nhanh như vậy. Anh biết cô nhóc này vẫn luôn thích sống tự do tự
tại, nếu nhưng bây giờ để cho mọi người đều biết rõ, đến lúc đó nhất
định sự tự do của cô sẽ bị hạn chế.
"Ừ, cho nên anh đã nói
trước với ông nội rồi, chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật trước!" Dường như Tần Mặc có vẻ yêu thích đối với mái tóc dài của Tô Song Song, vừa
mới nói được vài câu, lại nhìn thấy cô trở nên ngây ngốc như thế, anh
liền không nhịn được, lại vươn tay ra vuốt ve mái tóc của cô.
Tô Song Song vừa nghe thấy đi hưởng tuần trăng mật, ánh mắt liền sáng lên. Đi nghỉ trăng mật cũng chỉ là một chuyến đi ra nước ngoài miễn phí để
chơi đù mà thôi! Chỉ có điều, cô còn đang cười cười, đột nhiên chợt nghĩ đến một vấn đề rất trọng yếu.
Tô Song Song vội vàng móc từ
trong túi của mình ra mấy cái thẻ tín dụng cô vẫn luôn mang theo bên
mình, không chút ý thức đặt toàn bộ lên trên tay của Tần Mặc, còn lầm
bầm một câu: "Chỉ có điều A Mặc à, em chỉ ngần này tiền thôi, dường như
không thể đủ được đâu!"
Tần Mặc vừa nhìn thấy mấy cái thẻ
tín dụng ki của Tô Song Song, trong lòng liền thở dài. Anh không biết
phải đến lúc nào thì anh mới có thể làm cho Tô Song Song coi tiền của
anh cũng như là tiền của mình được nữa.
"Là ông nội đã buộc
chúng ta phải đi nghỉ tuần trăng mật, cho nên coi như là mọi chi phí
được đài thọ, em không cần phải bỏ tiền." Tần Mặc sống cùng với Tô Song
Song đã lâu, cho nên bản lĩnh thuận miệng nói bậy cũng càng ngày càng
mạnh, mọi chuyện anh nói ra thực sự đã đạt đến trình độ nói thuận miệng
thành chương rồi.
Tô Song Song vẫn luôn tin tưởng ở Tần Mặc, mặc dù cảm thấy anh nói có chút gì đó hơi khiên cưỡng, nhưng mà vừa
nghĩ tới có thể được đi du lịch ra nước ngoài miễn phí, hơn nữa theo như Tần Mặc đã nói những nơi mà hai người bọn họ đi du lịch tuyệt đối sẽ
không hề thấp kém liền hưng phấn gật đầu một cái.
Nhưng mà cô vẫn còn nhỏ giọng nói ra một câu: "A Mặc, chờ em kiếm được tiền, nhất định sẽ mang trả lại cho anh!"