Trong chớp mắt Bạch Tiêu đã nghĩ thông suốt, đúng như Tần Mặc nói, ba mẹ anh ta là ba mẹ anh ta, anh ta và Đông Phương Nhã khác họ, nếu anh ta
chỉ muốn yêu đương mà không muốn kết hôn, vậy thì không phải giở trò lưu manh thì là gì!
Bạch Tiêu vươn tay tóm lấy tóc mình, cảm thấy
tuy mình vô cùng lưu manh nhưng cũng không muốn giở trò lưu manh với
người phụ nữ mình yêu, nghĩ vậy nên anh ta lập tức cười ngây ngô.
Bây giờ thì vấn đề làm phiền anh ta đã biến mất, Bạch Tiêu muốn gặp Đông
Phương Nhã, nói cho cô biết anh ta không sợ kết hôn, nghĩ vậy nên Bạch
Tiêu nhanh chóng xoay người, đi về.
Bạch Tiêu càng đi càng
nhanh, đến cuối cùng, tâm trạng muốn gặp Đông Phương Nhã vô cùng bức
thiết, anh ta chịu không nổi nên nhanh chóng chạy tới nhà trọ của Đông
Phương Nhã.
Nhưng anh ta mới đi vào khu nhà thì đã nghe thấy
tiếng còi xe cứu hỏa vô cùng chói tai, không biết vì sao nỗi bất an đột
ngột trào lên trong lòng Bạch Tiêu.
Anh ta bước chậm dần, nhìn
chỗ ánh lửa tận trời trên lầu, đột nhiên dừng lại, Bạch Tiêu căng thẳng
ngẩng đầu, nhìn thẳng lên tầng.
Lúc Bạch Tiêu xác định tầng lầu
này là chỗ nhà trọ Đông Phương Nhã, anh ta mở to hai mắt, hai chân mềm
nhũn, suýt nữa té lăn trên đất, lắc lư một cái, anh ta rất khó khăn mới
đứng vững được, vội vàng vọt tới bên kia.
Nhân viên phòng cháy
đang cố hết sức cứu hoả, vừa thấy có người vọt vào thì vội vàng vươn tay ra ngăn cản, trong đầu Bạch Tiêu trống rỗng, chỉ muốn đi vào, muốn gặp
Đông Phương Nhã, muốn nói cho cô biết rằng, anh ta nghĩ thông suốt
rồi... muốn kết hôn với cô.
"Tiên sinh, bên trong rất nguy hiểm,
đừng đi vào!" Nhân viên phòng cháy luống cuống tay chân ngăn cản Bạch
Tiêu, thấy anh ta liều chết xông vào bên trong, bọn họ hiểu ngay, chắc
chắn bên trong có người nào đó quan trọng với Bạch Tiêu.
Một
nhân viên phòng cháy quản hậu cần kéo Bạch Tiêu lại, nổi giận gầm lên
một tiếng: "Đừng có làm xằng làm bậy! Giờ anh đi vào chỉ có thể làm
phiền thôi, căn bản không cứu được người!"
Bạch Tiêu bị người ta
vừa kéo vừa quát như vậy, mới hơi tỉnh táo lại một chút, anh ta kéo tay
nhân viên phòng cháy, quay đầu quát: "Nhà nào? Tới cùng là nhà nào?"
Nhân viên phòng cháy bị Bạch Tiêu dọa tới mức sửng sốt, sững sờ rồi vội vàng nói: "Lầu A 10 phòng 1052!"
Trong chớp mắt Bạch Tiêu không cảm thấy gì nữa, hai chân mềm nhũn, cơ thể
nặng nề, nhân viên phòng cháy vội vàng đỡ anh ta, để cho anh ta ngồi
dưới đất.
"Tiên sinh anh không sao chứ? Có cần gọi bác sĩ không?"
"Bên trong có thương vong không? Trong nhà kia có thương vong không?" Hình
như Bạch Tiêu lại tìm được một chút hi vọng, ngẩng mạnh đầu nhìn nhân
viên phòng cháy, trong mắt tràn ngập chờ mong.
Nhân viên phòng
cháy nhìn thoáng qua hiện trường, rồi nói rất áy náy: "Xin lỗi nhé tiên
sinh, thế lửa khá lớn, thứ có thể cháy bên trong đã cháy hết, nếu có
người..."
Nhân viên phòng cháy chưa nói xong, nhưng ý đã rất rõ
ràng, Bạch Tiêu thấy như bị đánh cho một đấm, đầu ong ong đau, một tay
anh ta đỡ trên mặt đất, cổ họng thoáng thấy ngai ngái.
"A! Đông Phương Nhã!" Bạch Tiêu ngửa đầu gào lên một tiếng, đã khóc lên rồi, vô cùng bi thương.
Ngay lúc Bạch Tiêu khóc đến đau lòng, đột nhiên có một người đi ra từ trong
đám đông, vài bước đã chạy đến trước mặt Bạch Tiêu, ngồi xổm xuống hỏi
một câu: "Sao anh lại ở chỗ này?"
Trong lúc Bạch Tiêu hoảng hốt
thì hình như nghe thấy giọng của Đông Phương Nhã, anh ta mờ mịt ngẩng
đầu, lúc thấy quả thật là Đông Phương Nhã thì Bạch Tiêu mạnh mẽ đứng
lên, kéo Đông Phương Nhã, tỉ mỉ nhìn từ trên xuống dưới.
Sau cùng giống như vẫn không xác định được, dùng sức cho mình một bạt tai, sau
khi cảm thấy đau đớn thật, Bạch Tiêu mới xác định Đông Phương Nhã thật
sự đang đứng trước mặt mình.
Đông Phương Nhã hoàn toàn bị Bạch
Tiêu làm hồ đồ, ngây ngốc nhìn, một hồi lâu sau mới lấy lại tinh thần,
sững sờ hỏi: "Anh làm sao vậy?"
"Làm sao? Em có biết chỗ nào bốc
cháy không? Nhà trọ của em bốc cháy!" Bạch Tiêu thấy đến bây giờ Đông
Phương Nhã còn chưa rõ tình hình, nổi giận trong chớp mắt, đưa tay chỉ
vào nhà trọ còn đang cháy, vô cùng tức giận.
Lúc này Đông Phương
Nhã mới phản ứng lại, nhanh chóng quay đầu nhìn nhà trọ của mình, lúc
thấy lửa lớn hừng hực kia ngay nhà nhỏ của mình thì Đông Phương Nhã thấy rất sợ hãi, lui về phía sau nửa bước.
"Sao vậy... Sao có thể
như vậy, tôi ra ngoài một chuyến, trong phòng cũng không có gì mà!" Đông Phương Nhã hô ra tiếng, lúc này không thể bình tĩnh nổi.
Nhân
viên phòng cháy đứng một bên nhìn một lúc lâu mới chen vào, giọng điệu
hơi nặng nề: "Hình như là ống dẫn khí than nổ mạnh, may mà hai người ra
ngoài, trong nhà có còn ai khác không?"
"Không... không có!" Đông Phương Nhã vẫn chưa lấy lại tinh thần, máy móc trả lời nhân viên phòng cháy.
Nhân viên phòng cháy vừa nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, nói một câu: "Vậy
thì tốt rồi, nhà cô là nghiêm trọng nhất, những nhà khác đều đã sơ tán
xong, xem ra sẽ không còn thương vong nữa."
"Hai người đi qua bên cạnh nghỉ ngơi trước đi, chờ một lát nữa có thể phải lấy lời khai với
cảnh sát đó." Nhân viên phòng cháy nói xong thì chỉ chỉ khu nghỉ ngơi
dựng lâm thời cạnh đó.
Bây giờ lòng Bạch Tiêu vẫn còn sợ hãi, hận không thể tránh khỏi nơi này thật xa, vội vàng kéo Đông Phương Nhã đi
chỗ khác, đợi đến lúc hai người ngồi xuống, Đông Phương Nhã mới lấy lại
tinh thần.
Cô quay đầu mới vừa định hỏi Bạch Tiêu, Bạch Tiêu đã
quay đầu lại trước, lo lắng nói: "A Nhã, anh quay lại là muốn nói với
em..."
Bạch Tiêu nói đến đây, đột nhiên đứng dậy, sau đó quỳ gối
trước Đông Phương Nhã, hắn lấy chiếc nhẫn trên tay mình xuống, vẻ mặt
tiều tụy nhìn Đông Phương Nhã, hỏi: "Em có bằng lòng gả cho anh không?"
Đông Phương Nhã nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy giống như đang nằm mơ,
cô chép miệng, không quá xác định chỉ vào mình, hỏi một lần: "Anh nói
muốn kết hôn với tôi?"
"Phải! Anh chỉ cưới em, sau này không dám dính vào ai nữa! Anh muốn ở bên em cả đời!" Trải qua chuyện sống chết,
Bạch Tiêu càng thấy rõ trái tim mình hơn, anh ta không thể không có Đông Phương Nhã.
"Bạch Tiêu! Không phải anh đùa tôi chứ?" Lần đầu
tiên Đông Phương Nhã thấy mê mang sợ hãi như vậy, cô nhìn chiếc nhẫn
trong tay Bạch Tiêu, có phần ngẩn ngơ.
Bạch Tiêu bắt lấy tay Đông Phương Nhã, lắc lắc đầu, mở miệng, giọng nói run nhè nhẹ: "Không đâu,
anh thật sự muốn kết hôn với em mà!"
Đông Phương Nhã sửng sốt
chừng một phút đồng hồ, ngay sau đó
nhào vào lòng Bạch Tiêu, hai người
té trên mặt đất, đột nhiên Bạch Tiêu nở nụ cười, bắt lấy tay Đông Phương Nhã, đeo nhẫn lên ngón áp úp của cô.
Quần chúng vây xem gần đó
vốn bị lửa lớn dọa không nhẹ, tâm hồn vẫn chưa ổn định nhưng giờ khắc
này chứng kiến tình yêu tốt đẹp như vậy, lập tức vỗ tay nhiệt liệt,
trong lòng yên lặng chúc phúc cho bọn họ.
Nhà trọ Đông Phương Nhã bị cháy hỏng, tất cả mọi thứ đều không còn, Bạch Tiêu mượn lý do này
kéo Đông Phương Nhã về biệt thự của mình.
Tô Song Song ngồi
trong vườn hoa, uống trà, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu gì đó, một lát
sau, cô mới phát hiện một vấn đề, tên Bạch Tiêu mỗi ngày chạy tới nhà cô tìm Bánh Bao và Màn Thầu, nay đột nhiên không tới nữa.
Tô Song Song nghĩ nghĩ, sợ tên kia xảy ra vấn đề gì, đã ba ngày cũng chưa thấy bóng người, cô vô cùng lo lắng.
Cô vội vàng cầm di động, gọi cho Bạch Tiêu, ai biết điện thoại vừa kết nối lại giọng nữ, Tô Song Song không phản ứng kịp, ngây ngô hỏi một câu:
"Cô không phải là cướp chứ!"
Đông Phương Nhã đầu kia sửng sốt một phen, nghe ra là giọng Tô Song Song, nên cũng không thấy lạ khi cô ấy hỏi một câu như vậy.
"Phải, là tôi, các người chuẩn bị một trăm vạn, xem như tiền làm lễ hỏi!" Đông Phương Nhã nói xong thì nhìn thoáng qua Bạch Tiêu mang giày tây đi ra
khỏi phòng thay quần áo, mỉm cười.
Tô Song Song nháy mắt mấy cái, hoảng sợ, rồi sau đó phản ứng lại, nhảy xuống khỏi ghế, hô một tiếng: "Đông Phương Nhã?"
"Tiểu nữ giúp việc cô mới nhận ra giọng của tôi hả?" Đông Phương Nhã nhớ tới
lần đầu tiên gặp Tô Song Song, tỏ vẻ kính nể khi sau nhiều năm mà cô vẫn giữ được "tính trẻ con" như vậy.
Tô Song Song cũng nhớ tới
chuyện xấu hổ năm đó, không được tự nhiên nói sang chuyện khác: "Cô nói
tiền lễ hỏi? Cô làm lành với tên biến thái Bạch Tiêu rồi hả?"
"À... Nữ giúp việc bé nhỏ, sau này tôi và anh ấy về chung một nhà, nếu cô nói anh ấy là biến thái, thì tôi là vợ biến thái đó." Tuy mặt Đông Phương
Nhã nghiêm túc nhưng cô vẫn luôn có thể liều mạng với Bạch Tiêu, miệng
lưỡi vô cùng ác độc.
Tô Song Song nghe hiểu, đã nói tới tiền lễ
hỏi rồi, chắc chắn hai người không có chuyện gì, trong lòng cô vui vẻ
nhưng bị người chọc như vậy, ít nhiều cũng thấy không thoải mái.
"Cái kia... Một trăm vạn nhiều lắm, trước kia Bạch Tiêu ăn không uống không ở nhà tôi, tính một lần một vạn, cũng chỉ còn lại... 800 thôi, số này
đi."
"Tôi nói nè tổng giám đốc phu nhân, cô đừng keo kiệu! Cũng
được, 800 cũng tốt hơn không có, nhưng đến lúc đó cô chỉ có thể tự tìm
ghế ngồi ăn thôi đó."
Nhất thời Tô Song Song cảm thấy hết chỗ
nói rồi, cô cảm thấy mình là kẻ dư thừa, bây giờ ngẫm lại tai họa sống
ngàn năm, đại họa như Bạch Tiêu, ba ngày không thấy bóng dáng, cũng
không thể xảy ra chuyện gì.
"Nhị Manh Hoa, hai người cứ chờ uống
rượu mừng đi, chúng tôi đi chụp ảnh đám cưới, về rồi tán gẫu sau!" Bên
này Tô Song Song còn chưa biết phải nói gì, Bạch Tiêu đã cúp điện thoại
mất rồi.
Tô Song Song nghe giọng nói trong điện thoại thì đột
nhiên nở nụ cười, cô xuống ghế nằm, cầm lấy bản vẽ, lúc này ngay cả vẽ
tranh biếm họa cũng cảm thấy thể xác và tinh thần thoải mái hơn rất
nhiều.
Bạch Tiêu và Đông Phương Nhã đi tới cục dân chính, hai
người mặc rất trang trọng, đôi trai tài gái sắc này có vẻ vô cùng bắt
mắt.
Lúc hai người sắp đi vào, đột nhiên một bóng dáng nhỏ xinh vọt ra, chắn trước mặt Bạch Tiêu.
Vốn dĩ mặt Bạch Tiêu còn đang mang theo ý cười nhưng lúc thấy cô ta thì
cứng ngắc lại hay, hắn lắp bắp hồi lâu mới phun ra hai chữ: "Dương
Hinh?"
Lúc Đông Phương Nhã nhìn thấy Dương Hinh, ý cười trên mặt biến mất không thấy nữa, có hơi căng thẳng giữ chặt tay Bạch Tiêu, tuy
cô biết Bạch Tiêu không thích Dương Hinh nhưng Bạch Tiêu lại vô cùng
chiều chuộng Dương Hinh, cô sợ cô ta làm ra chuyện gì khác người.
Dương Hinh cau mày nhìn Bạch Tiêu, vẻ mặt khó xử, một hồi lâu sau mới mở miệng nức nở nói: "Anh Tiêu, em mang thai rồi!"
Đông Phương Nhã chỉ cảm thấy tức giận, một giây sau cô dùng sức bỏ tay Bạch
Tiêu ra, phẫn hận nhìn Bạch Tiêu một cái, xoay người chạy đi.
Bạch Tiêu cũng chấn động, lúc Đông Phương Nhã chạy đi, hắn mới phản ứng lại, muốn đuổi theo nhưng Dương Hinh lại bắt lấy cánh tay Bạch Tiêu, khóc
nức nở nói: "Anh Tiêu, anh không thể mặc kệ em!"
Bạch Tiêu vừa
thấy cảm xúc Dương Hinh kích động, nhìn nhìn bóng lưng Đông Phương Nhã
đã chạy xa, giờ đuổi cũng không kịp, chỉ có thể dừng bước lại, quay đầu
cau mày nhìn Dương Hinh, hỏi một câu: "Sao có thể như vậy?"