Editor: Mẹ Bầu
Phải nói cho tới tận bây giờ, Tô Song Song cũng
không cho rằng Tần Mặc là một người tính tình chỉ thích nói giỡn. Thậm
chí, cứ nhìn sự kiện cởi quần áo cho cô lần trước là biết, cái kẻ tiểu
cầm thú Tần Mặc này bất cứ việc gì cũng có thể làm được!
Nụ cười
đã chồng chất ở trên khuôn mặt cô. Cả khuôn mặt cô cười đến mức cũng đã
sắp nở tung thành một đóa hoa rồi, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng vẻ mặt
của Tần Mặc thành thật muốn thực tế, cô nhất thời hối hận đến mức ruột
cũng xanh mét rồi.
"Chuyện này..., “Ồ
trăng sáng trên trời cao, chim quạ chim khách cùng bay về phía nam” (lời của một bài hát)... Hôm nay ánh trăng xinh đẹp như thế, không bằng
chúng ta cùng đi ra ngoài dạo chơi được không?" Tô Song Song nói xong
chân mày nhướng lên, thành tâm muốn mời.
Nói xong cô phát giác có chút gì đó không đúng, Tần Mặc cho đầu xe dừng ở chỗ thoáng mát, cho
nên ở bên trong xe vô cùng tối tăm, đợi đến khi anh cuộn chiếc rèm cửa
sổ xe màu đen thành một khối, ánh nắng sáng ngời chiếu vào, Tô Song Song nhất thời phát giác ra cô đã lầm thời gian.
"Ách... “Mặt trời
nhô lên cao. Hoa nở như cười đối với ta”, hay là chúng ta đi ra ngoài
dạo chơi đạp tuyết nhé?" Tô Song Song vội vàng đổi lời,
cười hì hì giống như thái giám thời cổ đại, cô ý
thức mình phải huy động cho ra tất cả vốn liếng để lấy lòng Tần Mặc, chỉ sợ lỡ anh lại bị kích động thú tính quá mức.
Tần Mặc nghiêng đầu nhìn Tô Song Song không biết đang suy nghĩ gì, chờ trong chốc lát, đột
nhiên anh lại kéo buông chiếc rèm cửa sổ xe xuống, Tô Song Song nhất
thời cảm thấy không khí cả buồng xe cũng bắt đầu trở nên ngột ngạt.
Cô nuốt nước miếng một cái, theo bản năng hướng cô dựa vai vào lưng ghế,
dựa vào ghế xe xong, rồi lại cảm thấy có cái gì đó có chút không đúng
lắm die,n;da.nlze.qu;ydo/nn đây không phải là bộ dáng để mặc cho anh
muốn xử trí thế nào thì làm sao!
Tô Song Song lại vội vàng ngồi
thẳng người dậy, để cho khoảng không ở trước mặt mình giảm bớt, chỉ có
một cách là ưỡn ngực ra. Bộ ngực to lớn liền lồi ra ngoài phía trước,
nhưng cô vẫn cảm thấy là lạ như cũ.
"A Mặc, anh không cảm thấy
nóng sao? Nếu không chúng ta xuống đi tản bộ nhé?" Tô Song Song vẫn giữ
bộ dạng chân chó như cũ, nói thương lượng với Tần Mặc.
Tần Mặc
lại đưa ngón tay thon dài trắng nõn lên, chậm rãi kéo kéo chiếc cà vạt
của mình, sau đó cởi bớt một cái nút áo phía trên cùng ra, để lộ ra
xương quai xanh đầy khêu gợi.
Trong nháy mắt, tầm mắt Tô Song
Song liền nhìn chằm chằm vào xương quai xanh của Tần Mặc. Phía trên đó
vẫn còn lưu lại một vết cào mà ngày hôm qua do cô không cẩn thận đã lưu
lại, thật sự là quá tình cảm.
Tô Song Song nhất thời không có
tiền đồ liền nuốt nước miếng một cái, ánh mắt hoảng hốt vội vã hướng đi
nơi khác, nhưng rồi như không khống chế được, nên dư quang thỉnh thoảng
liếc nhìn về ngắm một cái như cũ.
Tần Mặc vẫn như cũ khẽ nghẹo
đầu, rũ mắt xuống, con ngươi cứ nhìn vào Tô Song Song. Cái cách anh nhìn như vậy lộ ra vẻ như hơi bất cần đời, chỉ thấy nơi hầu kết của anh đang di chuyển lên xuống liên tục, giọng nói khàn khàn trầm thấp giống như
một dòng suối âm nhạc đang từ từ chậm rãi chảy tới: "Nóng chứ."
"!" Lúc mới đầu Tô Song Song vẫn còn chưa kịp phản ứng lại xem ý Tần Mặc
muốn nói gì, cô ngây người một chút mới hiểu được, đây là Tần Mặc đang
trả lời câu hỏi mà cô mới vừa hỏi anh.
Tô Song Song vội vàng gật
đầu một cái, vẫn giữ kiểu cười chân chó như cũ, ha ha nói: "Đúng vậy!
Nóng như vậy, chúng ta đi ra ngoài đi dạo một chút đi!"
"Không
cần, anh có biện pháp khác." Tần Mặc nói xong lại cởi thêm một cái nút
áo nữa ra. Đến lúc này anh đã để lộ ra một khoảng lớn xương quai xanh và lồng ngực bền chắc như ẩn như hiện.
Tô Song Song chỉ cảm giác lỗ mũi của mình liền nóng lên, theo bản năng cô đưa tay che cái mũi của mình,
không có tiền đồ liền hít hít mấy cái, cảm thấy da mặt dày của mình cũng mất hết.
Đột nhiên Tô Song Song có chút bực bội, tức giận. Cô
cảm thấy như mình đang bị Tần Mặc trêu đùa vậy, liền cau mày nói: "Đùa
bỡn cái kiểu lưu manh gì vậy! Em không biết!"
Nói xong Tô Song
Song tựa như xả hết cơn tức giận, sảng khoái kéo cổ áo của mình ra, vươn cổ, bĩu môi với Tần Mặc một cái: "Có muốn đi hay không, không đi thì
chị đây tự mình đi ra
ngoài... Hừ! Thật không tao nhã chút nào!"
Tô Song Song còn chưa kịp nói hết câu, Tần Mặc liền lật người một cái,
trực tiếp đè lên trên người Tô Song Song, Tô Song Song bị dọa cho sợ đến mức giọng nói cũng bị biến đổi.
Hai tay Tần Mặc chống ở hai bên
người Tô Song Song. Anh cúi đầu cách một khoảng rất gần, nhìn thẳng vào
hai mắt của cô. Nhất thời mắt của Tô Song Song liền như hoa lên rồi.
Cô đập vỡ đập vào cái miệng của mình, chột dạ nói: "Tổng giám đốc đại
nhân, tôi xin nghe lời ngài, ngài nói xuống thì tôi sẽ xuống ngay, nói
không đi xuống thì chúng ta liền lái xe trở về, không dám làm khác lời!
Tôi đã sai lầm rồi!"
"Tất cả đều nghe theo lời anh chứ?" Tần Mặc
cắn vào cái mũi của Tô Song Song một cái. Hàm răng của Tần Mặc cũng lạnh lùng khẽ nghiến lại, Tô Song Song lập tức run lên, khóc không ra nước
mắt.
"Đừng! Tôi dù thế nào về nhà cũng đều nghe ngài! Tổng giám
đốc! Boss! A Mặc! Mặc Mặc… a! Đừng, ha ha! Nhột quá!" Tần Mặc cúi đầu
nhẹ nhàng gặm vào cổ của Tô Song Song, nhất thời làm cho da thịt toàn
thân Tô Song Song trở nên ngứa ngáy. Tô Song Song cứ uốn éo a uốn éo,
ngày càng uốn éo lợi hại hơn.
Tần Mặc vốn dĩ chỉ muốn trêu chọc
Tô Song Song một chút, ai biết được nhìn thấy người cô uốn éo như vậy,
nhất thời miệng đắng lưỡi khô. Anh nhìn Tô Song Song đang ở dưới người
mình, cặp mắt trong trẻo như nước của cô lúc này đã trở nên mịt mờ,
không nhịn được liền cúi đầu xuống nhẹ nhàng mổ một chút lên đôi môi của cô.
Tần Mặc thực sự rất muốn ở chỗ này làm thịt Tô Song Song
luôn, nhưng mà anh sợ mình sẽ hù dọa cô. Rốt cuộc anh vẫn không cam lòng liền cắn một cái lên nơi cổ của cô, lúc này mới chịu lật người lui trở
về.
Anh có vẻ hơi phiền não liền kéo kéo cà vạt xuống thêm, nặng nề thở dốc một hơi, lúc này mới chậm rãi bỏ qua.
Tô Song Song hoàn toàn bối rối, ngay cả lúc mới vừa bị cắn một cái, cô
cũng không kịp phản ứng lại. Đợi đến lúc áp lực trên người biến mất, cô
mới che nơi cổ, thống khổ rên lên một tiếng: "Tần Mặc, anh đúng là cầm
thú!"
Rống hết câu, Tô Song Song mới ý thức được mình như vậy
không đúng lắm, vội vàng lấy hai tay che lấy miệng mình, ánh mắt lập tức giả bộ làm như mình chưa từng nói gì.
Dư quang Tần Mặc liếc
nhìn sang, mặc dù anh rất thích trêu chọc Tô Song Song, nhưng mà nếu như anh còn tiếp tục trêu chọc cô như vậy nữa, đoán chừng từ trêu chọc cô
sẽ xảy ra chuyện. Anh cũng không muốn làm cho người ta thưởng thức cảnh
anh và Tô Song Song đang lăn lộn trên giường…
"Nếu như em còn
không chịu thành thật, anh liền để cho em biết cái gì gọi là đàng
hoàng." Tần Mặc nói một câu uy hiếp, chân liền đạp ga cho xe chạy
đi. Nơi cổ Tô Song Song còn đang đau nhói, vết thương không thể thành
sẹo được, nhưng mà cô sẽ không thể quên được cảm giác đau này.
Mặc dù trong lòng Tô Song Song không phục, nhưng cô vẫn thức thời như cũ, rầm rì nói: "Vâng, thưa đại nhân, ngài nói rất đúng!"
Chẳng qua là Tô Song Song thật sự đã đánh giá cao tính tình cầm thú của Tần
Mặc, vừa mới vào trong phòng, Tần Mặc liền xoay người một cái, một tay
liền nắm lấy hai tay của Tô Song Song giữ chặt lấy ở trên cửa.