Đến siêu thị, Tô Song Song đột nhiên phát hiện ra một chuyện, đây xem
như là lần đầu tiên hai người bọn họ chính thức đi dạo phố với nhau.
Trong nháy mắt Tô Song Song liền quên phắt luôn chuyện khi về nhà sẽ bị
Tần Mặc phạt. Cô kéo tay Tần Mặc đung đưa qua lại vẻ đầy hưng phấn.
Thật ra thì cơn giận của Tần Mặc vẫn còn sót lại chưa tiêu tán hết! Chỉ cần
vừa nghĩ tới chuyện Tô Song Song đi xem mắt, anh liền muốn đập chết luôn người đàn ông đã đến hẹn hò với cô, sau đó sẽ nhốt chặt Tô Song Song ở
trong phòng, khóa cửa lại, để cho cô không thể nào còn biện pháp đi ra
ngoài nữa.
Chỉ có điều loại ý nghĩ này cũng chỉ là suy nghĩ đầu
của anh để hả giận một chút mà thôi. Tần Mặc cúi đầu liếc mắt nhìn sang
vẻ mặt Tô Song Song đang cười ha ha kia, trong đôi
tròng mắt lạnh như băng, chợt thoáng hiện ra một ánh mắt dịu dàng ấm áp. Anh làm sao có thể đành lòng khóa cửa nhốt cô ở trong phòng, không để
cho cô vui vẻ được chứ!
Siêu thị mà Tần Mặc đưa Tô Song Song tới
chính là một trung tâm thương mại lớn nhất ở nơi này. Đây cũng là lần
đầu tiên Tô Song Song được vào một siêu thị lớn như vậy, nhìn cô hoàn
toàn giống như một cô gái quê mùa vừa lên thành phố vậy.
Tô
Song Song lôi kéo tay Tần Mặc, nhìn vào chỗ nào cũng cảm thấy mới lạ. Chỉ có điều cô lại không thấy tự ti, bởi vì cô cảm thấy quần áo ở nơi
này thoạt nhìn kiểu cách vẫn không đẹp mắt bằng các mẫu quần áo có trên
trang web.
Theo bản năng Tô Song Song cúi đầu nhìn lại chiếc áo
liền váy mình đang mặc một chút. Chiếc váy áo này cô mua hết hai trăm
đồng, mặc dù là hàng nhái, nhưng mà nhìn cũng rất đẹp mắt
Tần Mặc đã chuẩn bị cho Tô Song Song rất nhiều váy áo thuộc những nhãn hàng nổi tiếng, treo đầy ở trong tủ treo quần áo. Nhưng mà, Tô Song Song vẫn
theo thói quen chỉ thích mặc trên mình những loại quần áo rẻ tiền kia
hơn, vừa tự tại lại vừa còn thoải mái.
Ở phương diện này, Tần Mặc rất thoải mái, cho dù Tô Song Song chỉ mặc hàng bán trên vỉa hè, giá
chỉ mười mấy đồng tiền, khi anh đưa Tô Song Song đi ra ngoài cũng không
cảm thấy có điều gì mất mặt. Chỉ cần Tô Song Song được vui vẻ, cho dù cô có khoác tấm vải rách đi ra ngoài cũng được, nhưng với điều kiện tiên
quyết là cô phải bao gói thân mình thật kỹ càng.
Tô Song Song vẫn không hề quên, bọn họ tới chỗ này mục đích chủ yếu là để mua điện thoại di động. Hai người đi thang máy lên khu vực bán điện thoại ở trên lầu
hai.
Nhìn hàng hóa bày la liệt đủ loại nhãn hiệu nổi tiếng, Tô
Song Song dường như sắp chảy nước miếng đến nơi. Tần Mặc thì ngược lại,
anh đi thẳng vào vấn đề, lôi kéo Tô Song Song đi tới quầy hàng bán điện
thoại nhãn hiệu quả táo cắn dở, trực tiếp chỉ tay vào chiếc Iphone 6 mới nhất.
"Cái này... Có phải là quá xa xỉ hay không?" Tô Song Song
cầm trên tay chiếc điện thoại quả táo cắn dở kia, gần đây trên thị
trường đã thay đổi sang Iphone 6, mặc dù cô rất thích, nhưng mà, chiếc
điện thoại này giá bán của nó dao động đến hơn năm ngàn đồng. Cho dù
tiền không phải là của cô bỏ ra, nhưng cô cũng cảm thấy xót ruột lắm!
"Tạm thời em đừng có hùa theo Chiến Hâm, là đã có thể tiết kiệm tiền cho anh rồi." Tần Mặc dứt khoát lấy thẻ ra, động tác lưu loát đẹp mắt, Tô Song
Song nhìn mà hai mắt cũng chấp chới, tựa như đã sắp chảy nước miếng đến
nơi.
" Dạ đúng như vậy! Đại nhân ngài nói rất đúng ạ!" Kết quả,
Tô Song Song tay cầm chiếc điện thoại di động cười híp mắt, thao tác
thuần thục. Nói giỡn chứ, cô đã làm hỏng hai chiếc điện thoại di động
rồi, đối với chiếc điện thoại di động Iphone 6 này, cô sử dụng đặc biệt
thuận tay!
Tần Mặc dựa người vào ở bên cạnh, nhìn thấy Tô Song
Song đã bổ sung sim thẻ vào trong máy đầy đủ xong xuôi rồi, tiếp tục lôi kéo tay của cô đi thẳng lên lầu trên.
Thật ra thì, Tô Song Song
cũng không quá muốn đi lên khu vực bán quần áo giầy dép ở phía trên, một là do cô cũng không có đủ tiền mà mua nổi, nhưng mà vừa nghĩ tới, đây
là lần đầu tiên cô đi dạo phố cùng với Tần Mặc, lại cảm thấy cứ như vậy
mà trở về ngay thì cũng có chút đáng tiếc.
Cuối cùng Tô Song Song
nghĩ, dù sao thì chỉ ngắm nhìn thôi cũng không bị tốn tiền, cô vẫn nên
xem xét một chút thì hơn, càng tạo điều kiện cho cô dễ dàng nâng cao
trong cách vẽ những bức tranh của truyện manga. Nghĩ như vậy, trong nháy mắt Tô Song Song trở nên nghiêm
túc, cẩn thận quan sát kiểu cách các
loại giày, các kiểu mẫu mã của quần áo.
Tần Mặc thấy Tô Song Song nhìn nghiêm túc, nhưng không có ý định muốn mua, đang muốn mở miệng,
đột nhiên nhớ tới tính tình của Tô Song Song, nên cũng không nói năng
gì, cứ như vậy cùng với cô đi dạo loanh quanh.
Đột nhiên chuông
điện thoại của anh vang lên. Tần Mặc vừa nhìn, nhận ra là của Bạch Tiêu
gọi đến, đoán chừng đây là chuyện của công ty. Tô Song Song vừa thấy Tần Mặc cầm điện thoại lên nhưng lại không lập tức nhận cuộc gọi ngay, vội
vàng đẩy anh một cái: "A Mặc, anh đi tìm một nơi yên tĩnh nào đó
mà nhận đi, mình em ở nơi này đi dạo cũng được."
Tần Mặc suy
nghĩ một chút, ở đây có nhiều người qua lại hỗn tạp, quả thật không
thích hợp cho nói chuyện điện thoại, nên nhìn Tô Song Song gật đầu một
cái, dự định đi đến góc tường bên cạnh đó nghe điện thoại. Trước khi đi, anh vẫn không quên dặn dò Tô Song Song: "Đừng đi có đi đâu lug tung
đấy, anh sẽ lập tức trở về ngay."
Tô Song Song khéo léo gật đầu
một cái, vừa thấy Tần Mặc đi, trong nháy mắt, cô cảm thấy vui sướng, lập tức giống như một chú chim nhỏ, chạy vọt vào một quầy hàng mới vừa rồi
cô nhìn thấy rất thích mắt.
Mới vừa rồi đi cùng Tần Mặc, cô cũng
nghiêm chỉnh đi vào thử, nhưng chỉ là cho đã cơn nghiện, lại chỉ sợ Tần
Mặc sẽ mua đồ vật này. Mặc dù cô đã kết hôn cùng với Tần Mặc, nhưng mà
về mặt kinh tế cô thực sự không muốn phụ thuộc vào Tần Mặc, những đồ vật nào mình có thể tự mua, hơn nữa lại do tự mình trả tiền thì mới tốt.
Tô Song Song đi vào, mấy nhân viên bán hàng vốn đang cười híp mắt, trong
nháy mắt liền sửng sốt một chút. Chỉ có điều, mặc dù các cô tương đối
hoài nghi khả năng tiêu tiền của Tô Song Song, nhưng mà đã được rèn
luyện về tư cách bán hàng, cho nên những nhân viên này cũng không dám để lộ ra điều gì.
Chẳng qua là khi đối diện với Tô Song Song, các cô không có sự nhiệt tình giống như khi đối diện với những khách hàng khác.
Tô Song Song cũng không thèm để ý, cứ thế chỉ để mắt nhìn đến những thứ mà mình thích. Đột nhiên hai mắt cô tỏa sáng, cắn môi, ánh mắt cũng thay
đổi trở nên cong cong rồi.
Trước mặt cô là một cái váy nhỏ có
kiểu dáng bồng bềnh với đường cuốn bèo xinh xắn bên cạnh, được treo đơn
độc ở đó. Bên cạnh là bảng giá của chiếc váy. Tô Song Song nhìn thấy
chiếc váy kia tưởng chừng như không thể nhúc nhích được một bước.
Cô nhìn lướt qua giá tiền niêm yết ở trên bảng giá một chút, có năm chữ
số. Trong nháy mắt, sự vui mừng trong mắt cô liền biến thành sự kinh
ngạc, cô nuốt nước miếng một cái, trong nháy mắt vụt trở nên mất mác.
Tô Song Song thở dài, cái giá tiền này, cô không ăn không uống trong một
năm ròng mới có thể gom đủ, những chỉ sợ đến lúc đó thì đã không còn cái váy này nữa rồi.
Nhưng mà, Tô Song Song lập tức lại khôi phục
lại trạng thái không có tim không có phổi của mình. Cô tự an ủi mình, cô không thể mua nó, nhưng mà cô có thể thể hiện chiếc váy này trong
chuyện manga.
Nghĩ như vậy, Tô Song Song lại thấy cao hứng trở
lại, coi như cô suy nghĩ, chẳng qua là mình không muốn thử một lần mà
thôi. Thời điểm đã qua sự say mê, đột nhiên cô nghe thấy ở ngay bên cạnh mình truyền đến một giọng nói bén nhọn châm chọc.
"Ông nhìn cái gì vậy, chưa từng nhìn thấy hồ ly tinh bao giờ sao?"
Tô Song Song theo bản năng quay đầu nhìn sang, liền nhìn thấy cách đó
không xa có một người phụ nữ độ hơn ba mươi tuổi đang đứng đó cùng với
một người đàn ông tuổi chừng độ bốn mươi. Người phụ nữ đang đỏ mặt quở
trách người đàn ông kia.