Một chú chim non bên bờ biển, Hải Muội đang ở bờ biển nhặt vỏ sò, định
quay về xâu thành vòng tay sau đó mang đi bán, nhặt một lúc, đột nhiên
phát hiện bờ biện có một bàn tay.
Cô đến gần nhìn xem, sợ tới mức thét lên một tiếng: “A! A Đa! Mau tới đây, ở đây có người!”
Hải Muội rất to gan, vội vàng tới gần, giơ tay ra xem hơi thở của hắn còn
không, lúc cảm giác còn hơi thở thì vội vàng kêu lớn: “A Đa, mau lên!
Vẫn còn thở!”
Lúc Âu Dương Minh mở to mắt, cực kỳ mơ hồ nhìn
xung quanh, đột nhiên trước mắt xuất hiện một tiểu nha đầu, một tiểu nha đầu khoảng hai mươi tuổi có làn da rám nắng, nhìn hắn cười tủm tỉm.
“A Đa, anh ấy tỉnh rồi! Bác sĩ đầu thôn thật linh!” Hải Muội nói xong kiểm tra sức khỏe cả người cho Âu Dương Minh, thấy không sao liền cảm thấy
an tâm.
Âu Dương Minh ngồi dậy, hơi ngỡ ngàng, hắn cảm thấy đầu
mình rất đau, trí nhớ cũng hơi hỗn loạn, hình như tồn tại ba người tranh giành lẫn nhau, cuối cùng tất cả đều biến mất rồi.
“Cô là ai?
Tôi là ai?” Âu Dương Minh mơ hồ hỏi, Hải Muội trong nháy mắt liền sửng
sốt, cô còn chưa gặp ai không biết mình là ai bao giờ, nháy mắt mấy cái
tỏ vẻ hơi ngạc nhiên.
“A Đa à! Ông mau đến đây xem, người này là kẻ ngốc nè!” Hải Muội trong nháy mắt liền nóng vội, chạy ra kéo A Đa của cậu tới.
A Đa là một ông lão gầy gò, đôi mắt rất sáng suốt, ông ấy nhìn Âu Dương
Minh một hồi, hơi nghiêm túc hỏi: “Cậu không biết cậu là ai sao?”
Âu Dương Minh lắc lắc đầu, vừa nghĩ đầu liền đau muốn chết, dường như có
chuyện gì đó rất đau khổ đợi hắn nhớ lại nhưng hiện tại hắn cũng chẳng
muốn nghĩ nữa.
“Như vậy thì… Hải Muội à! Đây có thể là mất trí
nhớ trong sách thường nói, không phải ngốc đâu!” Ông lão chững chạc nói
xong, nhìn từ trên xuống đánh giá Âu Dương Minh.
“Quần áo cậu
đang mặc có hiệu Âu Dương gì đó, chỉ đáng tiếc đằng sau nhìn không rõ,
không thì gọi cậu là Âu Dương đi! Đây có thể là họ của cậu!”
Âu
Dương Minh nghe xong gật gật đầu, cúi đầu nhìn thoáng qua bộ vải thô
trên người mình, xuống giường, chỉ là chân trái đau kinh khủng, mới chỉ
vừa chạm đất, trong nhát mắt lại đau đến mức phải trở về giường.
“Chân trái của cậu bị trẹo rồi, cố gắng nghỉ ngơi đi! Chúng tôi đều là những
người dân chất phác, nếu cậu đã chẳng còn nhớ nổi cái gì, vậy bây giờ
sống ở đây, đợi chân cậu khỏi rồi, bảo Hải Muội dắt cậu tới cục Công An
hỏi thăm!”
Ông lão vì đợi Âu Dương Minh tỉnh dậy, vẫn luôn thức
cả đêm, bây giờ sớm đã mệt mỏi, buồn ngủ rồi, đối với những người dựa
vào biển kiếm thức ăn như họ, mặc dù thêm một người là thêm không ít
gánh nặng nhưng vẫn không thể đuổi hắn đi.
Bọn họ sinh ra đã
chất phác, ông lão dù sao trong nhà cũng chỉ có ông với Hải Muội, thêm
một người đàn ông còn có thể giúp ông làm việc, cũng coi như là một
chuyện tốt, liền vui vẻ bảo hắn ở lại.
“A Đa buồn ngủ quá rồi, Hải Muội ơi! Con nói chuyện với cậu ta, A Đa đi ngủ một chút!” Nói xong ông lão chậm rãi ra ngoài.
A Đa vừa đi, Hải Muội liền tò mò đánh giá Âu Dương Minh, cười haha nói:
“Tóc của anh và mắt của anh đều không giống của chúng tôi, anh là người
nước ngoài sao?”
Âu Dương Minh mơ hồ lắc đầu, Hải Muội trong nháy mắt nhớ ra, người này mất đi ký ức, vội vàng thè lưỡi cảm thấy có lỗi.
Đột nhiên cô nhớ ra gì đó, quay người lại cầm một chiếc bát lớn, mở nắp
vung, một hương vị thơm mùi cỗ bay ra, bụng của Âu Dương Minh trong nháy mắt reo lên.
Hải Muội lập tức cười rộ lên, có điều cô cười rất
sảng khoái, một chút cũng không hề khó chịu, cô cười để bát vào trong
lòng Âu Dương Minh, đẩy đẩy: “Anh mau ăn đi! Lát nữa sẽ đỡ mệt hơn!”
Âu Dương Minh vừa mới tỉnh lại, đầu vẫn còn choáng váng, cũng không nghĩ
được nhiều, ăn uống qua loa, vừa ăn vừa cười với Hải Muội, mặc dù hắn
không nhớ gì cả nhưng lại cảm thấy bản thân từ trước tới giờ chưa từng
thoải mái như vậy.
Âu Dương Minh ăn no liền cảm thấy buồn ngủ, Hải Muội nhìn thấy hắn buồn ngủ rồi, cười đắp chăn cho hắn, sau đó lui ra ngoài.
Ngày thứ hai, Âu Dương Minh bị âm thanh thét to bên ngoài đánh thức, hắn lơ
mơ đứng dậy, chân trái vẫn rất đau nhưng nếu như một chân dựa vào gì đó, vẫn có thể đi được.
Âu Dương Minh hiện giờ không có ký ức, cái
gì cũng tò mò, liền chống người, nhảy nhảy ra ngoài, vừa ra ngoài, hắn
liền nhìn thấy bờ biển rộng lớn trước mặt, trong nháy mắt cảm giác cực
kỳ thoải mái.
Cách đó không xa, Hải Muội nhảy nhót nhặt vỏ sò,
nghe thấy động tĩnh, ngoảnh đầu lại nhìn, cô vừa nhìn thấy Âu Dương Minh đi ra, lập tức vẫy vẫy tay, cười rạng ngời như ánh mặt trời đằng sau.
“Âu Dương ca ca, anh tỉnh rồi sao! Đói rồi chứ, tôi đi nấu cơm cho anh!”
Hải Muội nói xong chạy vài bước vào phòng nhỏ bên cạnh, lập tức mang ra
một bát cơm, một con cá trên bát, mặc dù đơn giản nhưng lại giản dị vô
cùng.
Âu Dương Minh cười ngượng ngùng nhưng bụng hắn cũng đói rồi, bưng bát lên, nói một tiếng cảm ơn liền bắt đầu ăn cơm.
“Hải Muội! Cô rốt cuộc có lấy chồng không vậy!” Âu Dương Minh đang ăn, đột
nhiên bên ngoài la hét ầm ĩ, hắn ngoảnh đầu lại nhìn thì phát hiện sắc
mặt của Hải Muội trong nháy mắt đã trở nên rất khó coi.
Hải Muội
vội vàng đứng lên, khuôn mặt đầy giận dữ nhìn ra cửa, lúc này có một
người đàn ông dáng vẻ lưu manh đi vào, vừa nhìn thấy Hải Muội liền cười
vô cùng bỉ ổi.
“Hải Muội! Em gái tốt của ta… Ây, cậu là ai?”
Người đàn ông này vừa định bước tới bên Hải Muội thì nhìn thấy Âu Dương
Minh ngồi ở cửa.
Âu Dương Minh đặt bát xuống, cau mày nhìn anh
ta, Âu Dương Minh vốn cũng rất khôi ngô, lần này ngồi ở đó, mái tóc vàng giống như một người ngoại quốc.
Người đàn ông này đúng là từ
trước tới giờ chưa từng nhìn thấy người nào khỏe mạnh và kỳ quặc như
vậy, nhưng nhìn lại bản thân cậu của anh ta là trưởng thôn nơi đây,
trong nháy mắt lại kiên cường trở lại, hừ một tiếng: “Hắn là a?!”
Hải Muội rõ ràng cảm thấy người đàn ông này rất phiền hà, cau mày lùi về
sau một bước, ngữ khí cũng không thân thiết lắm: “Anh mau ra ngoài đi!
Anh đừng làm loạn nữa, tôi sẽ hét lên đấy!”
“Hét lên đi! Hét với
ai!” Người đàn ông này vừa nghe liền giận dữ, rêu rao: “Em đừng quên, em bị hứa gả cho tôi rồi! Tại sao chuyện kết hôn em cứ trì hoãn vậy!”
“Đó đều là chuyện từ khi tôi chưa sinh ra, làm sao tính được, anh đừng tới
đây náo loạn nữa, cẩn thận tôi đánh anh đó!” Hải Muội nói xong quơ quơ
nắm tay, tỏ vẻ hung dữ.
Người đàn ông này đúng là vẫn hơi sợ, Âu
Dương Minh vẫn đang nghĩ nếu anh ta lại dây dưa không rõ, hắn sẽ đứng lên trợ giúp.
Ai ngờ người đàn ông này lại có thể “bụp” một tiếng ngồi xuống đất, bắt
đầu ăn vạ! Vừa khóc vừa gào, giống như một người đàn bà chanh chua vậy.
“Nhà em nói chuyện không tính toán gì hết! Các người là đồ lừa đảo! Đã nói
gả cho anh, sao lại có thể không gả nữa chứ! Nói đi, có phải em không
coi trọng anh không!”
Đừng nói Âu Dương Minh ngya cả Hải Muội
cũng ngây ngẩn cả người, Hải Muội lấy lại tinh thần, tức tới độ dậm
chân, cầm lấy cây chổi bên cảnh bắt đầu đuổi anh ta.
“Anh có đi không? Nếu không đi tôi sẽ đánh anh thật đó!”
Người đàn ông này lập tức bị Hải Muội đuổi, chạy ra ngoài còn không nhịn nổi
nhảy ngược lên, gào một câu: “Em đúng là đồ bội tình bạc nghĩa! Em chính là đồ có mới nới cũ! Em chính là đồ hoa dương lững lờ!”
“Anh!
Vương Nhị Cẩu! Tôi với anh chưa xong đâu!” Hải Muội tức tới mức ném
thẳng cây chổi ra ngoài, Vương Nhị Cẩu bị đánh hét lên một tiếng rồi ôm
mông chạy mất.
Hải Muội thấy anh ta chạy rồi vội vàng chạy ra nhặt chổi về, lúc trở về lại rầu rĩ không vui.
“Làm sao vậy? Không phải đánh đuổi anh ta đi rồi sao?” Âu Dương Minh vốn còn tưởng là phiền toái to lớn gì, không ngờ chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.
Hải Muội lại thở dài, cầm bát cơm Âu Dương Minh vừa đặt xuống đất lên, đưa
vào lòng hắn, sau đó ngồi cạnh hắn, rầu rĩ không vui nói: “Vẫn không
phải anh ta ngày ngày ầm ĩ như vậy sao? Gần đây không có ai dám lấy tôi, tôi hai mươi tuổi rồi, đều là gái lỡ thì mất rồi!”
Hải Muội nói đến đây, khuôn mặt tràn đầy u sầu, Âu Dương Minh vừa nghe liền cười rộ lên, hắn rất thích tính cách của Hải Muội.
Hắn nhàm chán ăn cơm trong bát, không nhịn nổi chế nhạo một câu: “Nếu sau
này thật sự không có ai lấy cô, vậy tôi cưới cô là được rồi!”
“Hả?” Ai ngờ một Hải Muội luôn tùy tiện vừa nghe thấy câu này bỗng chốc đỏ bừng cả mặt, khiến Âu Dương Minh hơi ngại ngùng.
“Được! Quyết định như vậy đi! Nếu như tôi hai mươi hai tuổi vẫn không gả đi
nổi, anh nhất định phải lấy tôi, bằng không tới lúc đó tôi cũng không
thể gả đi rồi, phải làm gái lỡ thì hầu hạ Long Vương luôn rồi!”
Âu Dương Minh vừa nghe cũng căng thẳng theo, suy nghĩ một hồi, vẫn còn hai năm, nha đầu đáng yêu như vậy nhất định có thể gả đi, vội vàng gật
đầu.
Hải Muội vừa nhìn liền nở nụ cười, cực kỳ vui vẻ vỗ vỗ bả
vai Âu Dương Minh, cười nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ cố gắng để được gả đi! Sẽ không ỷ lại vào anh đâu!”
Âu Dương Minh vừa nghe thấy cô nói vậy, cảm thấy tiểu nha đầu này ngày càng thú vị, cũng vui vẻ theo, ừm một tiếng.
Âu Dương Minh yên bình như vậy ở lại đây một tháng, ngày tháng yên bình,
vết thương trên chân của hắn cũng tốt lên rất nhiều, mặc dù cái tên
Vương Nhị Cẩu đó vẫn cố gắng làm phiền nhưng những ngày tháng yên tĩnh
như vậy, khiến Âu Dương Minh rất hưởng thụ.
Chỉ có điều hắn vẫn
muốn biết bản thân mình là ai, cho nên hôm nay quyết định cùng Hải Muội
đi lên cục Công An hỏi thăm, xem trong mục tìm người mất tích có hắn hay không.
Nhưng lúc hắn ra khỏi thôn, hắn bỗng dừng lại vài bước,
kéo tay Hải Muội trở về, Hải Muội không hiểu gì, vừa bị hắn kéo về, vừa
hỏi: “Âu Dương ca ca, anh làm sao lại không đi nữa vậy?”
“Tôi
bỗng cảm thấy tôi là ai không quan trọng nữa rồi! Hải Muội, tôi rất
thích cuộc sống hiện tại, hãy để tôi ở lại nhà cô sinh sống được
không?”
Hải Muội thực ra trên đường đi lo lắng Âu Dương Minh đi
rồi sẽ không quay về nữa, cô vừa nghe Âu Dương Minh không muốn đi nữa,
lập tức cười nhảy đến trước mặt Âu Dương Minh, lập tức lôi kéo hắn đi về phía trước.
“Được! Vậy anh hãy ở lại nhà tôi đi, đợi tôi sau này không gả đi được, anh còn lấy tôi, chúng ta đều là người một nhà rồi!”
Hải Muội nói xong quay đầu nhìn Âu Dương Minh, cười tươi roi rói.
Âu Dương Minh nhìn cô một cái, bỗng cảm thấy cực kỳ an tâm, từ trước tới
giờ chưa từng yên bình như vậy, hắn nhìn Hải Muội nở nụ cười tươi vui.
Sau cùng gật gật đầu, đồng ý: “Được! Nếu cô sau này vẫn không gả đi được, tôi sẽ lấy cô!”
“Được rồi! Lần này tôi không phải sợ Vương Nhị Cẩu nữa rồi!” Hải Muội nói
xong công khai cầm tay Âu Dương Minh, vừa nhảy vừa cười, dáng vẻ vô cùng hoạt bát đáng yêu.
Âu Dương Minh ở đằng sau cô nhìn cô, mặc dù
biết bản thân không yêu cô nhưng những ngày tháng ở cùng cô rất yên
bình, vui vẻ, Âu Dương Minh thật sự động lòng, hắn ngoảnh đầu nhìn về
thành phố không xa.
Âu Dương Minh cảm thấy nơi phồn hoa đó đã
không còn thuộc về mình mà bản thân luôn chấp nhất gì đó cũng bị đại
dương cách đó không xa mang đi rồi.
Hắn vừa quay đầu lại liền
thấy nụ cười của Hải Muội, hắn cong môi, nhẹ giọng nỉ non: “Nếu cô thật
sự không gả đi được… vậy tôi sẽ lấy cô nhé…