Thật ra thì khoảnh khắc tắt máy kia, Tô Song Song cũng rất run rẩy, chỉ
có điều nghĩ ở tại đây một đêm, sẽ không có vấn đề gì, nên đã khôi phục
lại lực chiến đấu, cười ha hả nhìn Cô Tô Na.
Cô Tô Na thấy Tô
Song Song để điện thoại sang bên cạnh mà không đi, lập tức thận trọng nở nụ cười, sau đó vén một góc chăn, ý bảo Tô Song Song lên.
Cô Tô
Na cẩn thận như vậy, nhìn mà khiến trong lòng Tô Song Song càng khó chịu hơn, đứa bé này thiếu hụt yêu thương đến cỡ nào, mới có thể để ý cẩn
thận sắc mặt của mỗi người như vậy.
Tô Song Song nằm ở trên
giường, ôm lấy Cô Tô Na, để cho cô bé thả lỏng, vẫn nhẹ nhàng hát ru bài hát trước, một lát sau, hô hấp của Cô Tô Na trở nên vững vàng.
Tô Song Song thấy Cô Tô Na chắc đã ngủ, dè dặt cẩn trọng chính là định xuống giường, vụng trộm chạy về.
Đột nhiên cửa phòng bị đá mạnh văng ra, sợ tới mức Tô Song Song run lên, cả Cô Tô Na vừa mới ngủ ở trong lòng cô cũng mở lớn tròng mắt, bị dọa quá
mức giữ chặt lấy ống tay áo của Tô Song Song.
Khi cô thấy đứng ở
cửa là Tần Mặc đang tức giận đùng đùng thì cặp mắt to lập tức ướt át,
nhỏ giọng hèn nhát kêu một tiếng: “Anh...”
Tần Mặc vốn không để ý đến Cô Tô Na, sải bước đi về phía Tô Song Song, nhấc cô ra khỏi giường, ngay sau đó vác lên vai.
Đầu tiên Tô Song Song hơi sửng sốt, phương hướng này của cô vừa đúng nhìn
thấy Cô Tô Na đỏ mắt sẽ lập tức khóc lên lại vẫn cố nén nước mắt, nhất
thời cảm thấy Tần Mặc quá mức.
Cô đấm Tần Mặc một đấm, cau mày,
thấy Tần Mặc không có ý dừng lại, lại giật giật chân, đá anh hai cái,
Tần Mặc vẫn không để ý đến cô.
Lúc này Tô Song Song không thể
bình tĩnh, tay và chân của cô cùng sử dụng, giùng giằng muốn xuống,chỉ
tiếc thân thể nhỏ bé này của cô ở chỗ Tần Mặc, quả thật không có đường
sống mà giãy giụa.
“A Mặc! Tần Mặc, anh thả em xuống, anh đang
làm cái gì vậy!” Tô Song Song cuối cùng thật sự tức giận cực kỳ, chỉ có
thể gào lên với anh.
Tần Mặc vừa nghe âm thanh này của Tô Song
Song, dừng bước chân lại, buông Tô Song Song xuống, lại trực tiếp đè lên vách tường, để cho cô không nhúc nhích được, Tần Mặc cúi thấp đầu, nhìn thật sâu vào mắt Tô Song Song, ánh mắt lạnh lẽo lộ ra rét lạnh.
Ánh mắt này khiến Tô Song Song hơi hối hận, lắp ba lắp bắp hỏi: “Anh... Anh rốt cuộc muốn làm gì!”
“Tô Song Song, em lại vì cô ta mà tắt máy?” Mặt Tần Mặc lạnh lùng, rõ ràng chính là mất hứng.
Tô Song Song vừa nghe, thật sự không biết mình nên vui mừng hay tiếp tục
tức giận, anh có phải là người bình thường không vậy, ngay cả em gái
ruột của mình cũng ăn được dấm chua.
Nhưng mà Tô Song Song nhìn
Tần Mặc buồn bực ăn dấm chua lại không tức giận như vừa rồi, cô cảm thấy tức giận với người có chỉ số thông minh là số lẻ, quả thật là tự mình
tìm tai vạ.
Cô khẽ thở dài, giọng điệu chậm lại, dịu dàng nói: “A Mặc, cô ấy là em gái ruột của anh đó!”
“Em gái của anh, chẳng lẽ quan trọng hơn anh?” Tần Mặc cau mày, hiển nhiên không hiểu suy luận này của Tô Song Song.
Tô Song Song cũng không biết suy luận này của Tần Mặc có được hay không!
Bị anh làm cho dở khóc dở cười, cô đang suy nghĩ nên nói như thế nào với Tần Mặc để cho anh hiểu nét đẹp của truyền thống kính già yêu trẻ này,
Cô Tô Na lại chạy ra.
Cô ta ôm gối đầu, chân không, tròng mắt đỏ
ngàu hèn nhát liếc nhìn Tần Mặc, thấy anh không để ý tới mình, mắt đỏ
hơn, khi quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, nước mắt đã đảo quanh trong hốc mắt.
Tô Song Song vừa thấy cô bé muốn khóc, trong nháy mắt
tê dại rồi, cô vỗ vỗ cánh tay Tần Mặc để ngang trước mặt mình, để cho
anh thả cô ra ngoài.
Nào biết Tần Mặc vốn không để ý tới hành
động mờ ám của cô, hình như vẫn còn chấp nhất với vấn đề vừa rồi của
anh: Ở trong lòng của Tô Song song chẳng lẽ em gái của anh quan trọng
hơn anh?
“Chị dâu, ngài trở về đi thôi, đừng khiến cho anh trai
tức giận, anh ấy sẽ càng ghét hơn... Ghét em hơn rồi...” Cô Tô Na nói
đến đây, rốt cuộc không nhịn được bật khóc.
Vừa khóc, Tô Song
Song lại luống cuống, cô dùng sức đập đập cánh tay Tần Mặc, ý bảo anh
đừng làm rộn, Tần Mặc còn chưa để ý đến cô, vẫn cúi đầu nhìn chằm chằm
vào ánh mắt cô, chờ đáp án.
Ham muốn giữ lấy điên cuồng trào ra
từ trong xương đó, khiến Tần Mặc vốn không khống chế được hành vi của
mình, anh vẫn cho rằng, ở trong mắt và trong lòng Tô Song Song chỉ cần
nhìn thấy một mình mình là được rồi, cho nên giờ phút này cực kỳ cố
chấp.
Cô Tô Na vừa khóc, khóc khiến Tô Song Song hơi tự trách. Cô cảm thấy Tần Mặc cố tình gây sự quá mức rồi, tính bướng bỉnh trong
xương dâng lên, cô nhíu mày nhìn Tần Mặc, tức giận gào to một tiếng:
“Anh có thể đừng làm rộn không?”
Tô Song Song sinh tức tự nhiên
vì mấy lý do: Đối mặt với Cô Tô Na sao cô có thể không biết xấu hổ nói
ra khỏi miệng, lời ở trong lòng em anh dĩ nhiên quan trọng hơn em gái
anh, đây không phải rắc muối vào trong lòng đứa bé yếu ớt sao!
“Tô Song Song!” Tần Mặc cảm thấy chỉ là một câu
nói, tại sao Tô Song Song bò qua anh, chính là không nói, anh vốn cố
chấp, đề cập đến chuyện của Tô Song Song càng thêm không thỏa hiệp rồi.
Hai người đang giằng co ở đây, không ai nhường ai, trong hành lang cực kỳ
yên tĩnh, chỉ còn dư lại tiếng khóc nho nhỏ của Cô Tô Na, có vẻ rất chói tai.
Ngay tại không khí giằng co không xong, đột nhiên nghe ông cụ Tần quát khẽ một tiến: “Tần Mặc, mày đang làm gì vậy?”
Tần Mặc nghe giọng ông cụ Tần, dù sao cũng phải cho ông cụ mặt mũi, buông
tay đang giữ Tô Song Song ra, Tô Song Song vội vàng ôm Cô Tô Na đang
khóc rưng rức vào trong ngực.“Tiểu Na, không có chuyện gì, anh trai chỉ
đang đùa với chúng ta thôi!” Mặc dù Cô Tô Na đã là cô gái mười tám tuổi, nhưng dáng dấp nhỏ, tính tình lại hèn nhát, theo bản năng Tô Song Song
đã coi cô bé như em gái nhỏ.
Mới đầu Cô Tô Na còn sợ hãi không
dám đến gần Tô Song Song, theo bản năng quan sát sắc mặt của Tần Mặc,
thấy Tần Mặc vốn không nhìn mình, thở phào nhẹ nhõm, ôm Tô Song Song,
nhỏ giọng thút thít.
Cô vừa khóc vừa thút tha thút thít nói: “Chị dâu... Là tiểu Na không đúng, không nên quấn lấy chị, khiến anh trai
tức giận... Về sau tiểu Na không bao giờ quấy lấy chị dâu nữa.. Tự ngủ
một mình...”
Cô Tô Na khóc khiến trái tim Tô Song Song và ông cụ
Tần tan nát rồi, ông cụ Tần nhìn dáng vẻ chuyện này không liên quan đến
mình của Tần Mặc, liền giận dễ sợ, dùng sức chọc một gậy, gào to một
tiếng:
“Tần Mặc, lòng của mày chính là làm từ đá!”
Tần Mặc từ
chối cho ý kiến, hàng ngàn vạn người trong xã hội, nếu như anh đều khoa
trương lại giả tạo đồng tình đến đồng tình đi với mỗi người đáng thương, anh vốn không có cách nào đặt chân ở nhà họ Tần!
Cho dù Cô Tô Na thật sự là em gái ruột của anh, ở nhà họ Tần vốn chưa bao giờ có chuyện anh em tương thân tương ái, nếu không anh cũng sẽ không huyên náo đến
trình độ không chết không thôi với Tần Dật Hiên.
Tần Mặc xem
thường thái độ chọc giận ông cụ Tần và Tô Song Song, Tô Song Song biết
Tần Mặc ghen, nhưng người đã bao lớn, tại sao có thể ngây thơ như vậy
chứ, so đo với em gái ruột của mình.
“A Mặc, cô ấy là em gái ruột của anh!” Tô Song Song còn nhẫn nhịn cường điệu một lần, hy vọng Tần
Mặc có thể rộng lượng một chút.
Nào biết Tần Mặc vừa nghe Tô Song Song gào với mình, càng tức giận hơn, chân mày nhíu lại thật sâu, liếc
mắt nhìn Cô Tô Na, lạnh lùng nói: “Em gái ruột? Cùng cha khác mẹ cũng
coi là ruột?”
Cô Tô Na vừa nghe lời này của Tần Mặc, chợt run rẩy ở trong ngực Tô Song Song, Tô Song Song hốt hoảng vỗ vỗ sau lưng Cô Tô
Na, muốn giải thích thay Tần Mặc một chút, nhưng lời này của Tần Mặc
thật sự quá đáng, cô vốn không biết nên giải thích như thế nào.
“!” Những lời này hoàn toàn chọc giận ông cụ Tần, ông cụ giơ gậy lên định
đánh Tần Mặc, Tần Mặc lại một phát túm được gậy của ông cụ Tần.
Nút thắt giữa Tần Mặc và ông cụ Tần cho tới bây giờ vẫn chưa cởi ra, hiện
giờ anh nể mặt mũi ông cụ Tần, chính là bởi vì ông cụ sinh bệnh, nhưng
mà không có ý nghĩa anh sẽ luôn thỏa hiệp vô điều kiện.
Ông cụ
Tần nhìn thái độ này của Tần Mặc, biết nó vẫn còn canh cánh chuyện còn
bé ở trong lòng, ông cụ Tần khi nhớ lại chuyện này, trong lòng vẫn luôn
áy náy.
Nhưng đối mặt với tính tình lạnh lùng
của Tần Mặc, lại đối mặt với Cô Tô Na làm như không thể nghe thấy lời
này, chỉ có thể tức giận vung gậy, gầm nhẹ một tiếng: “Mày cút đi! Tao
đây không chào đón mày!”
Tần Mặc vốn không thích ngôi nhà này,
làm thành như vậy, vốn sẽ không ở đây ngây người, anh nhìn về phía Tô
Song Song, chìa tay về phía cô, lạnh lùng nói: “Đi cùng anh.”
Tô
Song Song bị thái độ lạnh nhạt không nói nhân tình của Tần Mặc chọc
giận, trong lòng định đi cùng anh, tuy nhiên nó rất không hợp, khi đang
do dự, cô cảm thấy Cô Tô Na run rẩy kéo ống tay áo của cô.
Tô
Song Song cúi đầu nhìn sang, Cô Tô Na lại vội vàng hèn nhát thu tay, cắn môi trắng bệch, khóc nói: “Tiểu Na không thể để cho anh trai tức
giận...”
Cô Tô Na hèn nhát lo nghĩ vì Tần Mặc như vậy khiến Tô
Song Song đau lòng đến tận xương tủy, cô quay đầu nhìn về phía Tần Mặc,
thấy Tần Mặc vẫn không hề cử động, đỏ mắt nói: “Tần Mặc, cô ấy là em gái ruột của anh, sao anh có thể quá đáng như vậy!”
Tần Mặc không nói, chỉ nhìn Tô Song Song một cái thật sâu, ánh mắt lướt qua Cô Tô Na.
Anh cũng không phải nhằm vào cô ta, chỉ có điều lòng của Tần Mặc rất nhỏ,
cõi đời này có thể để cho anh đặt vào trong lòng, phí tâm tư chỉ có lưa
thưa vài ba người, trong đó không bao gồm Cô Tô Na mà thôi.
Đây là Tần Mặc cố chấp, cho nên sẽ không thỏa hiệp, anh nhìn tay mình đặt giữa không trung, lại nói một lần: “Đi cùng anh.”
“Đi cái gì mà đi, Song Song ở lại đây, mày điên khùng thì tự mày đi điên khùng, xảy ra chuyện đừng lôi theo Song Song!”
Bên ngoài bây giờ đang đổ tuyết lớn, ông cụ Tần sao lại thật sự đuổi Tần
Mặc đi, mới vừa rồi chỉ vì nổi nóng, mới nói ra, phản ứng kịp, lời đã ra khỏi miệng.
Vào lúc này vừa đúng tìm một bậc thang đi xuống, biến hình nói cho Tần Mặc biết nguy hiểm bên ngoài.
Tần Mặc nhìn Tô Song Song, định mang cô đi, thấy Tô Song Song căm tức nhìn
mình, trong lòng anh cũng kỳ quái, hơn nữa nghĩ đến thời tiết bên ngoài
không tốt, anh trực tiếp xoay người, một mình rời đi.
Tô Song
Song đứng tại chỗ nhìn Tần Mặc xoay người rời đi, ngây ngẩn cả người,
đợi đến khi ở đầu cầu thang không thấy bóng dáng của Tần Mặc, Tô Song
Song mới phản ứng được, Tần Mặc không phải nói giỡn, là đi thật rồi.
Cô nhất thời luống cuống, vừa định đuổi theo Tần Mặc, Cô Tô Na lại kéo
cánh tay Tô Song Song, hèn nhát hỏi một câu: “Có phải tiểu Na lại chọc
anh trai tức giận không? Ngay cả ông nội cũng tức giận đúng không?”
Tô Song Song nóng nảy trong lòng, nhưng lại không thể hất Cô Tô Na ra, chỉ có thể nhịn, vuốt ve đầu Cô Tô Na, an ủi cô ta: “Không có, ông nội và
anh trai vẫn luôn như vậy, không phải bởi vì em.”
Nói xong Tô
Song Song lại liếc nhìn ông cụ Tần đang tức giận, tầm mắt ông cụ Tần vẫn nhìn về phía đầu cầu thang, rõ ràng cho thấy lo lắng cho Tần Mặc, lại
sĩ diện.
Tô Song Song thở dài trong lòng, lại an ủi Cô Tô Na một
câu, vội vàng chạy ra ngoài, chỉ tiếc bị Cô Tô Na kéo dài, Tần Mặc đã
lái xe của mình xuống núi.
Tô Song Song đứng ở cửa nhà cũ, nhìn
tuyết lớn mênh mông, vội vàng dậm chân, đột nhiên cô nghĩ đến điều gì,
vội vàng gọi điện thoại cho Tần Mặc.
Điện thoại với mới thông, cô vội vàng alo một tiếng, bên kia lại truyền đến âm thanh cứng ngắc: “Xin lỗi, điện thoại ngài vừa gọi đã tắt.”