“Em giữ đều là tiền mặt, cho nên sẽ không bị khóa, ha ha! Có phải rất
thông minh không?” Tô Song Song nói xong lại cẩn thận gói kỹ năm mươi
ngàn đồng này, suy nghĩ một chút cảm giác đặt ở trong phòng không an
toàn.
Cô ôm tiền đi quanh vài vòng, đột nhiên dừng lại nhìn Tần
Mặc đang đứng ở cửa, rất hồi hộp hỏi: “Bọn họ có thể lục soát giỏ xách
của em, sau đó cướp tiền đi không?”
“Sẽ không đâu.” Giọng Tần Mặc hơi khàn khàn, anh vẫn cho rằng Tô Song Song không tim không phổi, sống rất vui vẻ, nhưng không nghĩ đến cô lại một mực lo lắng cho anh.
“Vậy thì em yên tâm! Chỉ có điều bị cướp đi cũng không sao, em còn giấu rất
nhiều chỗ.” Tô Song Song hỏi xong lại lục trong trí nhớ nhớ tới, mình
còn giấu ở những chỗ khác rất nhiều tiền, cho dù cái này bị lấy đi, mặc
dù sẽ đau lòng, nhưng cũng sẽ không sống không nổi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Tô Song Song nói xong, hơi ngượng ngùng gãi gãi đầu
mình, cười rất chột dạ nói: “Nhưng số tiền này, đều là lúc trước anh cho em đấy… Không phải tự em kiếm…”
Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc đã một phát kéo Tô Song Song vào trong ngực, hai cánh tay dần thắt chặt.
Tô Song Song cảm thấy thân thể hơi đau, định tránh ra nhưng trong nháy mắt kia lại cảm thấy thân thể Tần Mặc hơi run rẩy, cô dừng một chút, theo
bản năng đưa tay vòng chắc hông của Tần Mặc, chôn mặt mình vào trước
ngực Tần Mặc.
Tô Song Song thu lại dáng vẻ cười đùa hí hửng, túm
lấy quần áo trên lưng Tần Mặc, thử an ủi nói: “Không sao, cho dù tình
huống như thế nào, em đều sẽ ở bên cạnh anh, không có tiền, chúng ta sẽ
từ từ kiếm, chỉ cần chúng ta có nhau là được rồi.”
Bản thân Tô
Song Song không có gì nhưng cô biết Tần Mặc từ nhỏ ngậm muỗng vàng lớn
lên, để cho anh đột nhiên mất đi tất cả, quả thật quá tàn khốc đối với
anh. di1enda4nle3qu21ydo0n
Nhưng Tô Song Song không biết mình trừ làm nũng giả bộ nhẹ nhõm ra, còn có thể có biện pháp gì chia sẻ áp lực giúp Tần Mặc.
Tô Song Song đã dùng toàn lực, nhưng vẫn cảm thấy quanh thân Tần Mặc tản
mát ra cảm xúc sa sút nói không rõ ràng ra được, cô cảm thấy mình rất
thất bại, thậm chí một chút chuyện nhỏ như vậy cũng không làm được.
Tần Mặc vốn không muốn nói cho Tô Song Song, nhưng anh biết nếu Bạch Tiêu
thật sự muốn chia rẽ anh và Tô Song Song, chuyện kia sẽ giấu giếm không
nổi nữa.
“Song Song, là Bạch Tiêu làm.” Tần Mặc không nói được
hai chữ phản bội, anh luôn cảm thấy Bạch Tiêu nhất định có gì đó khó
nói, bằng không theo giao tình sông chết của hai người bọn họ, không thể vì một chút tiền, sẽ phản bội.
“Cái… Cái gì?” Tô Song Song ngạc
nhiên kêu lên một tiếng, từ trong lòng Tần Mặc chui ra, khi đối diện với cặp mắt nghiêm túc của Tần Mặc, Tô Song Song biết anh không nói đùa.
Một khắc này Tô Song Song chỉ cảm thấy thiên lôi cuồn cuộn, ngay cả người
đầu thiếu sợi dây như cô còn có thể nhìn ra, quan hệ giữa Bạch Tiêu và
Tần Mặc còn tốt hơn người thân.
Nếu không biết định hướng tình
dục của hai người, phỏng chừng Tô Song Song còn cho rằng bọn họ là một
đôi, lúc này nghe được Tần Mặc nói là do Bạch Tiêu làm quả thật là sấm
sét giữa trời quang.
Tô Song Song cười gượng một tiếng, vẫn ôm lấy một phần hy vọng như cũ “Có phải do Bạch Tiêu càn quấy không? Lại đùa giỡn à?”
“Lần này chắc là thật.” Cảm xúc của Tần Mặc không hề phập phồng, nhưng Tô
Song Song chính là cảm thấy khi Tần Mặc nói ra câu này, cả người đều lộ
ra một chút bi thương.
Tô Song Song cắn miệng, hít một hơi thật
sâu, xoay người lại đi cầm điện thoại di động của mình, lập tức gọi cho
Bạch Tiêu, Tô Song Song hoàn toàn không nghĩ tới Bạch Tiêu thế mà lại cơ trí tắt máy.
Tần Mặc biết Bạch Tiêu tắt máy cho nên cũng không
ngăn cản Tô Song Song, chỉ có điều Tô Song Song vẫn không chịu buông
tha, trực tiếp gọi một cú điện thoại cho Đông Phương Nhã
Chỉ vang hai tiếng, Đông Phương Nhã liền tiếp điện thoại, hình như bên kia có ai đang hát, hát đến tê tâm liệt phế, cực kỳ khó nghe.
Tô Song Song sửng sốt một chút, liền nghe ra như quỷ khóc sói tru kia là Bạch Tiêu,
lập tức mở miệng nói: “Đông Phương tiểu thư, làm phiền chị đưa điện
thoại cho Bạch Tiêu.” Dieễn ddàn lee quiy đôn
Trong lòng Tô Song
Song đè ép lửa giận ngùn ngụt, trải qua nhiều lần phản bội như vậy, bây
giờ cô hận nhất chính là phản bội, nhưng không ngờ Bạch Tiêu có thể nói
là bạn chí cốt với Tần Mặc, lại không giải thích được náo loạn như vậy.
Đông Phương Nhã quay đầu lại liếc nhìn Bạch Tiêu đã sớm mất đi thần trí ở
trên ghế sa lon, hơi khó xử, cô nhẹ giọng nói: “Song Song, anh ấy đã
uống nhiều quá.”
"Đông Phương tiểu thư, chị có biết đã xảy ra
chuyện gì rồi không?” Đã hơn nửa đêm rồi mà Đông Phương Nhã vẫn còn ở
chỗ Bạch Tiêu, Tô Song Song đoán chừng hơn phân nửa bọn họ lại tốt đẹp
rồi, vội vàng đi thẳng vào vấn đề, định hỏi thăm ra chút gì.
Thật ra Đông Phương Nhã cũng không giải thích được, cô nhìn ra được trên
người Bạch Tiêu đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà cái gì cũng không hỏi
được.
Mặc dù Bạch Tiêu uống nhiều rồi, ở đó kêu loạn, nhưng anh
vẫn theo bản năng vô cùng nhạy bén, cho dù cô ở đó nói bóng nói gió cái
gì cũng không hỏi ra được một chút tin tức có ích nào.
“Chị chỉ
biết anh ấy phản đối hai người ở chung một chỗ, nói nếu như Tần tổng rời khỏi em, tất cả như cũ, chắc Tần tổng nói với em rồi nhỉ?” Đông Phương
Nhã thử hỏi.
Tô Song Song hoàn toàn ngây ngốc, nhưng lại sợ Đông
Phương Nhã đau lòng, vội vàng làm bộ như thật bình tĩnh đáp một câu:
“Biết! Nhưng mà em muốn biết tại sao! Chẳng lẽ em và Tần Mặc là anh em
ruột?”
Tần Mặc đứng ở bên cạnh Tô Song Song, nghe thế lại nghe không nổi nữa, ý bảo Tô Song Song cúp điện thoại.
Tô Song Song suy nghĩ một chút, cũng hỏi không ra điều gì có ích, nói thêm nữa đoán chừng sẽ chỉ khiến cho Đông Phương Nhã bị làm khó thêm, liền
cúp điện thoại.
Một cuộc điện thoại, Tô Song Song càng thêm mơ
hồ, cô ngồi trên giường, đảo mắt một cái, dáng vẻ suy nghĩ sâu xa, cô
cảm giác ông cụ Tần và Bạch Tiêu đột nhiên đều đòi chia rẽ cô và Tần Mặc không phải tình cờ.
Nhưng hai người bọn họ tuyệt đối sẽ không
hại Tần Mặc, như vậy nói lên chuyện bọn họ biết nhất định rằng nếu như
cô và Tần Mặc ở chung một chỗ, sẽ xảy ra chuyện không tốt. die nd da nl e q uu ydo n
Tô Song Song càng nghĩ càng cảm thấy hoảng sợ run
rẩy, rốt cuộc là chuyện lớn đến mức độ nào mới khiến cho ông cụ Tần và
Bạch Tiêu làm tận lực muốn chia rẽ bọn họ như vậy.
Cô chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía Tần Mặc vẫn trầm mặc không nói, hốt hoảng hỏi, “A Mặc, anh không phải là anh trai em chứ?”
Khi Tô Song Song hỏi câu này, toàn thân cũng căng thẳng, giống như trong
nháy mắt lọt vào đầm lạnh sâu không thấy đáy, lạnh đến cô theo bản năng
muốn run lên, ngay cả hô hấp cũng không thuận.
Cô khẩn trương
nhìn chằm chằm Tần Mặc, Tần Mặc ngồi xổm xuống, tầm mắt của cô
liền theo động tác của Tần Mặc chậm rãi dời xuống, khi tầm mắt hai người đối
diện, Tần Mặc lắc đầu một cái: “Không biết, lúc trước anh đã làm giám
định, chúng ta ngay cả họ hàng xa cũng không phải, yên tâm.”
Giờ
khắc này Tô Song Song cảm thấy lời Tần Mặc nói ra là âm thanh tuyệt vời
nhất mà cô nghe được, chậm rãi thở phào một hơi, thân thể mới vừa rồi
còn cứng đờ trong nháy mắt mềm mại xuống, vừa mềm xuống cũng cảm thấy cả người rất mệt mỏi.
“Chẳng lẽ bởi vì hai nhà chúng ta là kẻ thù
truyền kiếp? Nhưng em đã bị đuổi ra, chuyện nhà họ Chiến không liên quan gì đến em mà?” Tô Song Song thật sự không phí công xem tiểu thuyết, lập tức tìm ra điểm cực kỳ quan trọng.
“Hơn phân nửa là vì vậy, gần
đây nhà họ Chiến rất loạn, có phải ông cụ Chiến muốn tìm em về không?”
Tần Mặc vẫn hoài nghi chuyện này
Dựa vào ân oán tích cóp giữa nhà họ Chiến và nhà họ Tần, nếu không phải bởi vì Tô Song Song rời khỏi nhà họ Chiến, đoán chừng lần đầu tiên gặp mặt ông cụ Tần sẽ phản đối.
Nếu như ông cụ Chiến thật sự động tâm tư muốn khiến Tô Song Song trở lại
nhà họ Chiến, ông cụ Tần đột nhiên phản đối cũng không phải không có đạo lý, chỉ có điều tại sao Bạch Tiêu cũng đột nhiên phản đối, khiến cho
anh cảm thấy nghĩ không ra.
Tô Song Song vừa nhắc tới nhà họ
Chiến liền không vui, tức giận nói: “Bọn họ chính là cầu xin em đừng trở về! Em và bọn họ không có một chút quan hệ!”
[email protected]Tần Mặc nắm lấy tay nhỏ bé lạnh lẽo của Tô Song Song, nghĩ càng nhiều, càng cảm thấy được chuyện này thật nát bét mập mờ, ngay cả anh cũng không
nghĩ ra đầu mối gì.
“Ôi! Nếu không ngày mai trực tiếp chặn cửa
Bạch Tiêu, anh ta không nói thì đánh cho anh ta nói, dù thế nào đi nữa
anh ta cũng đánh không lại anh, cứ đoán tới đoán lui như vậy, tế bào não của em đều sẽ chết sạch rồi!”
Tô Song Song đột nhiên không có
chí tiến thủ lui về sau một bước, quả quyết buông tha cho động não suy
nghĩ chuyện này, Tần Mặc bị phản ứng bất ngờ của Tô Song Song làm cho
không biết nên nói gì
Anh dứt khoát đứng dậy rồi lại nằm bên cạnh Tô Song Song, khoảnh khắc khi nằm xuống, anh theo thói quen cầm lấy tay Tô Song Song.
“Tô Song Song, cho dù anh và em ở chung một chỗ sẽ xảy ra chuyện gì không tốt, anh đều sẽ không buông tay.” Giọng Tần Mặc
cũng không nặng, nhưng mỗi một chữ đều rõ ràng khác thường, lộ ra lực
lượng
Anh nói đến đây quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, trịnh trọng mà bá đạo tiếp tục nói: “Em, cũng không được buông tay!”
Tô Song Song bởi vì lời nói bá đạo này của Tần Mặc mà trong lòng cảm thấy
ngọt ngào, cô giơ cao tay Tần Mặc đang nắm tay mình lên, dùng sức gật
đầu một cái; “Dù thế nào cũng không buông tay!”
Lúc này Tần Mặc
mới yên tâm, anh duỗi cánh tay dài ra, ôm Tô Song Song vào trong ngực,
nhẹ giọng nói ra: “Chuyện sau này để sau này nói, bây giờ ngủ đi.”
Thật ra thì Tô Song Song cũng có phần mệt mỏi, cô vùi ở trong ngực Tần Mặc,
từng cơn ấm áp đánh tới, mặc dù biết ngày mai nhất định là một ngày
không yên ổn, nhưng cô lại không hề có một chút khủng hoảng, ngược lại
bình tĩnh lạ thường.
Bởi vì cô biết cho dù xảy ra chuyện gì, bên cạnh cô đều có Tần Mặc, như vậy là đủ rồi!
Trước khi ngủ Tô Song Song vẫn lặng lẽ khen mình một chút thông minh lặng yên cất giấu nhiều tiền như vậy, cuối cùng còn trong lòng khinh bỉ Bạch
Tiêu một cái, lúc này mới mỉm cười ngủ thiếp đi, không hề giống như ngày mai sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.
Sáng sớm hôm sau, Tô Song Song còn
chưa tỉnh ngủ, nghe thấy bên ngoài huyên náo một trận, cô mơ mơ màng
màng ngồi dậy, đưa tay lần mò, bên cạnh trống không, trong nháy mắt cô
nhớ lại chuyện tối ngày hôm qua, lập tức tỉnh táo.
Cô vội vàng
xuống giường, suy nghĩ một chút, lại lung tung túm lấy quần áo ném ở bên cạnh ngày hôm qua, sau khi mặc xong mới đi ra ngoài.
Vừa đi ra
ngoài, Tô Song Song đã nhìn thấy Tần Mặc đứng ngoài phòng khách, đối
diện là Bạch Tiêu, phía sau anh ta còn có rất nhiều vệ sĩ áo đen, dáng
vẻ này, rõ ràng cho thấy Tần Mặc thua thiệt.
Tô Song Song vội vàng đứng ở bên cạnh Tần Mặc, tốt xấu gì bổ sung thêm một người, tăng thêm khí thế.
Tần Mặc thấy Tô Song Song đi tới, rất tự nhiên nắm tay nhỏ bé của cô.
Bạch Tiêu ở đối diện bọn họ thu lại nụ cười bình thường, sưng mặt lên đi đến có ba phần tương tự như Tần Mặc, Bạch Tiêu nhìn lướt qua tay Tần Mặc và Tô Song Song đang nắm chặt, trong nháy mắt trên mặt trở nên không thật
đẹp mắt, anh ngẩng đầu nhìn Tần Mặc.
“Tần Mặc, cậu vì một người
phụ nữ, định buông tha tình anh em nhiều năm như vậy của chúng ta?” Bạch Tiêu vừa cất lời ra khỏi miệng liền đánh bài tình nghĩa.
Tô Song Song nhìn dáng vẻ mối thù sâu nặng của Bạch Tiêu, đôi mắt nhỏ tràn đầy
ai oán, trong nháy mắt liền bị ghê tởm nếu không biết còn tưởng rằng cô
là tiểu tam, cướp Tần Mặc đi!
“Bạch Tiêu, vậy sao anh còn vì công ty mà phản bội Tần Mặc!” Tô Song Song bị chọc tức, nếu không phải thấy
năm sáu vệ sĩ to con đứng đằng sau Bạch Tiêu, cô đã sớm giật dây Tần Mặc đánh Bạch Tiêu một trận, rồi nói.