Từ sau ngày hôm đó, Tô Song Song cũng không nhắc tới chuyện đã qua, cũng xóa sạch số điện thoại di động vẫn luôn tồn tại trong cái di động kia.
Mỗi ngày cô đều đùa giỡn cười hì hì, nhưng mà Âu Dương Văn Nhân lại nhìn ra được, gương mặt của cô dù trông có vui vẻ như thế nào thì đôi mắt
cũng không giấu được vẻ cô đơn.
Cứ như vậy bảy tháng đã trôi qua, Tô Song Song ở bên trong cái căn phòng nhỏ này vừa vẽ vừa an thai, còn
nhận lời làm cô giáo dạy vẽ đơn giản ở trường mẫu giáo bên cạnh nữa.
Chỉ là chờ đến lúc cô mang thai đến tháng thứ chín thì cô sẽ đặc biệt ở nhà an tâm dưỡng thai.
Âu Dương Văn Nhân bưng cho Tô Song Song một ly nước chanh, nhiệt độ vừa
phải, cho thêm một chút đường. Sau khi Tô Song Song nhận lấy cái ly thì
hắn liền tùy ý ngồi ở đối diện với Tô Song Song.
Âu Dương Văn Nhân nhìn một vòng trên dưới quanh bụng Tô Song Song, hơi hơi nhíu mày một hồi, nói:
"Sinh đôi, nếu không hay là sinh mổ đi."
Tô Song Song uống một hớp nước chanh nghe đến việc sinh mổ liền suýt chút
nữa liền đem chỗ nước chanh còn chưa kịp nuốt xuống trong miệng phun ra
ngoài, cô vội vàng nuốt xuống nốt chỗ nước chanh trong miệng.
"Không được! Tôi nghe mọi người nói, sinh mổ thì lúc sinh không thấy đau,
nhưng sau khi phẫu thuật xong rồi sẽ đau tận một, hai tháng đây. Sinh tự nhiên mặc dù lúc sinh có đau, nhưng sau khi sinh xong rồi thì người
cũng giống như không xảy ra chuyện gì cả. Tôi sợ nhất là đau, đau dài
không bằng đau ngắn a."
Tô Song Song nói xong, vừa nghĩ tới
chuyện sinh con sẽ đau, cả người trên dưới đều cảm thấy khó chịu. Cô bắt đầu run lên, cảm giác da gà cũng sắp nổi lên hết rồi.
Âu Dương Văn Nhân lại không nhịn cười thành tiếng, trêu:
"Tôi còn tưởng rằng em muốn sinh tự nhiên là vì theo đuổi khuynh hướng bây giờ chứ, hóa ra là vì không đau a."
"Ai da... Phải chi là nam nhân sinh con thì tốt rồi."
Tô Song Song nói tới đây liền đưa tay sờ một cái lên bụng của mình. Đột
nhiên cô cảm thấy bụng của mình giật một cái, cô lại sờ một lần nữa, lại thấy giật một cái, liền cảm thấy vui vẻ lên nhiều.
Bởi vì Tô
Song Song mang thai, gương mặt vốn dĩ bụ bẫm như một chiếc bánh bao nhỏ
nay lại càng tròn hơn, nhìn hết sức đáng yêu. Âu Dương Văn Nhân vốn dĩ
không cảm thấy mình lại bất chợt nhìn người ta tới ngây người.
"Ê! Ê! Anh làm sao vậy?"
Tô Song Song ngẩng đầu một cái đã nhìn thấy Âu Dương Văn Nhân đang ngẩn
người liền kêu lên một tiếng, thấy hắn còn chưa hoàn hồn lại thì vội
vàng giơ giơ bàn tay nhỏ mập mạp lên vẫy vẫy.
Âu Dương Văn Nhân
liền sửng sốt một chút, lấy lại tinh thần, đột nhiên cười cười, đưa tay
ra sờ bụng Tô Song Song một cái, cảm thấy phía dưới tay hơi giật lên một cái thì lộ ra chút vẻ ngây thơ vốn không phù hợp với tuổi của hắn.
"Hai đứa nhóc này mà là một nam một nữ thì thật tốt."
Âu Dương Văn Nhân nói xong thì đột nhiên cảm thấy tâm trạng của mình bây
giờ khiến cho bản thân hắn cảm thấy rất xa lạ. Hắn liền lập tức thu tay
về, mặc dù khóe mắt chân mày vẫn tươi cười như cũ nhưng đã không còn vẻ
chân thành như vừa rồi nữa.
"Vẫn chưa biết được, đến lúc đó có thể có một sự bất ngờ a."
Tô Song Song nói xong lại sờ cái bụng của mình một chút, toàn tâm toàn ý
chú ý tới đứa nhỏ, căn bản cũng không có chú ý thấy vẻ khác lạ của Âu
Dương Văn Nhân.
Đột nhiên, Tô Song Song cảm thấy bụng mình có
một trận đau, con ngươi trong nháy mắt liền tản ra, ngay sau đó ôm bụng
kêu lên một tiếng:
"Ai nha!"
Âu Dương Văn Nhân vốn vẫn
đang cười chợt phát hiện Tô Song Song là lạ, trong nháy mắt liền nhíu
mày, đưa tay sờ bụng Tô Song Song một chút. Một người luôn luôn chững
chạc như hắn cũng đột nhiên trở nên luống cuống, nói một câu:
"Em đây không phải là muốn sinh chứ? Ngày dự sinh còn tận một tuần mà."
"Muốn... Phải!"
Tô Song Song cắn răng, thật vất vả mới sắp xếp được mấy chữ này. Trong
nháy mắt đôi mắt cũng đau đến ửng đỏ, nỗi đau này so với tưởng tượng lúc trước của cô còn đau hơn rất nhiều.
"Tôi đưa em tới bệnh viện!"
Âu Dương Văn Nhân vừa nói liền ôm lấy Tô Song Song, Tô Song Song vừa mới
động một cái liền đau tới mức hít thở không thông, thân thể cũng co rút
theo từng cử động.
Âu Dương Văn Nhân cúi đầu nhìn một cái, thấy
sắc mặt Tô Song Song trắng bệch không sức sống, mồ hôi trên trán không
ngừng chảy ra, lại bắt đầu khẩn trương.
Hắn vừa đi đến cửa, còn chưa kịp mở cửa, đã gầm nhẹ lên một tiếng:
"Người đâu! Chuẩn bị xe!"
Tô Song Song hoảng hoảng hốt nghe thấy Âu Dương Văn Nhân rống lên một câu
như vậy, nhưng mà cô đã đau đến mức không thể suy nghĩ xem việc này rốt
cuộc là có vấn đề hay không rồi.
Tô Song Song chỉ thấy được thân thể của mình khẽ lắc rồi sau đó tiến vào bên trong một chiếc xe, cô đau kịch liệt thở hổn hển, một tay theo bản năng nắm chặt lấy Âu Dương Văn
Nhân đang ôm mình.
"Em cố nhịn một chút, sẽ tới bệnh viện ngay!"
Giọng nói của Âu Dương Văn Nhân rõ ràng cũng có một chút run rẩy, Âu Dương Văn Nhân cực kỳ rất ghét loại cảm giác này.
Thế nhưng hai đứa nhỏ này, từ lúc mới bắt đầu hắn không có quá để tâm đến
giờ cũng đã sắp chào đời rồi. Từ lúc hắn nhìn thấy tờ giấy siêu âm đầu
tiên, thứ hắn nhìn thấy chỉ là một cục đen sì sì không hình dạng giờ đã
dần dần lớn lên thành hình người rồi.
Cái loại cảm giác này hắn
chưa từng được trải qua trước đây, giống như hai đứa trẻ này chính là
con của hắn vậy, khiến cho một người máu lạnh như hắn cũng không có cách nào xem nhẹ được chuyện này.
"Đau! Đau!"
Tô Song Song
lại không có cách nào giả vờ kiên cường được, nước mắt không nhừng chảy
ra, bàn tay kéo Âu Dương Văn Nhân cũng càng ngày càng dùng sức.
Âu Dương Văn Nhân cảm nhận được móng tay của Tô Song Song đang đâm vào
lòng bàn tay mình, nhưng mà hắn một chút cũng không có cử động gì, tùy ý để Tô Song Song dùng sức kéo như vậy.
Lúc Âu Dương Văn Nhân cố ý chọn căn nhà này, mặc dù hoàn cảnh xung quanh có chút yên tĩnh nhưng mà cách đó không xa có một cái bệnh viện, xe mới chạy có một hồi đã đến
rồi.
Xe cửa vừa mở ra, Âu Dương Văn Nhân lập tức xuống xe, đem
Tô Song Song ôm vào trong ngực, trợn mắt nhìn tài xế vẫn còn đang ngẩn
người, rống giận một câu: "Còn không mau đi kêu bác sĩ!"
Tô Song Song lúc này lại kéo cổ áo của Âu Dương Văn Nhân lại, ánh mắt trừng lớn thở hổn hển, cắn răng chịu đựng nói:
"Gọi điện thoại! Giúp tôi gọi điện thoại!"
Âu Dương Văn Nhân nghe xong những lời này, bước chân đang đi về phía trước đột nhiên dừng lại. Nhưng mà rất nhanh trong nháy mắt, hắn lại nhanh
chóng chạy về phía trước, đem Tô Song Song đặt ở bên trên chiếc cáng của bệnh viện, lấy chiếc điện thoại trong túi áo của Tô Song Song ra.
Tô Song Song vừa thấy điện thoại, liền đứt quảng nói ra một chuỗi số điện
thoại. Số điện thoại này mặc dù hơn nửa năm qua Tô Song Song không hề có nhắc đến, tuy nhiên một khắc cũng không quên, một mực nhớ kỹ trong
lòng.
Âu Dương Văn Nhân dĩ nhiên cũng biết số này, chính là số
điện thoại cá nhân cho tới bây giờ cũng chưa từng đổi qua của Tần Mặc,
chỉ vì người thân cận nhất mà sử dụng.
Chỉ tiếc là cú điện thoại này của Tô Song Song đã bị hắn động tay động chân qua, tất cả điện thoại sẽ nối tới chỗ người của hắn.
Giờ khắc này, đầu óc Tô Song Song đều trống rỗng, cô cảm thấy mình đau như
muốn chết đi vậy, tựa hồ cái gì cũng không muốn so đo nữa, không muốn cố chấp nữa, chỉ muốn cùng Tần Mặc nói một câu: Em nhớ anh.
Chuông
điện thoại reo
một hồi, nước mắt Tô Song Song lại càng chảy lợi hại hơn. Cô vừa mới muốn nói gì đó thì đột nhiên nghe được âm thanh bên đầu điện thoại kia, một giọng nữ kiều mị hỏi:
"Xin chào, ngài tìm Tần tổng sao? Anh ấy đang tắm, có việc gấp gì không, tôi sẽ giúp ngài chuyển lời."
Từng lời nói mềm mại, tê dại đến tận xương thủy kia giống như từng mũi dao hung hãn đâm vào lòng Tô Song Song.
Nước mắt của cô cũng hơi ngừng lại, hơi há miệng, giống như ngay cả hô hấp
trong nháy mắt cũng ngưng lại. Âu Dương Văn Nhân thấy sắc Tô Song Song
trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch không có một chút huyết sắc nào
liền vội vàng tắt điện thoại đi, bỏ điện thoại di động cất vào túi áo
của mình.
Vừa hay lúc này Tô Song Song đã bị đẩy đến cửa phòng
phẫu thuật, Âu Dương Văn Nhân lại cảm thấy bộ dạng của Tô Song Song như
đã chết đi một lần vậy. Lúc cửa phòng bệnh đóng lại, không biết vì sao,
Âu Dương Văn Nhân cảm giác lòng mình cũng rất đau.
Hắn chợt xoay người đấm đấm mạnh vào trên tường, cắn răng nói:
"Ngươi đừng nghĩ lại muốn thao túng ta lần nữa. Cho dù cô ta có chết hay không cũng không có vấn đề gì, chỉ cần giữ lại đứa nhỏ là được."
Giọng nói của hắn rất thấp rất thấp, giống như đang tự lẩm bẩm, chỉ có hắn tự mình biết vậy. Hắn dần dần không thể khống chế được trái tim của mình
rồi, giờ phút này, hắn thậm chí cũng không phân rõ được rốt cuộc là do
chính mình kỳ lạ, hay là bởi vì hắn khiến cho mình trở nên kỳ lạ nữa.
Giải phẫu kéo dài, bác sĩ nơi này đều là những bác sĩ uy tín do Âu Dương Văn Nhân tìm đến, chẳng qua là sinh đứa bé mà thôi. Sau khi Âu Dương Văn
Nhân tỉnh táo lại sau cũng không quá lo lắng nữa.
Nhưng mà cách
âm của bệnh viện nhỏ này không phải rất tốt, Âu Dương Văn Nhân đứng ở
bên ngoài cũng có thể nghe được tiếng gào đau đớn ở bên trong của Tô
Song Song, nghe được như vậy chân mày đã giãn ra của hắn lại nhíu lại
lần nữa.
Một lát sau, Âu Dương Văn Nhân nghe thấy tiếng gào thét bên trong dần dần nhỏ lại, thì hắn đột nhiên cảm thấy là lạ, ngay sau
đó một tiếng khóc lớn của trẻ con vang lên khiến cho hắn có thể thở phào nhẹ nhõm.
Ước chừng một phút sau lại có thêm một tiếng khóc trẻ
con nữa, rõ ràng là so với âm thanh vừa rồi thì yếu ớt hơn một chút.
Nhưng mà cũng vẫn vang dội như cũ, xem ra đứa trẻ rất khỏe mạnh.
Âu Dương Văn Nhân thấy hai đứa trẻ đều được bình an sinh ra, lúc này mới
thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hắn đột nhiên lại nhíu mày, nghĩ tới ý tưởng
vừa rồi của mình.
Đứa nhỏ giữ lại, người mẹ có muốn hay không...
Ngay lúc Âu Dương Văn Nhân do dự không biết có nên ra lệnh hay không thì bác sĩ bên trong đột nhiên lao ra một người, gương mặt hốt hoảng vội vàng
nói: "Bệnh nhân chảy máu quá nhiều, có thể cứu chữa. Nhưng mà ý thức
muốn sống của bệnh nhân không mạnh, chúng tôi không có cách nào cả."
"!"
Âu Dương Văn Nhân nghe được tin tức này liền sửng sốt một chút, nghĩ đến
có thể là do cú điện thoại kia quá kích động Tô Song Song rồi, khiến
cho cô ấy trong nháy mắt liền mất hết tất cả can đảm.
Âu Dương
Văn Nhân cúi đầu, không nói tiếng nào, sự việc phát sinh như vậy, tựa hồ chính là do ông trời đã thay hắn đưa ra quyết định, giữ con bỏ mẹ.
Hắn đang muốn mở miệng thì đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng
đầu lên, ánh sáng trong mắt liền trở nên trong suốt. Âu Dương Văn Nhân
hắn cho tới bây giờ đều không tin cái gì gọi là ý trời hết.
Hắn
không cần ông trời hay ai đó thay hắn đưa ra quyết định, ngược lại nếu
ông trời để cho Tô Song Song chết thì hắn sẽ lựa chọn con đường ngược
lại, để cho cô sống sót!
Nghĩ như vậy, Âu Dương Văn Nhân cũng
không có cảm thấy cái ý nghĩ này là có bao nhiêu kỳ quái. Hắn vội vàng
kéo áo khoác của vị bác sĩ kia xuống khoác lên trên người mình, lại đem
cái mũ kéo xuống đội lên đầu.
Hắn nhân lúc bác sĩ không có để ý
liền đẩy ra cửa đi vào trong phòng phẫu thuật. Trên bàn mổ, đôi mắt của
Tô Song Song đã tan rả, vẫn không có ý chí sinh tồn gì.
Âu Dương Văn Nhân nhìn thoáng qua hai đứa trẻ ở bên cạnh, rống lớn một tiếng:
"Tô Song Song, em không muốn sống nữa phải không? Hai đứa con của em tôi
cũng sẽ không quản, sáng mai sẽ đưa bọn chúng đến cô nhi viện. Có thể
sống sót hay không đó là tùy thuộc vào vận may của bọn chúng!"
Nói tới đây Âu Dương Văn Nhân liền hé mắt, lộ ra một loại khí tức nguy
hiểm, hắn đột nhiên hạ thấp giọng điệu xuống. Chẳng qua là khi nghe xong ngữ khí kia lại khiến cho người ta có một loại cảm giác u ám.
"Trẻ em ngoại quốc ở cô nhi viện của Mỹ nhất định sẽ bị khi dễ. Nếu như bọn
chúng hại chết em, tôi đây sẽ đưa bọn chúng đến cô nhi viện thấp kém
nhất, sớm để cho bọn chúng đi cùng với em!"
Lời này vừa dứt, Tô
Song Song chợt giật mình, vốn dĩ ánh mắt đã tan ra lại dần dần tập trung lại, hô hấp vốn dừng lại cũng bắt đầu đập lại.
Bác sĩ vui mừng
liền thấp giọng hoan hô một tiếng, vội vàng cấp cứu khẩn cấp cho Tô Song Song. Âu Dương Văn Nhân nhìn Tô Song Song một cái, vừa đúng lúc Tô Song Song cũng quay đầu nhìn hắn, trong đôi mắt cong cong kia tràn đầy khẩn
cầu, đáng thương cực kỳ.
Âu Dương Văn Nhân liền sửng sốt một
chút, ngay sau đó thì gật đầu một cái. Tô Song Song giống như là đã thở
phào nhẹ nhõm, lúc này bác sĩ liền vui vẻ thông báo với Âu Dương Văn
Nhân, bệnh nhân đã thoát khỏi nguy hiểm.
Âu Dương Văn Nhân lại
gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, đáy lòng của hắn lại vô cùng
không thoải mái. Bởi vì hắn cảm thấy mình có lẽ sẽ vĩnh viễn không quên
được ánh mắt kia của Tô Song Song.