Tần Mặc thấy Âu Dương Văn Nhân không bình thường, theo bản năng định kéo Tô Song Song lại, ai biết Âu Dương Văn Nhân còn nhanh hơn cả Tần Mặc,
đã kéo Tô Song Song về phía hắn rồi.
Tô Song Song hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng đã bị Âu Dương Văn Nhân tóm lấy tóc, khống chế.
Trong lòng Tô Song Song càng ngẩn ngơ, tại vì cô luôn xem Âu Dương Văn Nhân
là người thân và bạn bè của mình, lại không nghĩ tới trong bốn năm qua
cô luôn sống trong những lời nói dối, mà mục đích của hắn thì cô cũng có thể đoán được, nếu không có thù với Tần Mặc thì là có thù với Chiến
gia.
“Song Song! Âu Dương Văn Nhân, anh buông cô ấy ra!” Tần Mặc đưa tay ra muốn kéo Tô Song Song lại, nhưng mà tốc độ tay của Âu Dương
Văn Nhân càng nhanh hơn, khi vừa tóm được tóc của Tô Song Song thì hắn
dùng một tay khác đưa con dao lên kề vào cổ Tô Song Song.
Tô Song Song cảm thấy hơi lạnh trên cổ nhưng cũng không lạnh bằng lòng cô, cô
cảm thấy mình rất ngu xuẩn khi xem người lừa gạt mình bốn năm là người
thân.
Sau khi Tô Song Song giận dữ thì cô tỉnh táo lại, cắn răng
hỏi: “Âu Dương Văn Nhân, có phải anh đã lừa gạt em ngay từ lúc đầu
không?”
Mặc dù khuôn mặt của Âu Dương Văn Nhân hung ác nhưng
trái tim lại đau đớn, tay đang cầm dao hơi run rẩy làm cổ Tô Song Song
hiện lên một đường máu.
Tần Mặc cực kỳ tức giận khi thấy máu của Tô Song Song, anh gầm lên: “Âu Dương Văn Nhân, thả cô ấy ra!”
Lúc đầu Âu Dương Văn Nhân còn hơi ngẩn ngơ nhưng khi nghe thấy tiếng nói
của Tần Mặc thì hắn lấy lại tinh thần, hừ lạnh rồi mỉa mai: “Người đang
trong tay tôi, Tần Mặc, anh quỳ xuống!”
Không cần nói tới Tô
Song Song, tất cả mọi người đang đứng ở đây đều bị biến cố bất thình
lình này làm cho hoảng sợ, ngây người một chỗ, bảo vệ là người phản ứng
đầu tiên nhưng Âu Dương Văn Nhân có con tin trong tay thì họ cũng không
dám hành động thiếu suy nghĩ.
Chỉ trong chốc lát, không khí trong giáo đường từ hạnh phúc trở thành khẩn trương, Tần Mặc cũng tỉnh táo
lại, thấy vết máu trên cổ Tô Song Song càng ngày càng nhiều nên cũng
không dám nói thêm cái gì nữa.
Đột nhiên có tiếng hét của trẻ con vang lên trong giáo đường, đánh gãy không khí yên tĩnh: “Âu Dương ba
ba, ba đang làm cái gì vậy!”
Âu Dương Văn Nhân nghe thấy tiếng
đó liền quay đầu lại, đã thấy Tô Dục Tú nắm tay Bánh Bao đứng phía dưới, Tiểu Bánh Bao giống như bị tình hình này dọa sợ, trong mắt có nước mắt
chực tràn ra.
Tô Song Song thấy Bánh Bao cũng đi ra, sợ sẽ xảy ra chuyện gì xấu, nên nói to với Tô Dục Tú: “Dục Tú, đưa em gái con xuống!”
Tô Dục Tú lạnh lùng nhìn thẳng Âu Dương Văn Nhân, mặc dù tuổi còn nhỏ
nhưng nó vẫn có cảm giác đau đớn, giống như thấy một người mình tin
tưởng đang làm một việc rất xấu xa.
Âu Dương Văn Nhân khi nhìn
thấy Bánh Bao thì tay run lên, đột nhiên đẩy Tô Song Song ra, rồi tóm
lấy một tay khác của mình: “Song Song chạy đi!”
Tô Song Song nghe thấy câu nói đó thì hơi ngây người, quên cả chạy, vẫn là Tần Mặc phản
ứng được kéo cô vào ngực mình, lúc này cô mới tỉnh táo lại.
Thế nhưng Tô Song Song vẫn nhìn chằm chằm vào Âu Dương Văn Nhân, run giọng hỏi một câu: “Âu Dương Minh?”
Âu Dương Văn Nhân hơi sững sờ, thần sắc rất phức tạp mà nhìn thoáng qua Tô Song Song, Tô Song Song rõ ràng cảm nhận được sự trầm ổn và điềm đạm
chỉ thuộc về Âu Dương Minh.
Tô Song Song bối rối, cô biết Âu
Dương Minh có nhân cách thứ hai nên hắn có thêm nhân cách thứ ba cũng
không phải không thể, thế nhưng cô không hiểu được tại sao vẻ ngoài của
hắn cũng thay đổi.
Bề ngoài!
Tô Song Song cẩn thận nhìn
lại, bởi vì những năm qua cô còn không liên tưởng tới nhưng lúc này
giống như sương mù tản ra cô liền thấy Âu Dương Văn Nhân và Âu Dương
Minh rất giống nhau.
Nếu như làm phẫu thuật thẩm mỹ đơn giản thì sẽ có hiệu quả này.
Tô Song Song cảm thấy hơi sợ, cô nuốt nước miếng rồi thử hỏi lại: “Anh là Âu Dương Minh sao?”
Âu Dương Văn Nhân giống như còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng mà đột
nhiên thần sắc trở nên âm trầm u ám, hắn đứng dậy, quát khẽ: “Yểm hộ tôi rút lui!”
Âu Dương Văn Nhân thay đổi rất nhanh, mọi người đều
chưa kịp phản ứng liền thấy một đám người xông vào, che chở Âu Dương Văn Nhân đi ra ngoài.
Tần Mặc đương nhiên sẽ không buông tha họ, ra
lệnh cho mọi người theo sau, còn mình thì cúi đầu xuống nhìn vào vết
thương trên cổ Tô Song Song, thấy chỉ là vết thương ngoài da nên mới yên tâm.
Tô Song Song cảm thấy cả thể xác lẫn tinh thần cùa mình
đều mỏi mệt, đang muốn nói với Tần Mặc vài điều nhưng vì lượng tin tức
hôm nay cô có được quá lớn nên cô cảm thấy hơi choáng váng.
“Song Song, theo anh về nhà đi.” Tần Mặc nói nhưng Tô Song Song đang rối
loạn, không thể nghe được Tần Mặc nói cái gì, hai chân mềm nhũn rồi hôn
mê.
“Song Song!”
“Ma ma!”
“Nhị Manh Hoa!”
Mọi người đều hét lên, những khách mời đều trợn tròn mắt, đương nhiên họ
đều biết Tần Mặc và Bạch Tiêu, hôm nay còn được xem một màn kịch như vậy nên họ còn không dám thở mạnh một tiếng, tất cả đều yên lặng chứng
kiến.
Tần Mặc ôm Tô Song Song ra ngoài,nhưng vẫn không quên dặn dò Bạch Tiêu: “Đưa hai đứa bé đi cùng.”
Bạch Tiêu cũng đang sững sờ vì Âu Dương Văn Nhân là Âu Dương Minh nên khi
Tần Mặc đi ra vài bước mới phản ứng kịp, anh ta đi qua mỗi tay ôm một
đứa bé đi theo Tần Mặc ra ngoài.
Tới bệnh viện, Tần Mặc vẫn ở
cạnh Tô Song Song, mặc dù bác sĩ nói Tô Song Song chỉ là kích thích quá
độ, cũng không bị gì khác nhưng Tần Mặc vẫn ở cạnh, một bước đều không
rời.
Bánh Bao đã được một vú em bất đắc dĩ là Bạch Tiêu dỗ ngủ,
Tô Dục Tú thì ngồi cạnh Tô Song Song ở phía đối diện với Tần Mặc, cầm
tay Tô Song Song giống như ông cụ non vậy.
Tần Mặc nhìn chằm chằm vào Tô Dục Tú, càng nhìn càng cảm thấy giống mình, nên hỏi một câu rất
lạnh lùng: “Âu Dương Văn Nhân là ba của con sao?”
Tô Dục Tú im
lặng, không muốn trả lời Tần Mặc, thật ra nó đã biết người đàn ông trước mặt mới là cha ruột của mình, thế nhưng nó vẫn không muốn để ý tới.
Bởi vì chú ta chính là nguyên nhân mà mỗi tối mẹ đều đau lòng khó chịu.
Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song tại sao lại sinh ra một đứa bé đáng
ghét như vậy, sắc mặt hơi tối lại, anh liếc qua Bạch Tiêu, định làm giám định AND một lần
nữa.
“Giám định AND lần nữa là biết thôi.”
Bạch Tiêu vẫn ở một bên xem trò vui, thấy tính cách đáng ghét của Tô Dục Tú
rất giống với Tần Mặc, anh ta cũng muốn kiểm tra xem sự thật thế nào nên đang muốn ôm Tô Dục Tú đi kiểm tra.
Tô Dục Tú lại hất tay Bạch Tiêu ra, khó chịu nói: “Cháu là con của chú nhưng cháu sẽ không nhận chú là cha đâu.”
Bạch Tiêu không thể nào nghĩ tới Tô Dục Tú lại biết chuyện này, sững sờ hỏi lại: “Là do mẹ cháu nói sao?”
“Âu Dương Văn Nhân không phải ba của cháu, cháu và hắn không giống nhau, mà mỗi đêm mẹ nằm mơ đều nói tới tên Tần Mặc, nếu không phải con của chú
ta thì còn có thể là của ai?” Tô Dục Tú rất khó chịu lầm bầm nói.
Mặc dù nó vẫn nói không chịu nhận Tần Mặc thế nhưng dù sao nó cũng mới bốn
tuổi, từ nhỏ còn biết Âu Dương Văn Nhân không phải là ba nó nên trong
tiềm thức nó vẫn muốn có một người ba.
Tần Mặc nghe xong vươn tay ngang qua người Tô Song Song, vuốt tóc Tô Dục Tú.
Tô Dục Tú khó chịu quay đầu đi, sau đó còn nhảy xuống đất, trừng mắt nhìn Tần Mặc, tỏ vẻ rất xa cách.
Thật sự thì Tần Mặc không thích trẻ con, nếu không phải chúng là con của Tô
Song Song sinh thì anh sẽ không để ý, còn thấy thái độ của Tô Dục Tú như vậy nên cũng khó chịu.
Anh lạnh lùng nói theo phản xạ: “Nếu con không thích ở cùng ba thì ba có thể đưa con tới viện mồ côi.”
Có lẽ hôm nay là ngày đen đủi của Tần Mặc, anh vừa nói xong thì Tô Song
Song tỉnh lại, vừa mới tỉnh thì nghe được có người muốn đưa con mình vào trại mồ côi thì cô lập tức tỉnh táo.
Cô giống như gà mái che chở cho con vậy, hung dữ nhìn Tần Mặc: “Tần Mặc, nó là con của em, anh không có quyền nói như vậy!”
Tần Mặc không nghĩ tới Tô Song Song tỉnh dậy vào lúc này, anh cảm thấy đau
cả đầu, có cảm giác như Tô Dục Tú mang tai họa tới cho anh vậy.
“Anh chỉ đề nghị vậy thôi.” Tần Mặc cố gắng giải thích nhưng câu này làm Tô
Song Song càng tức giận hơn, anh nói vậy thì có nghĩa là có ý định đưa
Tô Dục Tú đi rồi.
“Song Song, cùng anh về nhà đi.” Tần Mặc cũng không thèm để ý tới sự giận dỗi của Tô Song Song, ôm chặt cô vào trong ngực.
Tô Song Song đang tức giận thế nhưng lại nghĩ tới vì hiểu lầm mà hai người mất bốn năm thì tức giận mình nhiều hơn, cô nằm trong ngực Tần Mặc mà
đôi mắt đỏ hoe.
Hai người ôm nhau, Bạch Tiêu bên cạnh vẫn xem
náo nhiệt, cười cười không xấu hổ chút nào, Tần Mặc liếc mắt thấy anh ta đang cười thì trong nháy mắt anh cảm giác mình vui mừng hơi quá, vội
vàng nghiêm mặt lại.
Khuôn mặt bánh bao của Tô Dục Tú thì vẫn lạnh lẽo, rất khó chịu khi thấy mẹ mình không biết xấu hổ mà ôm lấy Tần Mặc.
“Mẹ, mẹ có thể có lòng tự trọng hay không!” Tô Dục Tú không nhìn được nữa, liền nói một câu mà nó học trên TV.
Trong nháy mắt mặt của Tô Song Song đỏ ửng, lúc này mới nhớ tới tiểu bảo bối
của mình còn đang ở đây nên cô hơi giãy dụa, Tần Mặc cũng cảm thấy có
một số việc phải nói rõ ràng với Tô Song Song.
Hai người tách ra, Tần Mặc cúi đầu xuống nhìn thẳng vào Tô Song Song, cũng không thèm giả vờ, nói tất cả những thứ cần nói:
“Trong bốn năm nay anh vẫn chưa từng có người nào khác, anh cũng không phải
hung thủ hại chết ba mẹ em, em vẫn là vợ của anh cho nên em phải cùng
anh về nhà.”
Tô Song Song nghe vậy thì trong lòng khổ sở, cô nắm một góc chăn, cố gắng cả nửa ngày mới nói được một câu: “A Mặc, xin lỗi…”
Tô Song Song nói xong thì gào khóc, Bạch Tiêu vốn còn muốn xem kịch tiếp
thế nhưng thấy vậy thì đôi mắt cũng đỏ lên, nội tâm suy nghĩ, chuyện này là sao vậy, tự nhiên vì vậy mà cản trở hai người yêu nhau tới bốn năm.
Tần Mặc ôm Tô Song Song vào ngực một lần nữa, cả hai đều không nói gì,
nhưng thời khắc yên lặng này lại biểu đạt sự gắn bó chặt chẽ nhất của
hai người họ.
Tô Dục Tú khó chịu, sau đó đi ra ngoài cửa, Tô
Song Song nghe thấy tiếng động, quay lại thì thấy con trai mình định ra
ngoài đang muốn đi theo ra thì Tần Mặc kéo cô lại, cũng là Bạch Tiêu
phản ứng lại nên đi theo ra ngoài, Tô Song Song mới yên lòng lại không
nhúc nhích nữa.
Thế nhưng lúc này Tô Song Song lại càng sốt ruột
hơn, ba năm qua cô đều không nói cho Tô Dục Tú về Tần Mặc, mà nó lại
thấy mình vì Tần Mặc mà khóc cho nên ấn tượng của nó về Tần Mặc là rất
kém.
“Không có chuyện gì, mọi chuyện đều có anh lo nhưng mà em
phải nhớ kỹ, lần này em trở về, dù cho chuyện gì xảy ra đi nữa anh cũng
sẽ không bỏ em, nếu em còn dám chạy thì anh sẽ đánh gãy chân của em.”
Sau khi Tần Mặc nói xong thì Tô Song Song cảm thấy cổ tay hơi mát, khi nhìn lại thì đã có thêm một chiếc đồng hồ định vị GPS giống cái của Tần Mặc
đang đeo.