Nói xong, Tô Song
Song vô cùng bối rối đi ra ngoài, mới vừa khép cửa lại, cô đã nặng nề
tựa vào cửa phòng làm việc, nhẹ nhàng thở ra, đưa tay ôm lấy hai bên mặt vô cùng nóng.
Tô Song Song không rõ lý do cau mày lại, vươn tay vuốt vuốt trán, rõ ràng không nóng, cô đang bị làm sao vậy?
Tuy nhiên, cô chỉ hoang mang vài giây, liền bỏ chuyện này ra đằng sau, trực tiếp đi về phía gian phòng trà nước.
Tô Song Song vừa đi ra ngoài, Tần Mặc đã ngẩng đầu, ngón tay cầm bút máy
lạnh lẽo, anh vô thức thở dài, đối với người phản ứng chậm như Tô Song
Song, anh thực sự có chút bất đắc dĩ.
Ở chỗ quẹo đi đến gian trà
nước, Tô Song Song vẫn chưa kịp đi vào đã nhìn thấy có hai nữ nhân viên
đang đứng nói chuyện phiếm ở bên trong, cô nhanh chóng mỉm cười chào
hỏi.
Hai cô gái kia liếc mắt nhìn cô một cái, đầu tiên là kinh
ngạc một chút, sau đó là khinh miệt, trực tiếp lắc mông rời đi, một chút cũng không thèm để ý đến Tô Song Song.
Thái độ này của bọn họ
khiến Tô Song Song cảm thán trong lòng không thôi, xem ra nhân viên của
Tần Mặc cũng kiêu ngạo như anh, xoay người, làm mặt quỷ. Hai người này
đúng là nhân tài kiệt xuất kiêu ngạo, tinh anh trong tinh anh!
Tô Song Song nhíu nhíu mày, không thèm để ý, cô có thể tự hiểu, cho dù
được làm việc trong Tần thị nhưng cô cũng giống như Tô Mộ chỉ là một
nhân viên nhỏ mà thôi.
Cho nên, những đám Bạch Cốt tinh này luôn
tỏ thái độ khinh miệt thế nào, cô cũng không quan tâm, dù sao cô ở đây
đến khi nào Thục tiên truyện hoàn thành cũng sẽ rời đi, nên không cần
phải hao tổn tinh thần lấy lòng làm gì.
Tô Song Song đi vào, gian trà nước vừa nãy chỉ có hai cô gái kia giờ cũng ra ngoài rồi, cô nhún
nhún vai tỏ vẻ không để tâm, tầm mắt chỉ đặt vào chiếc máy pha cà phê
hiện đại kia.
Cô tấm tắc khen hai tiếng, pha cà phê bằng chiếc
máy hiện đại như thế này là lần đầu tiên cô thử làm, bình thường cà phê
Tần Mặc uống đều được đặt mang đến từ một nhà hàng lớn.
Chỉ tiếc cô thật sự không biết pha như thế nào, chỉ nhớ Tần Mặc mỗi lần đều chỉ uống hết cà phê trong một lần.
Tô Song Song nghĩ đến đây, cũng đã pha xong được một tách cà phê, trong
lòng cô rất vui vẻ, nghĩ tới việc Tần Mặc chắc sẽ rất cảm kích cô.
Chỉ là lúc cô đi ra đến cửa, vô cùng sửng sốt phát hiện ra cửa
đã bị khóa,
cô dùng lực lôi kéo, nhắm mắt lại rồi hít một hơi thật sâu.
Cô
lại mở mắt, nhìn thoáng qua cánh cửa cao hơn cô rất nhiều, trong mắt đưa tới khinh thường, cô đúng là vạn lần đều không có nghĩ đến, mấy cô gái
kia lại làm loại chuyện ngây thơ này với mình.
Tô Song đứng nguyên tại chỗ, gõ gõ cửa, cũng chẳng hy vọng nhiều rống lên một tiếng: "Có ai không, tôi bị nhốt ở bên trong rồi!"
Quả thật bên ngoài không có ai đáp lại nhưng Tô Song Song lại nghe được tiếng bước chân rất nhỏ, thật sự vô cùng kỳ quái.
Cô nhắm mắt lại, hít vào một hơi, đè xuống lửa giận trong lòng. Cô cúi đầu nhìn tách cà phê trên tay, rồi quay đầu lại quét ánh mắt một vòng quanh phòng, nhìn thấy chiếc ghế, đôi mắt sáng ngời.
Gian trà nước không phải là không gian khép kín, nó chỉ cao hơn Tô Song Song một chút, phía trên có một không gian mở rất lớn.
Tô Song Song nghĩ thầm những người hãm hại cô chắc là bây giờ đang ở ngoài đợi xem náo nhiệt, cô lặng lẽ mang chiếc ghế tới cửa, trực tiếp giẫm
lên.
Đầu của cô vừa mới lộ ra thì nhìn thấy có bóng người, còn
chưa kịp phản ứng, sao lại có người cao như thế chứ, liền ngay sau đó có một chậu nước rót xuống người cô, đem cho cô một cái lạnh thấu tâm can.
Phản ứng đầu tiên của cô chính là: "Khinh bỉ." Người nào nhàm chán ngây thơ
đến mức vẫn còn chơi mấy trò của học sinh trung học thế này, sau đó bực
bội giẫm chân, lại quên mất mình đang đứng trên ghế, gót giày bị lệch
ra, cô trực tiếp bị ngã từ trên ghế xuống.
Cô vừa bị rơi xuống
đất, có nghe thấy mang máng âm thanh lê chiếc ghế từ bên ngoài vọng đến, cô lắc đầu, muốn chống tay đứng dậy, lại cảm thấy cả người đau nhức.
Tô Song Song liền không dám di chuyển, sợ chỗ nào trên người té bị hỏng
mất, cô chậm chạp lấy điện thoại trong túi áo ra, không biết ma xui quỷ
khiến thế nào lại nhân vào tên của Tần Mặc