Nếu bây giờ để cho Tô Song Song nói một câu mà cô muốn nói nhất, cô nhất định sẽ ngửa mặt lên trời gào to một tiếng: Ông trời a! Tôi đã sai lầm
rồi, tôi tuyệt đối đã để cho tiền đập vào đầu mất rồi nên mới có thể gom góp để cho năm người này cùng ăn cơm ở một nơi.
Nhà trọ tương đối nhỏ, cho nên ở trong phòng khách chỉ kê một cái bàn tròn, không khí rất quỷ dị, chỗ ngồi cũng rất quỷ dị.
Chỗ ngồi của Tần Mặc không thể nghi ngờ là phải ngồi ở bên cạnh Tô Song
Song, nhưng mà một vị trí khác vốn là định để cho Tô Mộ ngồi, nhưng mà
không biết đã có chuyện gì xảy ra, Tần Dật Hiên lại có thể chen vào ngồi ở bên tay trái Tô Song Song, vốn là chỗ của Tô Mộ.
Việc này làm cho bầu không khí nguyên bản đã rất quỷ dị trong nháy mắt liền nhuốm
lên một chút sát ý. Tô Mộ cùng Đông Phương Nhã ngồi ở phía đối diện,
trong đầu vẫn buồn bực không lên tiếng.
Đông Phương Nhã thì không có tâm tình gì để nói chuyện. Nếu như cô sớm biết có Tần Dật Hiên ở chỗ này thì cô cũng sẽ không đến. Còn Tô Mộ thì lại không muốn bản thân
mình không cẩn thận sẽ thành bia đỡ đạn nên yên lặng ngồi, có vẻ vô cùng khéo léo.
Dĩ nhiên là Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên sẽ không đáp lời nhau. Không khí cả trên bàn ăn trong nháy mắt chỉ có thể để cho một
mình Tô Song Song duy trì, cô nhìn sang trái nhìn sang phải, cuối cùng
cười ha ha một tiếng.
"Ô kìa... Nước sôi rồi, cho đồ ăn vào, cho đồ ăn vào thôi!"
Tô Song Song nói xong liền đứng lên, có chút ý thức thả toàn bộ thịt và
cho tất cả các loại rau vào trong nồi rồi, rồi sau đó lấy một cái vung
đậy lên trên nồi lẩu.
Khi Tô Song Song dừng lại động tác, cô nhìn quanh bốn phía thì nhất thời phát hiện ra không khí giống như càng thêm có cái gì đó không đúng rồi.
Trước tiên cô nhìn về phía Tô Mộ, chỉ thấy Tô Mộ trợn mắt há mồm, đưa tay chỉ vào cái nồi.
Tô Song Song chớp chớp mắt mấy cái, hỏi thăm Tô Mộ rốt cuộc thế nào, Tô Mộ ai da một tiếng, sau đó lại duỗi ngón tay ra chỉ chỉ vào cái nồi, thấy
Tô Song Song vẫn không hiểu, rốt cục không nhịn được nữa, cô liền mở
miệng nói:
"Chị nói này, Song Song à! Em đang làm lẩu cay đấy à? Hay là em làm món hầm thập cẩm cách thủy vậy?"
"Nấu lẩu... A... A!"
Tô Song Song vốn đang còn rất có khí thế, nhưng khi cô cúi đầu nhìn xuyên
qua cái vung nồi trong suốt kia, vừa nhìn trong nồi đang đủ thứ bát nháo lộn xộn một mảnh như vậy, gương mặt chợt áo não.
"Cái này... là một phương pháp thưởng thức mới! Ha ha! Ha ha!"
Tô Song Song gãi gãi đầu óc của mình, chột dạ ngồi xuống, nhỏ giọng nói lầm bầm:
"Như vậy có thể ăn nhanh hơn, một chốc nữa lập tức có thể được ăn tất cả các thứ luôn."
"Ừ, xem chừng ăn như thế này cũng rất ngon!"
Tần Dật Hiên vẫn luôn có kiểu, nếu Tô Song Song nói gì thì anh ở đó liền
cho tất cả đều là đúng! Nói xong, theo bản năng anh lướt qua đỉnh đầu Tô Song Song, liếc mắt nhìn Tần Mặc, trong ánh mắt mang theo sự khiêu
khích.
Tần Dật Hiên và Tần Mặc hai người theo bản năng chỉ thích
chọc phá lẫn nhau. Lúc này Tần Dật Hiên khen Tô Song Song xong rồi, liền nhìn xem Tần Mặc sẽ nói như thế nào.
Tô Song Song cũng theo bản
năng quay đầu nhìn về phía Tần Mặc, chỉ sợ anh điên tiết lên, muốn nói
ra cái gì thì nói, hoặc là sẽ đánh nhau cùng với anh trai của cô.
Nào biết Tần Mặc lại không nói gì, hơn nữa anh lại tựa như cũng không nhìn
thấy ánh mắt đầy khiêu khích của Tần Dật Hiên, anh bận giúp Tô Song Song điều chuyển gia vị, còn duỗi ra ngón tay chấm một chút vào trong chén
gia vị của Tô Song Song, đưa vào trong miệng, liếm liếm.
Tô Song
Song vẫn luôn đang nhìn Tần Mặc, khi nhìn thấy một màn kia với vẻ mặt
của Tần Mặc lúc này, trong nháy mắt, cặp mắt liền tỏa ra hình trái tim,
nhịp tim cũng nhanh chóng nhảy lên thình thịch thình thịch.
Giờ
khắc này, Tô Song Song rất không có tiền đồ, lúc này trên nét mặt, trong trái tim của cô, tất cả đều tràn đầy cặp môi mỏng của Tần Mặc, lại còn
cả ngón tay đặt ở giữa cặp môi mỏng ấy nữa.
Trong nháy mắt,
gương mặt Tô Song Song đỏ hồng lên, hai tay bụm mặt cúi đầu ngượng
ngùng, mặt cũng sắp sửa chôn vào trong chén đến nơi rồi!
Nhưng mà vừa nhìn thấy được trong chén gia vị, Tô Song Song lại vội vàng ngẩng đầu lên nhìn.
Cô vừa ngẩng đầu lên, đã nhìn thấy còn dư lại ba người kia, tất cả đều
đang nhìn mình. Tô Mộ che cái mũi của mình, đơn giản đều muốn phun máu
ra rồi, mà Đông Phương Nhã thì lại nhìn Tần Mặc với vẻ đầy quái dị, cũng không phản ứng kịp, cái này mặt lạnh yêu nghiệt kia là từ đâu tới.
Cặp mắt dài hẹp của Tần Dật Hiên thì mở trừng đến thật to, trên đầu như đã
sắp bốc khói lên rồi. Tô Song Song nuốt nước miếng một cái, vội vàng lấy cùi chỏ huých một cái vào Tần Mặc để cho anh trở lại bình thường một
chút, thu hồi lại cái vẻ Tần yêu nghiệt tận trong xương kia lại.
Tần Mặc thì vẫn như cũ, không coi ai ra gì, cầm đôi đũa, một tay chống
gương mặt, nghẹo đầu chăm chú nhìn Tô Song Song, ánh mắt anh chuyên chú
nhìn cô, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song mới vừa lạnh xuống
hiện tại lại muốn đỏ rực lên.
May mắn vào đúng lúc này vung nồi
hé mở ra, Tô Song Song vội vàng đứng lên, nhấc cái vung nồi lên quá gấp
gáp, một luồng hơi nóng phun ra. Tô Song Song bị dọa cho sợ liền kêu lên một tiếng, muốn buông tay, nhưng lại sợ làm rơi vỡ mất cái vung nồi.
Đang lúc cô hoang mang lo sợ như vậy thì Tần Mặc liền theo sát cô đứng lên,
nắm lấy cái vung nồi trên tay của cô, đặt cái vung qua một bên, một tay
kia nhanh chóng nắm lấy
tay Tô Song Song, dùng bàn tay lạnh như băng của mình làm giảm độ nóng của bàn tay cô xuống.
Thật ra thì Tần Dật Hiên cũng đứng lên chẳng qua là anh chậm hơn Tần Mặc nữa bước, chính là chỗ chậm nửa bước này, liền đã bỏ lỡ hết thảy, chỉ có
thể cau mày nhìn tất cả diễn ra trước mắt.
“Song Song làm sao em cứ luôn hấp ta hấp tấp như vậy!” Tô Mộ cũng đứng lên, cầm chiếc khăn
lông để lót tay ở bên cạnh đưa tới, Tô Song Song lè lưỡi một cái, ngượng ngùng cầm lấy chiếc khăn lông, lau chỗ nước đọng trên tay, sau đó lại
đưa cho Tần Mặc lau.
“Mau mau mau! Tốt lắm, chúng ta mau ăn thôi! Tô Song Song vội vàng cười ha ha mời mọi người bắt đầu ăn. Bầu không
khí vẫn lạnh như băng dần dần theo nhiệt độ của nồi lẩu ấm dần lên.
“Cái đó… Anh trai, anh ăn đi!”
Tô Song Song quay đầu nhìn thấy Tần Dật Hiên vẫn đang buồn bực trong lòng
không nói lời nào, cũng không ăn uống gì, suy nghĩ một chút liền gấp lên một viên thịt cho anh. Cô còn chưa kịp bỏ vào trong chén, đột nhiên có
một đôi đũa đưa ra, chính xác không sai một li gấp luôn viên thịt đang ở trên đôi đũa của Tô Song Song đi.
Tô Song Song nhìn đôi đũa
trống trơn lại nhìn sang Tần Dật Hiên một chút, cặp mắt trừng lên tròn
xoe, tâm tình phức tạp, thật sự trong lòng có một chút muốn chết đi rồi.
Cô hướng về phía Tần Dật Hiên cười khan một tiếng, vội vàng nhanh chóng
gấp một cây rau trong khi Tần Mặc còn chưa kịp phản ứng, thì cô liền bỏ
ngay vào trong chén của Tần Dật Hiên, bổ sung thêm một câu: “Loại rau
này ăn cũng rất ngon!”
Sắc mặt Tần Dật Hiên cuối cùng cũng hơi
được giải tỏa. Bên này Tô Song Song vừa dỗ dành được Tần Dật Hiên xong
xuôi, nơi đầu kia Tần Mặc đột nhiên đặt luôn đôi đũa xuống! Cổ Tô Song
Song cứng ngắc xoay qua chỗ khác, nhìn Tần Mặc trêu chọc đôi đũa không
chịu ăn, nội tâm đã muốn lạnh giá đi rồi.
Tô Song Song ở trong
lòng gầm thét một tiếng: Còn có thể cho tôi ăn một bữa cơm ngon lành hay không đây! Bất quá Cô chỉ dám rống hét một câu ở trong lòng như vậy,
nhưng vẫn còn phải ngoan ngoãn thuận theo Tần Mặc.
“A Mặc, anh muốn ăn cái gì để em gắp cho anh?”
Tô Song Song mở miệng nịnh hót, đưa đôi đũa vào trong nồi gấp lên một cây
rau giống như cây rau của Tần Dật Hiên bỏ vào trong chén Tần Mặc.
“Mau ăn đi, mau ăn đi!”
Tô Song Song nói xong, kêu ba người còn dư lại ăn uống: “Mọi người cũng
nhanh chóng ăn đi thôi, cả một nồi lẩu lớn thế này, nếu như ăn không hết thì sẽ để cho mọi người xách mang về đó!”
Thật vất vả mới ăn
xong một bữa cơm. Tô Song Song vội vàng sai khiến Tô Mộ đi rửa bát, còn
mình thì lôi kéo Đông Phương Nhã đi ra ban công,
ra ám hiệu đối với Đông Phương Nhã Ý Muốn thu hồi tiền lại.
Tần Mặc cùng Tần Dật Hiên
ngồi ở trên ghế sa lon đôi mắt to trừng đôi mắt ti hí với nhau. Nếu
không phải là ngại vì Tô Song Song còn ở chỗ này, đoán chừng hai người
bọn họ sớm đã đánh nhau rồi.
Tô Song Song lôi kéo Đông Phương Nhã đi ra ban công. Tô Song Song còn chưa mở miệng Đông Phương Nhã liền lấy từ trong túi áo ra một tấm thẻ tín dụng nhét vào trong tay Tô Song
Song:
“Lần này việc làm của Bạch Tiêu quả thật là rất quá đáng
nhưng mà chị có thể nhìn ra, anh ấy cũng không sao chịu nổi chuyện này.”
Vừa nhắc tới Bạch Tiêu, Tô Song Song đã có chút buồn rầu, trong nháy mắt
liền nghĩ đến ông nội Tần, cô tựa vào trên lan can ban công, liếc mắt
nhìn Tần Dật ngồi ở trên ghế sa lon.
“Đông Phương tiểu thư, chị
nói xem chẳng lẽ bởi vì em là con gái nhà họ Chiến nên ông nội và Bạch
Tiêu mới phản đối em và Tần Mặc hay sao?”
Tô Song Song thở dài,
Thật ra thì trong lòng cô vẫn luôn bị một khối đá lớn đè ép, nhưng mà cô không muốn để lộ ra ở trước mặt Tần Mặc.
Hai ngày nay Tô Song
Song nhìn Bạch Tiêu làm náo loạn như vậy, cũng bị ăn không ngon ngủ
không yên theo anh, cô mệt mỏi tựa vào trên tường, nhìn ra khoảng không
bên ngoài. Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, ngày dần dần biến thành tối
đen, khiến cho lòng của cô càng thêm bị đè nén.
“Cụ thể thế nào
thì chị cũng không biết, nhưng chị cảm thấy thật sự không hẳn là Bạch
Tiêu thật tâm muốn chia rẽ hai người nhưng vì sao hiện tại nhớ tới tựa
như có phần là vì thân phận của em.”
“Ai da!”
Tô Song
Song thở dài, nghĩ tới ông nội Tần, trong mắt liền ánh lên nước mắt, tro cốt của ông còn chưa kịp lạnh, không nghĩ tới nhà họ Tần cũng bởi vì cô mà gây bất hòa.
“Em đừng có suy nghĩ nhiều như vậy, chị nghĩ
Bạch Tiêu qua một chút thời gian nữa sẽ nghĩ thông suốt thôi, không có
gì quan trọng hơn so với em và Tần Mặc!”
Đông Phương Nhã nói xong, đi tới vỗ vỗ bờ vai Tô Song Song như đang an ủi cô.
Tô Song Song vội vàng kéo ra một nụ cười đưa tay vỗ vỗ lên mặt mình. Cô không muốn để cho Đông Phương Nhã lo lắng vì cô:
“Em biết, em sẽ phải thật vui vẻ không thể để cho ông nội và ba mẹ phải lo lắng.”
Đang lúc Tô Song Song cố làm ra vẻ kiên cường như vậy, Đông Phương Nhã cũng
không đành lòng đâm xuyên cô, cũng xem như không có chuyện gì xảy ra,
nói một câu vẻ tự nhiên:
“Em có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi, nếu như không đủ tiền nhớ tới tìm chị, chị còn có chút tiền gửi ngân hàng.”
Mặc dù thời gian Đông Phương Nhã tiếp xúc Tô Song Song không lâu nhưng mà
cô rất thích Tô Song Song. Hơn nữa giữa cô và Tần Mặc lại có mối giao
tình rất tốt, cô hiểu nếu như mà cô đưa tiền cho anh, anh chắc chắn là
sẽ không đồng ý, nếu như thông qua Tô Song Song, như vậy có thể giúp anh một chút.
“Cảm ơn chị!” Tô Song Song tự đáy lòng cảm tạ Đông
Phương Nhã, bất quá là cô không có ý định muốn phiền toái đến Đông
Phương Nhã nữa. Hiện tại cô tính toán một chút sẽ lấy ra tất cả số tiền
bạc mà mình đã tích cóp được, cũng phải đến cỡ khoảng một trăm vạn
nguyên.
Nếu như ở thời gian trước kia cũng đủ để con sống đến nửa đời rồi, hiện tại coi như cộng thêm một người Tần Mặc nữa, nghĩ cũng
không cần phải buồn lo.
Tô Song Song nghĩ được như vậy, theo bản
năng thì sờ và hai chiếc thẻ tín dụng ở trong túi, lần nữa tự khen
thưởng cho sự thông minh nhanh trí của mình, không nhịn được nói lầm
bầm:
“Không ngờ mình cũng là một người thông minh như vậy!”
“Hả?” Đông Phương Nhã nghe Tô Song Song nói lầm bầm, nhưng lại không nghe rõ
Tô Song Song nói gì, liền hỏi lại. Tô Song Song vội khoát khoát tay,
cười khan ha ha một tiếng.
“Vậy thì chị phải đi về trước đây, chị còn phải đi xem Bạch Tiêu thế nào một chút, chị không quá yên tâm về
anh ấy!” Đông Phương Nhã nói xong hướng về phía Tô Song Song cười một
chút vẻ xin lỗi.
Tô Song Song gấp gáp vội vàng gật đầu, ý bảo
mình hiểu. Mặc dù Tô Song Song cãi vã với Bạch Tiêu nhìn giống như không thể đội trời chung với nhau, nhưng thật ra thì cho tới bây giờ, cô cũng chưa từng oán trách Bạch Tiêu, bởi vì cô có thể cảm nhận được, trong
anh đang có điều gì đó khó nói.
Chị chú ý chăm sóc cho anh ấy, em nghĩ anh ấy cũng không khỏe lắm đâu! Dù sao anh ấy và Tần Mặc đã ầm ĩ thành như bây giờ rồi…”
Tô Song Song hiếm khi nói ra được một câu nói tương đó có ý nghĩa sâu đến
như vậy…, trong nháy mắt thì nảy sinh một hình tượng mới tốt đẹp ở trong lòng Đông Phương Nhã. Đông Phương Nhã gật đầu một cái, hai người liền
đi ra ngoài.
Vào lúc này Tô Mộ đã rửa chén bát xong, ngại vì có
Tần Mặc và Tần Dật Hiên, cả hai Boss đều đang ở đây, cho nên cô chỉ có
thể giận mà không dám nói gì, chỉ trợn mắt nhìn Tô Song Song một cái!
Nhìn thấy Đông Phương Nhã sắp phải đi, cô cũng không muốn còn ở nơi này
làm bia đỡ đạn nữa, cũng gấp rút bận rộn đi ra theo.
Lúc này chỉ
còn sót lại Tần Dật Hiên mà thôi, anh đứng dậy vỗ vỗ quần của mình, liếc mắt nhìn Tần Mặc một cái, trong đôi mắt dài nhỏ lẫn vẻ mặt mày vẫn lộ
ra vẻ âm đọc lẫn căm ghét như cũ.
Chẳng qua lúc anh xoay người muốn đi, cũng đã nói một câu cảm giác không được tự nhiên lắm:
“Thiếu tiền thì hãy nói với tôi, đừng làm cho em gái tôi phải đi theo anh chịu khổ.”
Nói xong lời này Tần Dật Hiên cảm giác cả người mình cũng không tốt rồi,
chân mày nhíu lại thật sâu, cảm thấy có chút ghê tởm. Biểu cảm trên mặt
của Tần Mặc cũng lộ vẻ không tốt, rõ ràng cũng bị ghê tởm bởi loại này
của Tần Dật Hiên.
Nhưng mà bộ mặt của Tô Song Song lại rất vui vẻ. Cô đi tới kéo cánh tay Tần Dật Hiên lại, đưa anh đi ra ngoài:
“Anh trai, rốt cuộc anh và Tần Mặc đã hòa…”
Tô Song Song còn chưa nói hết câu thì cảm giác thấy có người túm lấy cổ áo phía sau của cô lôi lại, nhất thời kéo cô từ chỗ của Tần Dật Hiên ra
ngoài.
***
(*) Hồng môn yến: Đây là một sự kiện lịch sử
diễn ra vào năm 206 trước Công Nguyên tại Hồng môn bên ngoài Hàm Dương
thủ đô của triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là
Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy
chống lại nhà Tần từ năm 209 đến năm 206 trước Công Nguyên, sự kiện này
là một trong những điểm nhấn của chiến tranh Hán Sở, một cuộc đấu tranh
quyền lực cho uy quyền tối cao trên toàn Trung Quốc, giữa Lưu Bang và
Hạng Vũ, kết thúc với sự thất bại của Hạng Vũ và sự thành lập Triều Đại
Nhà Hán của Lưu Bang vị hoàng đế đầu tiên của triều đại này. Ngày nay
cụm từ Hồng Môn Yến thường được dùng để chỉ một cuộc đấu trí căng thẳng
giữa hai thế lực đối kháng trên bàn ăn.