Ngày hôm sau Tô Song Song mở mắt ra, đã nhìn thấy cái cằm quen thuộc.
Theo bản năng Tô Song Song đưa tay sờ sờ, chọc chọc, rồi lại sờ sờ… Đột
nhiên cô nhíu mày lại, ngay sau đó chợt mở bừng cặp mắt còn mơ hồ ra!
Thật sự, không phải là cô đang nằm mộng!
"Anh! Tại sao anh lại ở
chỗ này vậy?" Tô Song Song nhớ là buổi tối ngày hôm qua cô đã ngủ ở trên giường của Cô Tô Na kia mà! Vậy mà tại sao khi cô tỉnh dậy, Cô Tô Na
liền biến thành Tần Mặc được nhỉ! Chuyện này thật huyễn hoặc, thật sự là quá kinh khủng rồi!
Tần Mặc vừa thức giấc, nghe thấy Tô Song
Song hỏi mình một câu như thế, anh chỉ hé mở mắt, nhìn Tô Song Song đầy
vẻ cực kỳ yêu nghiệt. Trong nháy mắt liền làm cho trái tim nhỏ của Tô
Song Song chợt run rẩy, suýt nữa thì phun ra một dòng máu mũi.
Chỉ có điều Tần Mặc vừa mở miệng nói ra một câu, những bong bóng màu hồng
của Tô Song Song lập tức tan vỡ. Tần Mặc chợt đưa tay kéo Tô Song Song,
áp đầu cô vào trong ngực của mình, xấu tính nói: "Em còn ầm ĩ nữa, anh
sẽ xử lý em đấy!"
"!" Tô Song Song kinh ngạc trước câu nói điên
cuồng giống như một trái tạc đạn của Tần Mặc. Rốt cuộc là từ lần đó cô
học được một bài học rồi, anh đã đùa giỡn cô làm cho cô không thở nổi
nữa.
Nhưng mà chôn mặt ở trong ngực Tần Mặc, Tô Song Song chợt
cảm thấy cảm giác bối rối ập tới một lần nữa. Cô cọ xát ở trong ngực anh định tìm một vị trí thoải mái, dự định bổ sung thêm cho mình một giấc
nữa.
Chẳng qua là vừa mới nhắm mắt lại, Tô Song Song chợt nhớ tới cái gì đó, vội đẩy Tần Mặc ra, ngồi bật dậy.
Lúc này Tần Mặc đã thật sự tỉnh táo lại, khí áp quanh thân đặc biệt thấp,
anh từ từ mở hai mắt ra, Tô Song Song vốn đang còn giương nanh múa vuốt, trong nháy mắt trở lại cẩn thận e dè.
Cô lên tiếng, nở một nụ
cười lấy lòng, đưa tay nhỏ nhắn chỉ chỉ lên chiếc đồng hồ trên tường: "Tần đại nhân à, ngài mệt mỏi thì ngài cứ ngủ đi!
Cũng đã tám giờ rồi, cũng nên để tiểu nhân dậy để còn đi nấu cơm cho
tiểu Na chứ."
Tần Mặc phiền não vươn tay vuốt vuốt lên mái tóc
của mình, làm cho tóc đổ xuống lòa xòa trên trán. Nhìn anh lúc này có vẻ bớt đi sự nghiêm túc một chút, để lộ ra thêm vẻ cuồng vọng không sao
kiềm chế được.
Tô Song Song nhìn bắp thịt rắn chắc cùng với phong cách đầy vẻ chán chường của mỹ nam, trong nháy mắt lại thấy mình như si mê rồi! Tần Mặc dứt khoát đảo người lại, đưa lưng về phía Tô Song Song, phiền não dùng gối đầu ngăn trở ánh mặt trời, ném lại một câu: "Nếu như em còn không đi, anh có thể giúp em vận động một chút."
"Đi
ngay! Em đi đây, đi ngay đây!" Tô Song Song sợ nhất là Tần Mặc lại kéo
cô qua đó để "Luyện tập một chút", lập tức bật người dậy, nhảy dựng nhảy lên một cái rồi vội vã xuống giường.
Nhưng thoáng cái, chỉ trong nháy mắt cô liền nổi da gà. Tô Song Song cúi đầu xuống, vừa nhìn một
cái, cô vội vàng túm lấy cái chăn bao quanh lấy người mình,, quay đầu
lại gầm nhẹ một tiếng: "Anh đúng là cầm thú!"
Tô Song Song nhớ rõ ràng rằng, lúc đi ngủ cô vẫn đang mặc bộ quần áo ngủ trắng nõn nà, thế
nào mà lúc tỉnh dậy lại không thấy quần áo đâu nữa rồi! Thế là thế nào
nhỉ! Hoàn toàn không còn sót lại một món đồ nào trên người!
Tần
Mặc cảm nhận thấy trên người mình chợt mát lạnh. Anh chậm rãi xoay người lại. Trong nháy mắt Tô Song Song cảm thấy một cảm giác bị đè nén giống
như có Đại Ma Vương giáng thế. Cô ôm chăn theo bản năng lui về sau một
bước, khí thế hùng hổ vừa rồi trong nháy mắt biến mất tăm không thấy
đâu nữa, nhưng vẫn còn rất không có tiền đồ mà nuốt nước miếng một cái.
Ngờ đâu khi Tần Mặc quay người lại, trên người anh cũng trơn bóng như cô!
Tô Song Song nhìn Tần Mặc, chợt cô trợn to cặp mắt, ngay sau đó giống
như phản xạ có điều kiện, liền cầm lấy chiếc gối đầu để ở một bên, đập
vào trên mặt Tần Mặc, từ cổ họng rống lên một tiếng: "Đồ lưu manh!"
Tần Mặc không ngờ rằng Tô Song Song lại tập kích bất thình lình như vậy,
thời điểm anh lấy được chiếc gối đầu xuống thì đã chậm nửa nhịp, Tô Song Song đã bọc chăn vào người "chạy trốn" mất rồi.
Tần Mặc cau mà nhìn lại tình cảnh do chính mình đã tạo nên kia một
chút, phiền não đưa tay kéo chiếc ga giường lên, bọc vào người, tiếp tục ngủ.
Tô Song Song ôm chăn đứng ở cửa, quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Mặc. Thấy anh không đuổi theo mình tới đây, liền thở phào nhẹ nhõm, vẻ mặt vội vàng chạy lệt sệt nhảy vào phòng để quần áo ở cách vách.
Đợi đến khi Tô Song Song ăn mặc chỉnh tề đi ra ngoài, đang định đi vào
trong phòng bếp làm một chút đồ ăn, thì đã ngửi thấy mùi cơm thơm thơm.
Vẻ mặt của cô đầy vẻ nghi ngờ, theo lý thuyết, Tần Mặc mới vừa rồi còn
đang ngủ, không thể nào thức dậy để nấu cơm được!
Nhưng đến khi
Tô Song Song tiến vào phòng bếp, cô nhìn thấy Cô Tô Na mặc tạp dề, đang
tráng trứng tươi thì trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc, nhẹ nhàng gọi một
tiếng: "Tiểu Na?"
Cô Tô Na tựa như bị giật mình, tay run lên,
chiếc chảo bị rơi xuống, dầu sôi bắn ra ngoài, văng lên tay của Cô Tô
Na. Tô Song Song bị dọa cho sợ, cô gấp gáp vội vàng cầm luôn chiếc khăn
lau vẫn để một bên, nhẹ nhàng lau qua vết dầu bắn ở trên tay Cô Tô Na.
May mắn là dầu sôi không bắn lên tay của Cô Tô Na cũng không nhiều lắm, chỉ bị nổi lên một chút vết đỏ nho nhỏ. Tô Song Song vội vàng nói xin lỗi,
xoay người định đi tìm hộp thuốc.
Vừa đúng lúc này, Tần Mặc đi
ra. Theo thói quen, anh chỉ mặc một chiếc quần cụt, nghe thấy tiếng động ở trong phòng, Tần Mặc còn tưởng rằng là Tô Song Song đang nấu cơm. Ngờ đâu, khi anh đi tới gần, liền nhìn thấy Cô Tô Na đang đỏ mắt đứng ở cửa phòng bếp.
Cô Tô Na vừa nhìn thấy bộ dáng của Tần Mặc như vậy,
lập tức cả kinh vội vàng xoay người đi. Tần Mặc cũng vẫn giữ nguyên
dáng vẻ như không có chuyện gì cả, anh đến rót một chén nước, cứ thế
uống. Uống xong, tựa như nhớ tới chuyện gì, anh lại buông một câu ngữ
điệu không rõ cảm xúc: "Tôi đã nói rồi, cô lại khóc..."
Tần Mặc
không có tính kiên nhẫn, cho nên tuyệt nhiên không muốn nói hết cả câu.
Nhưng anh biết nhất định là Cô Tô Na sẽ hiểu, bởi vì khi cô gái nghe
thấy chữ khóc kia thì thân thể rung lên một cái thật mạnh, rõ ràng là cô hiểu.
Vừa đúng lúc này Tô Song Song đã tìm được thuốc cao, cô
vừa đi vào, vừa nhìn thấy Tần Mặc giống như đồ điên, chỉ mặc một chiếc
quần cụt rộng thùng thình mà đã đi ra ngoài như vậy.
Tô Song Song vội vàng đặt thuốc cao ở trên bàn, ý bảo Cô Tô Na trước mắt tự bôi cho
mình, rồi ngay sau đó cô vội vàng đẩy Tần Mặc đi.
Vừa đẩy Tô Song Song vẫn không thể nhẫn nhịn được, lên tiếng lảm nhảm nói: "Em nói với
anh này, mặc dù vóc người của anh đẹp, nhưng mà cũng không cần phải lúc
nào cũng để lộ ra như thế! Tần đại nhân, theo em vẻ đẹp kín đáo vẫn là
tốt hơn một chút! Có đúng hay không?"
Tần Mặc vốn đang có chút
mất hứng, nhưng khi vừa nghe Tô Song Song khen mình, khóe miệng thoáng
nhếch lên hơi mỉm cười, nhưng anh cũng không nói năng gì. Bất quá anh
vẫn hơi cau mày đầy vẻ kiêu ngạo như cũ, cứ để cho Tô Song Song đẩy mình vào phòng để quần áo.
Cuối cùng Tô Song Song phải nói tốt nói
xấu mãi, ra sức tâng bốc Tần Mặc sắp lên đến tận trời cao, anh mới chịu
mặc bộ một chiếc áo T-shirt và chiếc quần dài, sau đó chậm rãi đi rửa
mặt.
Tô Song Song nhìn theo bóng lưng kiêu ngạo kia của Tần Mặc, đưa
tay lên gạt lớp mồ hôi trên trán. Thật sự còn mệt mỏi hơn cả nuôi một
đứa trẻ con, ngay cả chuyện mặc quần áo thôi mà còn phải dụ dỗ khuyên
nhủ đến khô cả miệng.
Một lúc sau, thật vất vả Tần boss mới chậm
rãi chỉnh đốn xong cho mình, từ phòng rửa mặt đi ra ngoài, ngồi ở trên
bàn ăn nhìn lướt qua món điểm tâm, không nhúc nhích, quay đầu nhìn về
phía Cô Tô Na đang mang vẻ mặt mong đợi, lạnh lùng hỏi một câu: "Cô đã
làm sao?"
Cô Tô Na lập tức dùng sức gật đầu một cái, sự mong đợi
trong mắt càng sâu hơn. Tô Song Song thấy này hai anh em cuối cùng cũng
đã có thể trao đổi với nhau bình thường một chút. Trong lòng cô cảm thấy rất vui mừng khi thấy Tần Mặc giờ đây hiểu rõ những hành động đạo lý,
cuối cùng cũng đã có bộ dạng của một
người anh trai rồi!
Cô cúi đầu uống một hớp sữa đậu nành, mùi vị không tệ, không đậm không nhạt, tâm tình càng thêm vui vẻ.
Chỉ tiếc tâm tình vui vẻ này của cô chỉ duy trì đến lúc trước khi Tần Mặc
mở miệng nói chuyện. Anh vừa mở miệng, đừng nói Tô Song Song, tâm trạng
đang vui vẻ của Cô Tô Na trong nháy mắt đã lập tức tắt ngấm.
"Cô
làm thì tôi không ăn." Tần Mặc nói xong quay đầu nhìn về phía Tô Song
Song, ý kia rất rõ ràng, nếu không phải là em làm, không phải tự anh
làm, thì anh sẽ không ăn.
Tô Song Song đang cắn một miếng bánh mì nướng, suýt nữa thì bị cắm lại ở trong cổ họng, cũng may bánh mì gặp
nước liền bị mềm nhũn luôn, nếu không hôm nay chắc là cô bị chết nghẹn
trong bữa điểm tâm rồi.
Trong lúc nhất thời, Tô Song Song không phản ứng kịp, ngơ ngác hỏi lại anh một câu: "Vì sao vậy?"
Tần Mặc đã đứng dậy, xốc lại chiếc dây lưng quần vây quanh thân người, lạnh nhạt buông một câu: "Không vì cái gì hết!"
Thật sự để cho Tô Song Song khen ngợi Tần Mặc đã là tốt lắm rồi! Bởi vì tính tình của cô cũng có chút quật cường, nhưng mà hiện tại, việc cô càng
muốn làm hơn chính là muốn đạp đổ cái bàn. Chỉ tiếc ở dưới sự làm dụng
uy phong của Tần Mặc, cô cũng chỉ có thể suy nghĩ một chút.
Cuối
cùng Tô Song Song cũng chỉ có cách hướng cái nhìn của mình về phía Cô Tô Na, cười cười như xin lỗi, còn tích cực chủ động cầm một chiếc bánh mì
nướng nữa lên, duy trì nụ cười, nói: "Anh ấy không thích ăn thứ này, anh ấy chỉ thích ăn cháo trứng muối thịt nạc! Cứ mặc kệ anh ấy đi, chúng ta cứ việc ăn đi thôi!"
Nhưng mà chỉ một lát sau, khi Tô Song Song
nhìn Tần Mặc cầm lát bánh mì nướng có cái trứng ốp lếp còn lòng đào ở
trước mặt mình lên, thì thật sự đúng là Tần Mặc đã chân chân thật thật
cho cô một cái bạt tai.
Tô Song Song nhìn Cô Tô Na lúc này ánh
mắt đã hồng hồng, ánh mắt của cô cũng tràn đầy thất vọng. Cô chỉ có thể
nhắm mắt lại mà nói mò, bởi vì nếu trợn tròn mắt lên, cô thật sự sẽ
không thể nào nói ra nổi: "Tính của anh Tần Mặc có chút thích sạch sẽ,
chỉ thích ăn những đồ ăn chính mình tự tay làm."
Tô Song Song nói xong, đã nhìn thấy Tần Mặc cầm lát bánh mì nướng cùng với trứng ốp lếp
còn lòng đào đang đặt ở trước mặt cô, rồi cầm cả phần bánh mì nướng cùng với trứng ốp lếp đang ánh lên một màu vàng óng ánh trước mặt Cô Tô Na
cho vào một chiếc túi đẩy đi.
"Chuyện này..." Tô Song Song định
phản kháng một chút, nhưng mà đối với việc cô đã tự ý đón Cô Tô Na về
nhà mình như thế, quả thật cô cũng cảm thấy mình đuối lý, biết Tần Mặc
còn đang tức giận.
Tô Song Song muốn mở miệng nói, nhưng lại cảm
thấy chưa đủ sức mạnh, chỉ sợ lại càng chọc cho Tần Mặc thêm phản kháng
mạnh mẽ hơn, sẽ trực tiếp ném luôn cả Cô Tô Na ra ngoài, chỉ có thể
không có tiền đồ cúi đầu giả chết.
Cô Tô Na cắn cắn đôi môi, cố
nặn ra vẻ tươi cười, cúi đầu giống như không hề nhìn thấy một màn này
vậy, vẫn khéo léo ăn cơm như cũ, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng lại hít hít
lỗ mũi, dáng vẻ như trong lòng đang rất đau đớn.
Nếu như là lúc
trước, khẳng định rằng Cô Tô Na đã sớm khóc rồi. Nhưng mà bây giờ sau
khi Tần Mặc đã cảnh cáo lần thứ hai, Cô Tô Na cũng không dám khóc ở
trước mặt Tần Mặc nữa.
Bởi vì cô có thể cảm giác được, Tần Mặc
không phải là người thích nói giỡn. Nếu như để cho anh nhìn thấy, anh
thật sự có thể tống ngay cô đến bệnh viện tâm thần.
Tô Song Song
nhìn bộ dạng Cô Tô Na đầy vẻ tủi thân như vậy, hung tợn trừng mắt nhìn
Tần Mặc một cái. Cô cũng chỉ có thể làm như vậy để giúp Cô Tô Na hả
giận, sau đó lại hung tợn cắn mạnh một cái, miếng bánh mì nướng này khó
ăn chết được, lúc này mới cảm giác thấy tâm hồn được thư thái một chút.
Không khí trên bàn ăn nặng nề khác thường! Tần Mặc theo thói quen vẫn không
nói chuyện, Cô Tô Na thì không dám nói lời nào, mà Tô Song Song lại cũng không muốn nói chuyện phiếm.
Cho đến lúc cả ba người cơm nước
xong, cũng vẫn cứ thế, không có một người nào mở miệng nói một câu. Tô
Song Song cũng nghĩ thông rồi, đối với tính tình kiêu ngạo này của Tần
Mặc, cô cũng đã xác định sẽ không dùng bạo lực để kháng cự lại anh!
Cho dù Tô Song Song không có quyền được phản kháng, nhưng mà cô có quyền giữ vững sự trầm mặc của mình!
Nghĩ như vậy, Tô Song Song nhất thời cảm giác mình hết sức thông minh, trong mắt thoáng qua vẻ đắc ý, nhìn Tần Mặc cũng không còn thấy tức giận nữa, mà ngược lại, bộ dạng lại có vẻ đắc ý ta đây.
Tần Mặc nhíu mày
liếc mắt nhìn Tô Song Song tinh thần đột nhiên trở nên hỉ hỉ hả hả như
vậy, mặc dù anh không hiểu cô đang suy nghĩ gì. Nhưng mà anh có thể
khẳng định, hiện tại cô đang có suy nghĩ, nhất định không muốn để cho
anh biết.
Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, đã sắp
chín giờ, nếu như anh còn không đến công ty, đoán chừng Bạch Tiêu có thể vào trong nhà trong giết anh mất. Tần Mặc đứng dậy, liếc nhìn Tô Song
Song một cái, dùng ánh mắt như muốn nói cho cô biết là anh đi làm.
Thật ra thì Tô Song Song không hề hiểu ánh mắt của Tần Mặc. Khi thấy Tần Mặc mặc tấy trang đi từ phòng treo quần áo đi ra, cô mới như bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là Tiểu Cầm Thú chuyên môn nô dịch Bạch Tiêu kia muốn đi
làm!
Tô Song Song gật đầu một cái, mặc dù không muốn chủ động mở
miệng nói chuyện, nhưng cô vẫn như cũ,làm người vợ hiền thục đứng ở cửa
cung tiễn Tần boss đi làm.
Tần Mặc vừa mới đóng cửa lại, Tô Song Song liền hướng gương mặt ra phía cửa le lưỡi một cái, trong lòng cũng
cảm thấy buồn bực. Vì sao Tần Mặc cứ luôn một mực dùng sự kiêu ngạo kia
để đối xử với em gái của anh như vậy chứ!
Cho dù Tô Song Song
muốn an ủi Cô Tô Na một chút, để cho cô đừng tìm Tần Mặc so đo, thì
tiếng chuông điện thoại vang lên. Tô Song Song cầm điện thoại lên vừa
nhìn, hoa ra là cuộc gọi của Chiến Hâm, chị họ của cô.
Tô Song
Song vừa nghĩ tới lần trước Chiến Hâm và Tần Mặc gặp mặt nhau không chút vui vẻ, trong lòng liền dâng lên chút cảm xúc mạnh mẽ. Điện thoại vừa
thông suốt, Tô Song Song lập tức nhẹ nhàng lên tiếng chào hỏi: "Chào
chị, chị à, chị có mạnh khỏe không?"
Chiến Hâm vẫn như cũ, luôn
giữ kiểu dáng vẻ ra mệnh lệnh. Từ lần chia tay không vui trước kia,
trong lòng cô cũng cảm thấy rất không thoải mái, giọng nói rõ ràng có
chút lạnh nhạt hơn: "Song Song, em ra ngoài đi, chị có chuyện muốn nói
với em! Chuyện rất quan trọng đó!"