""Trước hết chúng ta chụp cảnh ở trong nhà đã, chờ đến hôm sau anh sẽ
dẫn em đi ra ngoài chụp ngoại cảnh." Tần Mặc nói xong, chỉ vào một trong số những bộ áo cưới đắt tiền nhất, ý bảo Tô Song Song đi thay đổi.
Hiện tại trong mắt của Tô Song Song đang tràn ngập hình ảnh xinh đẹp lộng
lẫy của chiếc áo cưới kia, hoàn toàn cũng không
nghe rõ Tần Mặc đang nói gì, liền liều mạng gật đầu, chỉ sợ bỏ qua cơ
hội tiếp xúc thân mật với chiếc áo cưới này.
Khi Tô Song Song đi
vào phòng thử quần áo để mặc bộ áo cưới này, cặp mắt cũng bắt đầu bốc
lên sự liều lĩnh. Đang lúc cô cúi đầu sửa sang lại mấy đường xoắn bèo ở
trước ngực điểm, đột nhiên có người nào đó mở cánh cửa phòng thử quần áo ra.
Tô Song Song cũng không suy nghĩ nhiều, cô cho đó là nhân
viên phục vụ, nên giật giật chiếc áo cưới,
mang theo nụ cười nói: "Phiền toái kéo giúp tôi chiếc khóa kéo ở phía
sau lên một chút."
Khi chiếc khoá kéo được kéo lên, trong nháy
mắt, Tô Song Song chợt thu lại cái của mình một chút. Theo bản năng, cô
ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người đang đứng ở sau lưng mình, không phải là nhân viên phục vụ, mà lại là Tần Mặc, thì
cô chợt sửng sốt lặng cả người.
Trên người Tần Mặc đã đổi một bộ
tây trang màu trắng. Tần Mặc rất ít khi mặc tây trang màu trắng, loại
màu sắc này lại càng làm nổi bật vóc dáng của anh lên, vừa làm giảm bớt
đi một chút vẻ lạnh như băng, lại vừa làm tăng lên thêm khí chất nho nhã của anh.
Tần Mặc nửa tựa người vào trên ván cửa, đôi hoa đào mắt nhìn xuyên qua gương quan sát Tô Song Song. Tròng mắt sáng của anh nhìn thấu suốt, giống như tia X chiếu vào Tô Song
Song, quét một lượt từ trên xuống dưới.
Trước ánh mắt nóng bỏng
của anh, trong nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song liền ửng
đỏ. Cô nuốt nước miếng một cái, hỏi anh một câu vẻ đầy mong đợi: "A Mặc, nhìn có đẹp mắt không?"
Tần Mặc cũng không mở miệng, một lát sau, khe khẽ gật đầu, dùng lỗ mũi buồn buồn hừ ra một tiếng: "Ừm!"
Một tiếng "Ừm" này mang nồng đậm giọng mũi, lộ ra một vẻ lười biếng. Tô
Song Song nghe thấy câu trả lời đó, trong long cảm thấy ngứa ngáy một
hồi. Theo bản năng cô cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào cặp mắt
của Tần Mặc ở trong gương
Tần Mặc lại vươn tay ra kéo tay Tô
Song Song, cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Tô Song
Song. Một lát sau, anh tiến tới bên cạnh Tô Song Song, ghé sát vào lỗ
tai, như có như không khẽ cắn vào vành tai nhỏ của cô, giọng nói khàn
khàn, trầm thấp nói: "Đẹp lắm!"
"!" Tô Song Song cảm thấy một
luồng nhiệt khí phun đến tận trong lỗ tai. Trong nháy mắt, thân thể cô
liền truyền đến cảm giác tê tê dại dại ở bên tai. Theo bản năng cô liền
nuốt nước miếng một cái, thẹn thùng nhìn sang người đang đứng ở bên
cạnh.
"Anh... Anh cũng rất đẹp trai!" Một lát sau Tô Song Song
không nhịn được mà cất tiếng khen Tần Mặc một câu. Khen anh xong, khuôn
mặt nhỏ nhắn của cô càng đỏ rực lên, còn chưa kịp hóa trang mà mặt mày
đã tựa như được thoa một lớp má Hồng vậy, nhìn vẻ thẹn thùng kia thật mê người.
Tần Mặc lại nhẹ nhàng cười ra một tiếng, ngón tay thon
dài của anh xẹt qua khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Tô Song Song. Anh cảm nhận được nhiệt độ trong cô giờ đây nóng bỏng, không nhịn được, anh
liền nhẹ nhàng mổ nhẹ một nụ hôn ở khóe môi của cô.
Tô Song Song
giống như bị điểm huyệt vậy, cả người lập tức trở nên ngây ngẩn. Cô có
cảm giác có thể hôm nay mình sẽ bị chết ở chỗ này. Nguyên nhân cái chết
chính là vì trái tim đã đập quá nhanh, hoặc là trái tim đã không cẩn
thận mà nhảy ra vọt ngoài!
Cô chỉ muốn trước khi chết được hét lớn lên một tiếng: Có ai tới nơi này để thu phục cái đồ yêu nghiệt này đi!
"Đi thôi, nếu không chụp ảnh cũng không xong mất!" Tần Mặc nói xong lôi kéo tay của Tô Song Song cùng bước ra ngoài. Nhóm nhân viên phục vụ đứng ở
bên ngoài, mặc dù nghề nghiệp tư cách cũng hết sức cao, nhưng khi nhìn
lên cặp tuấn nam mỹ nữ đang trước mặt m lúc này ánh mắt cũng sáng lên.
Một cô nữ sinh chút trẻ tuổi cũng không nén nổi cũng đỏ bừng mặt lên, không dám nhìn vào Tần Mặc. Tô Song Song bị Tần Mặc kéo tay đi, nhìn bóng
lưng thẳng tắp của anh, đột nhiên trong lòng cô xông ra một luồng cảm
xúc hạnh phúc và yêu đời.
Thời điểm trước khi đi đăng ký
kết hôn, Tô Song Song cũng không có cảm giác mình đã kết hôn. Nhưng khi thấy
mình mặc áo cưới trắng nõn, lại được Tần Mặc rộng rãi nắm tay lôi kéo đi phía trước, khi bước đi, cô đột nhiên có một loại cảm giác mình sẽ đi
đến thiên trường địa cửu.
"Tổng giám đốc Tần, cảnh thứ nhất là
chụp với cây hoa anh đào, xin ngài dời bước vào sảnh Nhất Hào." Tần Mặc
là người có thân phận như thế nào, vì vậy đích thân trưởng Studio đã đi
theo toàn bộ hành trình, cho dù cô thấy phòng chụp ở ngay trước mặt rồi, nhưng đối mặt với khí chất áp đảo kia của Tần Mặc, thì giọng nói của cô chột dạ vẫn như cũ.
"Ừ." Tâm tình của Tần Mặc rất tốt, đương
nhiên anh cũng không muốn quan tâm việc trông nom người khác. Hơn nữa
thái độ của anh khá ôn hòa, càng làm cho vị quản lý của Studio này cảm
thấy như bị thụ sủng nhược kinh (*), thái độ càng thêm nhiệt tình.
(*) thụ sủng nhược kinh: Dịch nghĩa: được cưng chiều mà cảm thấy sợ hãi.
Khi sảnh chụp Nhất Hào được mở cửa ra, Tô Song Song ngẩng đầu lên nhìn về
phía trước. Một khắc kia, khi nhìn thấy có cây hoa anh đào trong phòng
này, trông rất sống động miệng nhỏ liền há rộng thành chữ O.
Tần
Mặc chờ trong chốc lát, cảm giác Tô Song Song vẫn không hề nhúc nhích.
Anh quay đầu nhìn sang thì đã nhìn thấy bộ dạng của Tô Song Song đang
trợn mắt há mồm, không nhịn được hỏi một câu: "Nhìn có đẹp không?"
Trên mặt, trong lòng của Tô Song Song lúc này đều tràn đầy vẻ tươi đẹp của
cây hoa anh đào. Đây thực sự là lần đầu tiên cô được nhìn thấy cây hoa
anh đào, cho dù là giả, cũng đủ để cho cô cảm thấy đẹp lắm rồi.
Phải một lát sau cô mới phản ứng lại được. cho nên đến lúc này Tô Song Song
mới chậm lụt gật đầu một cái. Cô thu lại cái miệng đang há ra thành chữ O trở lại như bình thường. Khi Tần Mặc dắt tay của cô đứng ở dưới bóng
cây hoa anh đào thì Tô Song Song không nhịn được mà nở một nụ cười.
"Rắc rắc!" Loang loáng có ánh đèn thoáng qua, Tô Song Song sửng sốt một
chút, chỉ nghe thấy bên cạnh vị nhiếp ảnh gia ngoại quốc sử dụng những
từ Trung văn, không quá phức tạp, nói: "Cực kỳ giỏi!"
mấy cái
Trong nháy mắt, Tô Song Song cũng không nghĩ tới lại có thể chup ảnh
nhanh như vậy. Đang lúc cô cô còn chưa kịp phản ứng, Tần Mặc đột nhiên
cúi đầu, thành kính đặt một nụ hôn lên trên cái trán của cô, tiếp ngay
sau đó lập tức vang lên tiếng chụp ảnh "Rắc rắc" mấy tiếng. Nhà nhiếp
ảnh gia đã nhanh chóng bắt được một khoảnh khắc duy mỹ tuyệt vời.
Hợp với khung cảnh được nhiếp ảnh gia chụp hình, cả người Tô Song Song cũng đã tỉnh táo lại. Đến khi cô bị Tần Mặc giơ hai tay lên nắm ở eo của cô
thì một khắc kia, cả sảnh Nhất lập tức vang lên tiếng cười tràn ngập sự
sung sướng của cô.
Một khắc kia, Tần Mặc cũng lộ ra nụ cười cưng
chìu và đầy ôn nhu, một khắc kia vị trưởng quản lý đang đứng ở bên cạnh, cũng ngây ngẩn cả người. Ngay cả nhiếp ảnh gia cũng thiếu chút nữa thì
bỏ lỡ một khắc duy mỹ duy nhất, chỉ vì bị nụ cười tươi đẹp hạnh phúc
nhất thời kia thu hút.
"Rắc rắc!" Tiếng chụp ảnh vang lên, trong
nháy mắt đã ghi chép được giờ khắc từng chiếc, từng chiếc cánh hoa đào
màu hồng đang rơi như mưa xuống hai người, nhìn giống như những tinh
linh hạnh phúc đến vây quanh hai người bọn họ vậy, tạo ra một loại tiên
cảnh như mộng như ảo, như thực như mơ.