"..." Tô Song Song từ đầu tới cuối, tận lúc Đông Phương Nhã đi ra ngoài cũng
vẫn duy trì trạng thái im lặng, vì sao lúc nào mở miệng cũng đùa giỡn cô và Tần Mặc.
Theo Tô Song Song, kể cả khi giữa hai người không
còn ân oán cá nhân gì, thì xét cả trên gia thế hay là học thức thì đều
chênh lệch rất nhiều, Tần Mặc sao có thể bỏ qua nhiều danh môn thục nữ
như vậy để chọn một người bình thường như cô?
Tô Song Song tự
sướng suy nghĩ một chút, mặc dù cô có chút nhan sắc, cùng từng làm hoa
hậu lúc đi học, thế nhưng cô vẫn tự biết lượng sức mình, chút nhan sắc
ít ỏi đó chẳng thể nào sánh được với những danh môn thục nữ cả sắc và
tài đều toàn vẹn kia.
Cho nên giờ phút này, Tô Song Song càng
thêm kiên định với quan niệm của mình, boss không thể nào để ý đến cô,
giữa cô và Tần Mặc có rất nhiều thứ ngăn cách, hai người không thể nào
đến với nhau được.
Chỉ tiếc là sau này, Tô Song Song mới ý thức
đến một vấn đề nghiêm trọng: có lúc quá mức tự biết mình, cũng không
phải là chuyện tốt!
Tô Song Song suy nghĩ một chút, không cần nằm viện cũng tốt, nếu không chỉ với vài đồng ít ỏi kiếm được từ việc vẽ
manhua, có khi còn không đủ trả tiền viện phí.
Nếu phải đi về, cô bây giờ lại chỉ còn một chân, đi lại rất bất tiện, Tô Song Song liền
lấy điện thoại ra, dự định gọi cho Tô Mộ đến giúp cô về nhà.
Tần Mặc vừa thấy cô lấy di động ra, liền trực tiếp đưa tay đặt lên tay cô, hỏi một câu: "Chuyện gì?"
Tô Song Song không hề có ý định muốn làm phiền Tần Mặc, dù gì chăng nữa cô cũng làm sao có thể sai xử boss, cho nên thản nhiên nói: "Gọi cho Tô Mộ đến đưa tôi về."
Cô nói xong vừa muốn rụt tay lại nhưng đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lại nói tiếp:
"Boss, tiền viện phí sau nãy sẽ trả lại cho anh! Hôm nay thật cám ơn anh!
Từ khi biết Tần Mặc là cấp trên của mình, trừ những khi giận dữ, cô đều thức thời gọi anh là boss.
Mỗi lần Tần Mặc nghe cô gọi thế, sắc mặt anh cũng không tốt lắm, ngược lại
Tô Song Song cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao, từ lúc bắt đầu đến giờ
cũng chưa từng có hòa bình giữa hai người.
Tần Mặc yên lặng không nói, lại trực tiếp cầm lấy di động của Tô Song Song, Tô Song Song chỉ
biết trơ mắt nhìn anh cầm
điện thoại của mình trong nhét vào trong túi
áo.
Cô cảm thấy rất nhức đầu, cau mày, nhìn Tần Mặc, trí tưởng
tượng phong phú lại bắt đầu phát huy, kết quả chính là cô bắt đầu tức
giận.
Tô Song Song đưa tay chỉ vào túi áo đựng điện thoại di động của cô: "Tôi nói sẽ trả tiền anh! Anh nhất định phải có cái gì đó làm
tín vật sao, tôi sẽ đưa thẻ căn cước cho anh, trả điện thoại cho tôi.
"..." Tần Mặc từ khi sinh ra đến giờ lần đầu tiên cảm giác mình bị đánh bại,
mà người đó lại chính là Tô Song Song, môi mỏng khẽ nhấp, trực tiếp đứng lên.
Tần Mặc vừa đứng lên, thân hình cao lớn trực tiếp bao bọc lấy Tô Song Song , khiến cô lập tức khựng lại.
Thế nhưng Tô Song Song vẫn cắn răng chịu đựng, cô thu hồi ngón tay đang chỉ vào túi áo của Tần Mặc, lại đem nó chỉ vào băng quấn trên đầu mình.
"Cái đó ... Anh không thể bắt nạt tôi! Đây là không nhân đạo, không đạo đức
...A!" Tô Song Song còn chưa nói hết, Tần Mặc liền cúi người xuống,
khiến Tô Song Song bị dọa sợ đến mức hét lên một tiếng.
Từ khi
Tần Mặc hai lần trao cô cho cục cảnh sát, Tô Song Song lúc nào cũng tin
tưởng chắc chắn trong thâm tâm mình, tiểu cầm thú không hề có bất cứ
phẩm chất tình người tốt đẹp nào!
Cô cảm thấy Tần Mặc nếu theo dự liệu của mình đến đánh cô, đoán rằng cũng phải hung dữ lắc lư cô, hoặc
khiến đầu óc cô lại chấn động lần nữa.
Tô Song Song sợ đến mức
nhắm chặt mắt lại, nhưng đau đớn như cô dự đoán mãi không thấy tới, chỉ
cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, lơ lửng như được ai bế lên.
Tô Song Song vô cùng kinh ngạc: đây lại là chiêu trò trêu chọc gì của tiểu cầm thú nữa đây?
Cô thận trọng mở ra một mắt, lại nhìn thấy áo sơ mi bị ướt của anh, mở ra
mắt còn lại, ngẩng đầu lên liền chạm ánh mắt vào cằm của anh.