Tô Song Song không
quen thuộc với chỗ này, gọi cho Tô Mộ, hẹn gặp ở đại sảnh lầu một, cô
cất điện thoại, trực tiếp đi tới hướng mà chẳng ai nghĩ tới – thang máy
chuyên dụng của tổng giám đốc.
Trên đường đi, các vị cấp cao Bạch Cốt Tinh đều nhìn cô, Tô Song Song vốn mỉm cười chào hỏi, nhưng lại cảm thấy ánh mắt của mọi người rất kì lạ.
Cuối cùng cô cười không
nổi, đành đi nhanh tới thang máy. Lúc xuống lầu một, thang máy mở, Tô
Song Song đã thấy Tô Mộ, cô cao hứng khẽ gọi: “Tô Tô!”
Tô Mộ đang đứng chờ đợi ở chỗ thang máy dành cho nhân viên, lại nghe thấy giọng
nói ở phía sau truyền tới, cô liền hít một hơi, nhanh chóng quay đầu
lại, thấy Tô Song Song trong thang máy lộng lẫy đi tới, cô trợn mắt há
miệng.
Bởi vì tiếng gọi của Tô Song Song nên những nhân viên
trong đại sảnh theo bản năng hướng về phía cô, vừa thấy cô từ thang máy
chuyên dụng của Tổng giám đốc đi xuống, tất cả mọi người đều dừng lại,
vẻ mặt khác nhau.
Tô Song Song bị tình thế này dọa đến sợ hãi,
vội vàng đi tới bên người Tô Mộ, lôi kéo cánh tay của cô, hạ giọng hỏi:
“Tô Mộ, như vậy là sao?”
Tô Mộ đột nhiên khôi phục lại tinh thần, kéo Tô Song Song vào một bên thang máy mới mở ra, nhấn tầng 5, thang
máy liền chuyển động, Tô Mộ vỗ vỗ ngực mình, hít vào một hơi, quay người hung dữ nhìn chằm chằm Tô Song Song.
“Tại sao cô lại dùng thang
máy chuyên dụng của tổng giám đốc để đi xuống?” Dù đang ở trong thang
máy, nhưng cô cũng sợ người khác nghe được, hạ giọng khẽ quát Tô Song
Song.
Tô Song Song vẻ mặt ngơ ngác thêm phần uất ức, cô chớp chớp mắt: “Buổi sáng không phải tôi lên bằng nó hay sao? Chẳng lẽ nó không
thể dùng để đi xuống?”
Tô Mộ bây giờ mới nhớ lúc sáng đã quên dặn Tô Song Song một câu, ai ngờ câu quên dặn ấy, có thể mang đến rắc rối
lớn như vậy,
cô hối hận thở dài, hướng về phía Tô Song Song giải thích
đơn giản.
“Đi lên bằng thang máy này, thật ra không có gì, nhiều
lắm là được Boss để ý tới, tương lai có thể một bước lên mây, nhưng Tô
Song Song à! Chưa từng có nhân viên nào đi xuống bằng thang máy này
đâu!”
“!” Tô Song Song không nghĩ đến ngày đầu tiên đi làm mà đã
giẫm phải mìn, cô khẩn trương nắm lấy tay của Tô Mộ, nuốt nước bọt, che
dấu nỗi lo lắng của mình.
Nhưng khi mở miệng, sự sợ hãi lại lộ ra ngoài: “Sao… Làm sao bây giờ? Có hậu quả gì không?”
Tô Mộ suy nghĩ, hòa toàn nghiêm túc khi nhìn thấy bộ dạng của Tô Song
Song. Cô hé miệng, Tô Song liền khẩn trương, toàn thân căng thẳng.
“Boss nếu như không đuổi việc cô, thì sẽ không có chuyện gì đâu, nhưng chắc chắn sẽ tức giận một phen.”
“…” Tô Song Song thiu hồi tay, híp mắt nhìn Tô Mộ rồi liếc một cái, cuối
cùng nhẹ nhàng thở ra: “Tôi còn lo sẽ xảy ra chuyện nghiêm trọng gì nữa
cơ.”
Tô Mộ liếc cô, khinh bỉ nói: “Nhưng thật ra tôi quên mất, cô kiêm luôn chức lặt vặt, nên chắc sẽ không bị đuổi việc.”
Vừa dứt lời, cửa thang máy vừa mở, Tô Mộ cẩn thận kéo Tô Song Song đi ra,
khi thấy trong nhà ăn không ai chú ý, họ mới nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra trong lòng Tô Song Song cũng có chút không yên, cô tuy rằng chỉ là
thư ký kiêm việc lặt vặt, nhưng cũng không muốn rước lấy phiền phức, vừa thấy chuyện này không có gì, cuối cùng trong lòng cũng nhẹ hẳn.