Tần Dật Hiên cũng cảm thấy có chút nhi kỳ quái, quay đầu lại liếc mắt
nhìn theo bóng lưng đầy vẻ hốt hoảng Cố Trọng. Sau đó anh nhìn về phía
Tô Song Song vẻ mặt tiếc hận, khẽ nhíu mày, hỏi một câu thái độ không
quá chắc chắn lắm: " Cố Trọng bị làm sao vậy?"
"Sao... là sao
cơ!" Tô Song Song chỉ sợ Tần Dật Hiên nhìn ra chuyện YY mình đang nghĩ
trong lòng, khẩn trương ưỡn thẳng sống lưng, cười ha ha một tràng, con ngươi sáng ngời đảo loạn, muốn nghĩ ra một
cớ gì đó để nói cho qua.
Ngay từ nhỏ Tần Dật Hiên đã nhìn Tô Song Song lớn lên, mỗi khi cô nói láo gạt người thì luôn có một thói quen
nhỏ, là sẽ triệt để tránh né ánh mắt của anh. Tần Dật Hiên vươn tay nhẹ
nhàng gõ một cái lên mặt bàn trước mặt Tô Song Song, ngạo nghễ liếc mắt
nhìn sang cô nói một câu rất bình tĩnh: "Đang suy nghĩ thật kỹ cách làm
thế nào để gạt anh phải không?"
"..." Tô Song Song thấy chút tâm
tư nhỏ mọn của mình đã bị Tần Dật Hiên phơi bày, liền nở nụ cười xin lỗi, cúi đầu nghịch ngợm
mấy đầu ngón tay của mình, khẽ lẩm bẩm đáp lại: "Bởi vì em cũng không
biết gì hết! Dĩ nhiên là em cũng rất muốn biết!"
Tô Song Song nói xong lời cuối cùng, càng cảm giác thấy mình giống như cây ngay không sợ chết đứng hơn, trong lòng cũng không chút rung động, giọng nói cũng
không hề run rẩy, cả người cũng mạnh mẽ hơn lên rồi.
"Ừ, vậy em
định nói với anh điều gì." Tần Dật Hiên không quá quan tâm đến chuyện Cố Trọng, khẽ nghiêng đầu nhìn Tô Song Son, vẻ mặt cưng chìu. Ánh mắt đầy
sự ôn nhu cưng chìu này của Tần Dật Hiên, Tần Mặc nhìn mà cảm thấy cực
kỳ chán ghét.
Tần Mặc trực tiếp đứng dậy, ngồi xen vào ở giữa Tô
Song Song và Tần Dật Hiên, trực tiếp ngăn cản tầm mắt của Tần Dật Hiên.
Tần Dật Hiên nhìn gương mặt nhìn nghiêng của Tần Mặc, hé mắt, hừ lạnh
một tiếng, sau đó ngồi ngay ngắn người lại.
Lục Minh Viễn vẫn
luôn là người vĩnh viễn không chịu nhàn rỗi. Anh vẫn quay đầu quan sát
tình hình ở bên này, vừa thấy Tần Mặc và Tần Dật Hiên ngầm đấu với nhau
như vậy, liền đứng dậy cười ha ha một tràng, tiếp đó đứng ở đằng sau
lưng Tần Dật Hiên.
"Tôi nói này, Tổng giám đốc Hiên, chị gái
người mẫu này có dáng dấp thật là đẹp mắt! Chẳng qua là, trước kia anh
vốn vẫn luôn được mệnh danh là một người đào hoa, sao bây giờ cảm giác
hấp dẫn kia lại không thấy nữa nhỉ?" Lục Minh Viễn bày ra vẻ mặt ngây
thơ hồn nhiên nhìn sang Tần Dật Hiên, nhưng lời nói ra lại tràn đầy sự
khiêu khích.
Tần Dật Hiên vừa nghe thấy cũng biết Lục Minh Viễn
tìm đến để bới móc mình rồi. Kỷ Noãn ngồi ở bên cạnh anh, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn liền tái nhợt đi, lại muốn khóc.
Tần Dật Hiên khẽ đảo con ngươi vừa nghĩ, vừa hơi cau mày lại, gương mặt tỏ ra như bị làm khó, nói chuyện cũng khách khí hơn rất nhiều: "Tôi đối với tiểu
Noãn là thật tâm. Lục Minh Viễn, anh cũng biết rất rõ ràng tôi không
biết hoa đào kia là gì. Nếu như anh nói như vậy, anh có ghét tôi xin cứ
việc, nhưng mà chớ làm tổn thương đến tiểu Noãn."
Tần Dật Hiên
càng nói giọng của anh tỏ ra càng khó chịu. Anh lôi kéo tay Kỷ Noãn một
bộ tỏ ra tình cảm tình sâu nghĩa nặng. Trong nháy mắt đã làm cho Lục
Minh Viễn trở thành người đáng bị ghê tởm.
Kỷ Noãn hiển nhiên là
không nghĩ tới Tần Dật Hiên sẽ nói ra một câu nói như vậy. Cô ngây ngẩn
cả người, ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lựng lên vẻ đầy hưng
phấn. Ánh mắt trong veo như nước chỉ chực khóc, nhưng lại sợ chọc làm
cho Tần Dật Hiên mất hứng, nên vội vàng nén nhịn lại.
Tô Song
Song vừa nghe Tần Dật Hiên nói lời kia, cả người cũng thấy hưng phấn. Cô ngồi ở trong góc bên này, bởi vì bị Tần Mặc cản trở, cho nên không thấy được vẻ mặt của Tần Dật Hiên. Cô kích động chợt đứng lên, lộ rõ biểu
cảm mừng rỡ không sao kìm nén lại được.
Lúc này Tô Song Song cũng
trông nom đến cái gì gọi là tư cách hay không tư cách nữa rồi, hưng phấn hỏi một câu: "Anh trai là thật sao?!"
Tần Dật Hiên ngửa đầu nhìn Tô Song Song, khẽ nhếch môi lên cười một tiếng, gật đầu một cái. Gật
đầu xong, anh lại cầm lấy tay Kỷ Noãn đặt ở trước người của mình. Bộ
dạng sủng ái này không có một chút nào giống như là giả.
"Vốn là
muốn mấy ngày nữa anh sẽ nói với em. Nhưng nếu hôm nay đã gặp em ở đây
rồi, tiện thể anh nói cho
em biết luôn, để cho em cũng cảm thấy cao
hứng vui mừng!"
"Thật là cao hứng! Thật vui mừng! Anh trai, khi
nào hai người định làm hôn lễ vậy?!" Tần Dật Hiên đã có động tâm yêu quý với một cô gái, đối với Tô Song Song mà nói, chuyện vui mừng này đơn
giản chính là lớn như trời rồi.
Kỷ Noãn hiện tại hoàn toàn đang
đắm chìm ở trong hạnh phúc đột nhiên ập tới kia. Cô cúi đầu cười, gương
mặt đầy vẻ xấu hổ, bộ dáng kia làm cho người ta đặc biệt thương yêu.
Chợt vừa nghe thấy Tô Song Song nói đến chuyện cử hành hôn lễ, Kỷ Noãn
cả kinh, ánh mắt chuyển sang nhìn về phía Tần Dật Hiên, thật sâu trong
khóe mắt của cô lộ rõ sự mong đợi.
Tần Dật Hiên ngược lại đã quá
quen với tính tình quá nhanh nhạy kia của Tô Song Song, anh đơn giản chỉ cần chịu đựng sự khó chịu trong lòng, trên mặt nở nụ cười đặc biệt vui
vẻ, lại còn làm bộ trầm tư một lát, sau đó mới thận trọng mở miệng nói.
"Về chuyện hôn lễ phải chờ khi nào hai bọn anh ổn định một chút đã rồi hãy
nói. Anh còn chưa vội, cô nhóc em đã gấp gáp cái gì chứ. Trước mắt em
hãy lo cho buổi hôn lễ của mình cho tốt đi đã, sau đó hãy trở lại quan
tâm đến anh!"
"Dạ!" Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện kết hôn của mình, nhất thời liền ỉu xìu luôn, cô buồn buồn ngồi xuống, thở dài.
"Được rồi, nếu như em có chuyện gì cần phải giúp đỡ, thì hãy gọi điện thoại
cho anh. Thân là anh trai của em, hiện tại đang còn ở nơi này, hiện tại
em không sai khiến thì còn định chờ đến lúc nào thì mới sai sử đây?" Tần Dật Hiên gấp gáp vội mở miệng nói, cuối cùng vòng lại mục đích mà mình
muốn tới đây.
Tô Song Song bừng tỉnh hiểu ra, vỗ lên bắp đùi của
mình, cả người liền nhô lên trước nhìn Tần Dật Hiên, tay làm một tư thế
như muốn ca tụng, cười híp mắt nói: "Ngày mai đã có thể có một đống lớn
chuyện cần anh giúp rồi đấy!"
Lục Minh Viễn đứng ở sau lưng Tần
Dật Hiên, cẩn thận nhìn lại Tần Dật Hiên và Kỷ Noãn một chút. Rốt cuộc
anh có một loại cảm giác tựa như mình đã trúng bẫy rập của Tần Dật Hiên
rồi. Thế nhưng nhất thời anh lại không tìm ra được cái gì không đúng đó
nằm ở chỗ nào, dù thế nào anh cũng cảm thấy là lạ.
Tần Mặc cũng
không cần phải phân biệt nặng nhẹ, anh chồm qua kéo giật tay Tô Song
Song trở lại, mở miệng nói hơi có vẻ bất mãn: "Nếu như em còn nhảy lên
nhảy xuống như vậy nữa, người ở trong phòng ăn này lại tưởng rằng em
đang biểu diễn tiết mục của mình nữa đấy."
"!" Lúc này Tô Song
Song mới nhớ tới hiện giờ mình đang ở trong một nhà hàng Tây hạng sang.
Mới vừa rồi cô đã gào t lên một hồi như vậy, chỉ sợ đã sớm làm cho những người khách khác bị bất mãn rồi.
Tô Song Song lập tức cúi đầu,
co người mình lại thành một đoàn nho nhỏ, tận lực muốn làm cho cảm giác về sự tồn tại của mình bị thấp xuống. Một lát sau, khi cảm thấy bốn
phía đều rất an tĩnh, lúc này cô mới cẩn thận ngẩng đầu lên, quan sát
bốn phía một chút.
Khi tầm mắt của cô chạm phải ánh mắt nhìn sang của một người khách khác, Tô Song Song bị dọa cho sợ đến mức, cô lập
tức quay đầu lại co rụt cổ lại, nhìn cực kỳ khéo léo.