"Ông nội." Tần Mặc lạnh lùng xuất phát từ lễ phép kêu một tiếng, ngay sau đó liền quay đầu nhìn sang một bên.
Tần lão gia cũng sớm đã thành thói quen lạnh nhạt với sự lạnh nhạt của
anh, căn bản đều không có nhìn anh, vẫn cười tủm tỉm nhìn tô song song, sau đó vươn tay vỗ vỗ một bên ghế dựa.
Tô song song giật giật tay, lúc này Tần Mặc rốt cục cũng buông lỏng cánh tay để cô rời đi.
Tô song song vội vàng cười tủm tỉm tiến đến bên cạnh Tần lão gia, vừa
muốn ngồi xuống, Tần lão gia nhất thời liền nhíu mày, ý không vui khẽ
quát một tiếng: "Chờ một chút."
Tô song song ngây ngẩn cả
người, ở đây tất cả mọi người cũng ngây ngẩn cả người, tô song song
theo bản năng đã cảm thấy là Tần lão gia nhìn ra cô không mang thai,
lập tức chột dạ đứng lên.
Tần lão gia quay đầu nhìn về
phía Tần mực, ra tiếng đưa đến: " ghế dựa này lạnh, tại sao có thể để
cho phụ nữ có thai như vậy ngồi xuống, mau đưa áo khoác cởi ra, để Song
Song ngồi lên!"
". . . . . ." khuôn mặt lạnh lẽo của Tần Mặc giằng co cùng Tần lão gia, mày nhíu lại quả thực có thể bóp chết ruồi bọ .
Tô song song vừa nghe chuyện, nhẹ nhàng thở ra, cô hiện tại cùng Tần Mặc
xem như không đội trời chung, cô ước gì Tần lão gia tử giáo huấn anh ta
không coi ai ra gì, đứng ở bên cạnh cũng không mở miệng.
Bạch Tiêu nguyên bản cũng tính xem kịch vui , nhưng là vừa thấy Tần lão gia
cùng Tần mực hai người trong lúc đó giao hội tầm mắt quả thực muốn phụt ra tia lửa .
Anh sợ đem Tần lão gia tức giận ảnh hưởng đến sức khỏe, vội vàng cười hì hì cởi áo khoác, muốn hòa hoãn hai người.
Bất quá anh còn chưa có mở miệng, Tần Mặc liền thu hồi tầm mắt, yên
lặng cởi áo khoác, sau đó tự mình dải lên ghế, ý bảo tô song song ngồi
xuống.
Tô song song trong lòng còn nghẹn tức, từ đầu tới cuối đều không nhìn Tần Mặc.
Cô trực tiếp ngồi xuống, còn cảm thấy chưa hết giận, ở trên áo anh dùng
sức nhéo xoay, tìm một tư thế thoải mái nhất rồi quay đầu cùng Tần lão
gia tâm sự.
Tần Mặc bình thản đứng phía sau tô song song,
sắc mặt cực kỳ khó coi, Bạch Tiêu đem một nửa áo khoác bị kéo ra mặc
lại trên người, khóe miệng mang ý cười nhìn thoáng qua tô song song lại
nhìn thoáng qua mặt đen của Tần Mặc, khóe miệng nâng lên ý cười càng
sâu.
Toàn bộ câu chuyện của Tần lão gia và tô song song
, vốn không có để ý tới Tần mực, mãi đến lúc Tần lão gia sắp lên máy
bay.
Tần lão gia
lôi kéo tay Tô song song, từ trong lồng ngực lấy ra một chiếc vòng ngọc trong suốt đeo vào tay cô.
Tô song song đang muốn cự tuyệt, vừa thấy Tần lão gia cao hứng, liền tạm
thời đeo vòng ngọc, làm ông không mất hứng, trong chốc lát sẽ đem trả
lại cho Tần Mặc thì tốt rồi.
"Cháu dâu! Hãy chăm sóc thân
thể của mình cho tốt, nếu Tần Mặc bắt nạt cháu thì phải gọi cho ông nội
ngay, ông sẽ dạy bảo nó!" Tần lão gia lôi kéo tô song song, ân cần dặn
dò.
Tần lão gia nói xong lại dùng lực vỗ vỗ tay tô song
song, thái độ có chút trịnh trọng, sau đó thu hồi tay, ý bảo có thể đi
rồi.
Đôi mắt Tô song song trong phút chốc liền đỏ, cô cắn
môi, cố tỏ ra tươi cười, hướng về phía Tần lão gia nở nụ cười, nhu
thuận nói: "Ông nội, người yên tâm, chờ ông trở về, ông còn có đích tôn
cùng chơi đùa ."
"Tốt tốt!" Tần lão gia cười, đôi mắt đều phải nheo thành một đường , lại phất phất tay, mới quay đầu lại.
Tô song song vội vàng hướng theo, mới dừng lại, nhìn Tần lão gia dần dần
biến mất ở tầm mắt của mình, rốt cục nhịn không được, cô vội vàng vươn
tay lau nước mắt.
Tần Mặc vẫn đứng ở bên cạnh nhìn cô, lạnh
nhạt vẫn duy trì trong mắt, lại có chút phiền chán bất an, anh muốn
vươn tay đem cô ôm vào lòng lý, nhưng là thân thể lại quật cường đều
không có động đậy dù chỉ một chút.
Bạch Tiêu nhìn theo Tần
lão gia đi vào, thu hồi ánh mắt liền thấy Tần Mặc trưng ra vẻ mặt phiền
chán bất an, ý cười trong mắt càng sâu.
Tô song song hít hít cái mũi, trực tiếp xoay người nhìn về phía Tần Mặc, vươn tay ra lấy
chiếc vòng ngọc ra, cô cho dù không hiểu gì, cũng có thể nhìn ra vòng
ngọc này nhất định rất quý giá.
Tần Mặc lại đột nhiên vươn
tay cầm lấy cổ tay cô, ngăn lại động tác của cô, trong giọng nói không
có cảm tình nói: "Ông nội đưa cho cô thì cứ cầm đi."