Editor: Mẹ Bầu
Tô Song Song nằm ở trong ngực Tần Mặc, bị anh những lời nói ngọt ngào này
của anh, trong nháy mắt ngọt khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ rực lên, cả một
đêm mệt mỏi dường như cũng liền biến mất.
Cuối cùng cô thẹn
thùng cúi đầu, tựa vào nơi trái tim của Tần Mặc, rầm rì bắt chước Tần
Mặc, nói một câu: "Chào buổi sớm, người mà em yêu nhất."
Tần Mặc vừa nghe xong, chợt hít sâu một hơi, trực tiếp một lật người lại áp luôn Tô Song Song xuống dưới thân thể của mình. Anh híp mắt lại, nhìn
vẻ mặt hoảng sợ của Tô Song Song, không nhịn được ý muốn trêu chọc cô một chút.
Tần Mặc cố ý hôn nhẹ một cái
vào nơi nhạy cảm ở vành tai của Tô Song Song, nói một câu mập mờ: "Hay
là chúng ta lại vận động một chút vào lúc sáng sớm này nhỉ?"
Vừa mới có một câu ngọt ngào xong, trong nháy mắt đã biến thành bọt biển.
Những lời nói này của Tần Mặc thật sự giống như ánh mặt trời vậy, chỉ
rong nháy mắt đã làm những cảm xúc ngọt ngào của Tô Song Song vỡ tan, nổ lốp bốp, di@en*dyan(lee^qu.donnn), lốp bốp giống như bong bóng bị phơi
dưới ánh nắng vậy...
Tô Song Song nhất thời bày ra vẻ mặt
cầu xin tha mạng, mặt mũi nhăn lại như cái nhíu bánh bao, nói: "Tần đại
nhân, xin ngài tha tiểu nữa đi, tiểu nữ là trạch nữ (*), thật lòng không thích hợp vận động vào buổi sáng."
(*) Trạch nữ: Cụm từ dùng để chỉ những cô gái lập dị, có sở thích chỉ muốn ngồi ở trong nhà suốt ngày để đọc truyện, xem phim…
"Không thích hợp vận động…" Tần Mặc đột xuất nói ra năm từ mang ý vị thâm
trường, ngay sau đó, anh tiếp tục nói: "Vậy thì chúng ta không đi ra
ngoài, chúng ta vận động ở trên giường một chút nhé, em thấy thế nào?"
"Chẳng ra làm sao cả!!!" Tô Song Song vội vàng rống
lên một câu, cũng không còn muốn cái gì mà buổi sáng ngọt ngào nữa.
Chuyện này nếu như lại còn sôi trào ở trên giường thêm một lần thứ nữa,
chắc cô cũng không cần làm hôn lễ, trực tiếp làm tang lễ luôn là được.
Thật ra thì chính là Tần Mặc chỉ muốn trêu chọc Tô Song Song mà thôi. Thấy
cô bị dọa cho sợ đến mức cả tay chân đều khua đá lung tung, bộ dạng kiểu như phản đối anh đang định bắt nạt phụ nữ đàng hoàng vậy, liền không
nhịn được mà bật lên một tràng cười nhẹ nhàng.
Tô Song Song
vừa nghe thấy Tần Mặc cười, vội vã ngẩng đầu lên nhìn lại, khi nhìn thấy Tần Mặc đang cười thật ấm áp, trong nháy mắt cô cảm giác mình nhất định là đã gặp quỷ.
Cô nuốt nước miếng một cái,
dừng giãy giụa lại, chăm chú nhìn Tần Mặc, Tần
Mặc thấy Tô Song Song đột nhiên dừng lại, lại còn chăm chú nhìn mình như vậy, còn tưởng rằng cô có chuyện gì cần phải nói, liền cúi đầu xuống
chuyên chú nhìn cô.
Hai người cứ anh nhìn em, em nhìn lại
anh như vậy, cái nhìn vào nhau vừa chăm chú vừa thâm tình, vào giờ khắc này, thời gian tựa như cũng dừng lại.
Đột nhiên Tô Song
Song há to miệng, cẩn thận hỏi Tần Mặc một câu: "A Mặc, có phải qua đêm
tân hôn vừa rồi, anh đã liền biến thân rồi hay không, hoặc là có phải
anh có cái gì đó như thần thông quảng đại ấy, hay không? Như kiểu có
phép thuật…"
". . ." Tần Mặc thật sự đã đánh giá cao đầu óc
suy nghĩ của Tô Song Song rồi, lẽ ra anh không nên kỳ vọng có thể được
nghe từ trong miệng của cô câu nói tình tứ yêu đương gì mới phải!
Anh dứt khẽ nhổm thân thể lên, đi xuống giường, cầm chiếc áo tắm để ở bên
giường lên khoác vào người, khôi phục lại trong vẻ cao ngạo lãnh khốc
của ngày thường.
Tô Song Song nhìn thấy Tần Mặc như vậy,
không biết tại sao cô chợt cảm thấy cực kỳ thân thiết, nằm đó níu lấy
chăn, biểu lộ dáng vẻ của một người vợ nhỏ, nhìn theo bộ dáng vẻ Tần Mặc đi vào phòng tắm đầy sự sùng bái.
Cửa phòng tắm đóng lại,
một khắc kia, Tô Song Song nằm ở trên giường, giang rộng chân tay thành
hình chữ đại (大), để cho tứ chi của mình giãn rộng ra, vừa lăn đi lăn
lại, để cho cơ thể của mình được thư giãn thoải mái,.
Đột
nhiên cửa phòng tắm được mở ra, Tần Mặc sải bước đi tới gần giường, Tô
Song Song nhìn Tần Mặc vẻ khó hiểu, chỉ thấy anh một phát, vén chăn lên.
Tô Song Song nhất thời bị hù dọa sửng sốt đến ngây người, cũng quên cả
việc thét lên chói tai. Tần Mặc liền ôm ngang người Tô Song Song, đi về
hướng phòng tắm.
Nhưng mà hiện tại người cô đang trơn bóng
thế này! Tô Song Song cả kinh, ánh mắt mở trừng lên tròn xoe, căn bản
không hiểu lúc này Tần Mặc đang bị cái gì kích thích.
Còn
chưa kịp mở miệng, Tần Mặc liền đặt Tô Song Song vào trong bồn tắm. Tô
Song Song ngồi ở trong bồn tắm thoải mái xoa bóp, thoải mái ưm lên một
tiếng, trong nháy mắt, một khắc kia cô cũng quên cả việc mình đã
có chút kinh ngạc về chuyện này rồi.
Nước ấm vừa phải, trong nháy
mắt cuốn đi hết những dính dấp trên người cô, hơn nữa còn được thoải mái xoa bóp, làm cho Tô Song Song rầm rì đến quên mất không để ý rằng Tần
Mặc vẫn đang còn ở trong này.
Đột nhiên Tô Song Song cảm
thấy mực nước chợt tăng lên, cô vừa mở mắt nhìn, không biết từ lúc nào
mà Tần Mặc đã bước vào ngồi ở trong bồn tắm. Mặc dù cả hai người cùng
ngồi ở trong cái bồn tắm sang trọng này không hề phải chen chúc, nhưng
mà Tô Song Song vẫn cảm thấy ngượng ngùng!
Ngày hôm qua, mặc dù hai người đã thẳng thắn gặp nhau, nhưng mà… Nhưng mà đó là một sự mờ ám! Tô Song Song bị căng thẳng, đến ngay cả ánh mắt cũng không dám mở
ra, nhưng mà đến thời điểm bị kích động cô cũng không khống chế được,
liền len lén xoa xoa đập đập lên mặt mình mấy cái.
Vào ban
ngày ban mặt, lúc này cả hai người lại cùng ngồi ở trong một trong bồn
tắm để tắm, thật sự là đã làm cho Tô Song Song bị quá kích thích rồi.
Cô vội vàng đưa bàn tay nhỏ của mình lên dự tính định che lỗ mũi của mình
lại, sau đó cố làm ra vẻ bình tĩnh quay đầu nhìn sang bên cạnh. Nhưng
mà ai có thể nói cho cô biết, người nào thiết kế cái phòng tắm quái quỷ này, vì ngay sát bên cạnh bồn tắm lại là một vách kính lớn!
Tô Song Song vội vàng lại quay đầu lại sang bên kia nhưng lại còn quá đáng hơn nữa, bên đó lại là một cái gương, Tô Song Song cũng không thể quay
ngược cổ của mình ra đến sau lưng, cô chỉ có thể chấp nhận cúi đầu xuống mà nhìn trước ngực của mình, bộ dạng như của một người đã làm sai
chuyện gì đó.
Ánh mắt của Tần Mặc vẫn nhìn Tô Song Song một
cách mờ ám, khóe miệng mỉm cười, nhìn thấy Tô Song Song ngồi ngay đơ ở
đàng kia không dám nhúc nhích một chút, anh liền dùng chân quàng lấy đôi chân nhỏ của cô.
Tô Song Song lập tức bị dọa cho sợ, lập
tức liền ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Mặc. Cô còn chưa kịp nói được
câu gì, Tần Mặc đưa tay ra, một phát tóm lấy luôn bàn chân nhỏ của Tô
Song Song, chơi đùa nghịch ngợm mấy đầu ngón chân xinh xắn của cô.
"!" Tô Song Song nhìn Tần Mặc chơi đùa dường như rất vui vẻ, không nhịn
được, liền hỏi anh một câu: "Anh chơi thích thú lắm sao?"
Tần Mặc vừa nghe thấy thế, liền bật cười “phì” lên một tiếng. Gần đây nụ
cười dường như càng ngày càng xuất hiện trên mặt của anh nhiều hơn. Lần
đầu tiên nụ cười của anh tràn đầy sự ấm áp, không hề mang nặng kiểu cười hình thức, làm cho Tô Song Song nhìn mãi mà không hề thấy chán.
Tần Mặc thấy vẻ mặt thành thật của Tô Song Song nhìn vào bàn chân của mình
như vậy, liền rất trịnh trọng đáp lại một câu: "Cũng khá thích, em có
muốn chơi hay không?"
Tô Song Song giật giật mấy đầu ngón
chân bị Tần Mặc xoa bóp làm cho ngứa ngáy, vẻ mặt nhìn Tần Mặc đầy sự
tiếc hận. Vừa mới rồi câu nói kia của cô chỉ là nói giỡn mà thôi! Chẳng
lẽ Tần Mặc không hiểu được điều này hay sao?
"A Mặc, hai
người chúng ta ở chỗ này chơi gẩy chân của nhau nhé, chơi thật nghiêm
chỉnh đấy nhé, được không?" Tô Song Song nói xong chợt thu hồi đôi chân
của mình lại, xếp chân vòng tròn ngồi ở đàng kia. Cô nhìn anh, cảm thấy
thế nào ấy, nhất định là tối ngày hôm qua Tần Mặc đã bị dập đầu vỡ trán rồi thì phải, nếu khôngtại sao hôm nay trí thông minh của anh lại giảm
xuống kịch liệt như vậy chứ?